Ông Xã Phúc Hắc Lừa Tình

Chương 7: Giới hạn

Sau hôn lễ, thai nhi đến tuần thứ năm, dấu hiệu mang thai ngày càng rõ rệt, Hạ Du cũng trở trở nên nhạy cảm với mùi hương, cảm giác buồn nôn, cả người mệt mỏi, ngực đau nhức tăng lên rõ rệt.

Trong thời điểm nhạy cảm, Kiều Kiến Bang nửa bước cũng không rời, từng cử chỉ cưng chiều hết mực, bao nhiêu sự dịu dàng cất giấu từ bé đến hơn ba mươi tuổi đầu đều dành cho Hạ Du.

Kể từ ngày ra thông báo kết hôn, mọi động thái của Kiều Kiến Bang đều trở thành tâm điểm, bị paparazzi theo dõi suốt ngày đêm. Do nhà trong khu bảo an nghiêm ngặt, Kiều Kiến Bang còn cho người canh gác mới yên với nhiều tai mắt muốn biết mặt Hạ Du.

Ngay cả khi đưa Hạ Du đến bệnh viện khám thai, Kiều Kiến Bang đều cẩn trọng bảo vệ cô khỏi ống kính thợ săn, cho vệ sĩ mặc thường phục tản ra xung quanh tránh bị chú ý.

Đôi khi vẻ ngoài xuất sắc quá cũng không tốt, tuy Kiều Kiến Bang mặc sơ mi không đóng thùng nghiêm chỉnh như thường ngày, cố tình đeo khẩu trang che mặt nhưng vẫn bị người khác ngoái đầu nhìn, trầm trồ khen ngợi vì vóc dáng cao lớn.

Đến vào giờ thấp điểm tin tức vẫn lộ ra, trên mạng có người đăng tải thông tin Kiều Kiến Bang đưa vợ đến khoa sản phụ, dù không có ảnh làm bằng chứng bài viết vẫn được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Trong vòng hai phút, tài khoản đăng bài bị bay màu bởi Khải Dực, thậm chí còn bị kiện do xâm phạm quyền tự do cá nhân.

Việc thông báo kết hôn là bắt buộc đối với anh em Kiều Kiến Bang nhưng anh không muốn Hạ Du gặp phiền phức, càng không muốn chuyện gia đình riêng của mình tràn lan trên mặt báo.

Khám xong ra về, Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du sải bước trong bao ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái khác. Với chiều cao một mét tám bảy của Kiều Kiến Bang, cằm anh dư dả đặt lên đỉnh đầu Hạ Du, sự chênh lệch về vóc dáng khiến cô bỗng chốc trở nên nhỏ bé khi ở cùng anh.

Kiều Kiến Bang cũng đã đổi xe sang chiếc Mercedes-Benz V-Class Treasure Edition để có không gian rộng rãi và tiện nghi. Đối với Kiều Kiến Bang, tất cả những việc có thể cho Hạ Du thoải mái và ảnh hưởng tốt với con thì anh sẽ làm ngay lập tức.

Điển hình như nơi dễ trơn trượt như phòng tắm, Kiều Kiến Bang cho lót thảm chống trượt thấm nước, lắp máy lọc không khí,... Ngoài ra, anh còn kỹ đến thái quá, không cho Hạ Du bước vào bồn tắm nằm nếu không có anh, kể cả lên xuống cầu thang cũng phải có anh dù đã lắp thảm chống trơn.

Giày dép Hạ Du đi lại đều phải là loại bệt, đế có độ bám dính cao, đặc biệt là phải ấm chân. Về quần áo, bụng chưa to nhưng đã bị bắt mặc váy, đồ lót cũng phải chuyển sang loại cho mẹ bầu theo từng thời kỳ.

Kiều Kiến Bang kỹ từ đồ ăn, nước uống, cách ngồi, cách đứng, cách nằm cho đến những hành động nghiêm cấm Hạ Du cầm đồ, khom người, vươn tay, đi bước dài,... khiến cô như trở thành người vô dụng.

Đổi lại, Kiều Kiến Bang hầu như thay Hạ Du làm hết mọi thứ, nâng niu như một cánh hoa mỏng, đi đâu cũng ôm vai, ôm eo, không cho cô tự mình hành động hay di chuyển một mình.

Nếu không nhờ đứa bé trong bụng, Hạ Du sẽ không biết cảm giác khi được cưng chiều tuyệt đối là như thế nào, nếu cô và Kiều Kiến Bang đến với nhau bằng tình yêu thì có lẽ cô chính là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.

Bước vào giai đoạn đầu của ốm nghén, Hạ Du cái gì cũng không muốn ăn nhưng khi cô muốn ăn gì đó, chỉ cần tốt cho sức khỏe thì Kiều Kiến Bang sẽ xuống bếp tự tay nấu.

Từ bệnh viện về nhà, xe đổ ngay trước cửa chính, Kiều Kiến Bang bế Hạ Du ngủ quên trên xe vào nhà. Lên phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cởi giày, lấy khăn ướt diệt khuẩn lau tay cho Hạ Du, từng cử chỉ vô cùng cẩn trọng tránh làm cô thức giấc.

Tranh thủ lúc Hạ Du ngủ, Kiều Kiến Bang lấy máy tính ra bàn công giải quyết công việc, cứ vài phút lại liếc nhìn kiểm tra Hạ Du, thế giới của anh chỉ còn vây quanh cô và nhất là con anh.

Điện thoại anh bỗng run lên, màn hình hiển thị hai chữ Ngọc Ân, anh nhếch môi ẩn ý, chậm rãi bắt máy.

"Bang, chuyện anh đến khoa sản..." Giọng Ngọc Ân qua điện thoại không khỏi căng thẳng.

"Nói thẳng đi" Kiều Kiến Bang thong thả tựa lưng vào ghế, mất kiên nhẫn nói chuyện vòng vo.

"Bang, anh cho em thời gian, hai năm nữa nếu em không đạt được thành tựu nào nữa em sẽ lui về, anh muốn sao em sẽ làm vậy"

Kiều Kiến Bang cười lạnh, đưa mắt vào trong ngắm nhìn mẹ của con anh đang ngủ say, lạnh nhạt nói: "Chúng ta chia tay rồi, em nghĩ những gì tôi làm là để tác động đến em?"

"Bang, hơn tháng rưỡi qua em đã suy nghĩ rất nhiều, em thật sự yêu anh nhưng em còn quá trẻ, sự nghiệp em vừa mới thành công, nếu như kết hôn có khả năng sự nghiệp em phải dừng lại. Vả lại, anh chỉ mới hơn ba mươi tuổi, đâu cần gấp gáp như vậy"

"Tôi gấp, hôn lễ của tôi, em đến đã có thể gặp vợ tôi, người ngoan ngoãn chịu an phận"

"Bang!"

"Tôi đang bận"

Nói rồi Kiều Kiến Bang cúp máy ngang, quay trở lại việc dang dở trên máy tính. Đối với Kiều Kiến Bang đừng nói với anh chuyện đợi chờ, anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện không có kết quả.

Ngọc Ân vừa kết thúc chuyến bỏ trốn hôn lễ của Kiều Kiến Bang ở Singapore trở về, vừa đặt chân về nước đã nghe được không ít tin đồn Kiều Kiến Bang kết hôn trong không gian lãng mạn màu tím, nâng niu cô dâu mới, tiếp đó là tin anh đưa vợ đi khám thai khiến Ngọc Ân hoang mang tột độ, gọi điện cho anh nhận được câu trả lời xác nhận gián tiếp.

Trong chung cư cao cấp nằm ở khu sầm uất, Ngọc Ân thẫn thờ sau cuộc hội thoại với Kiều Kiến Bang, quay sang nhìn Triết bằng gương mặt thẫn thờ.

"Chị, hình như em sai đường rồi, lỡ anh ấy đã kết hôn thật, chẳng phải em mất trắng hay sao?"

Triết rời mắt khỏi điện thoại, nghiêm túc lắc đầu: "Trái tim anh ta không đổi, em vẫn còn cơ hội"

Trong lòng Ngọc Ân dâng lên nỗi hồi hộp, không thể để đánh mất Kiều Kiến Bang dễ dàng, sự nghiệp cô cần nhưng Kiều Kiến Bang cũng cần. Cô không tin tình cảm hai năm trời anh lại có thể phũ bỏ hết trong hai tháng.