Ông Xã Phúc Hắc Lừa Tình

Chương 1: Cầu hôn

Cháu trai trưởng của Kiều gia là Kiều Kiến Bang được biết đến với tư cách là người sẽ thừa kế vị trí chủ tịch tập đoàn Hắc Bạch.

Kiều Kiến Bang không có sự cao lãnh bức người như Kiều Lục Nghị, không mang vẻ công tử đào hoa phong lưu như Kiều Chính Hạo, cũng không ngọt ngào thư sinh như Kiều Dương, nhưng anh sở hữu ngoại hình lẫn khí chất thanh tao nhất trong bốn anh em trai nhà họ Kiều, đặc biệt là gương mặt mang nét tà mị bí ẩn.

Kiều Kiến Bang chưa từng có một cuộc tình hay tin đồn được công khai với bất kỳ cô gái nào. Anh đã ngoài ba mươi tuổi, lại là trưởng tôn nhưng không hề nhắc đến việc lập gia đình nên tần suất bị ông nội thúc giục việc kết hôn ngày càng tăng.

Phía sau sự nổi tiếng nhờ gia thế, Kiều Kiến Bang thực chất có một mối tình hai năm với một nữ diễn viên vô cùng xinh đẹp, đồng nghiệp trong giới giải trí luôn khen ngợi về nhân cách của nữ diễn viên mới nổi, Ngọc Ân.

Trong giới giải trí, các nữ diễn viên trẻ phải cẩn trọng với chuyện tình cảm cá nhân, thêm việc Kiều Kiến Bang không thích bị soi mói chuyện đời tư, vì lẽ đó mà cuộc tình của Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân vẫn luôn được giấu kín.

Yêu nhau từ những ngày Ngọc Ân chân bước chân ráo vào con đường nghệ thuật, Kiều Kiến Bang đem lòng cảm mến cô gái trong sáng thuần khiết luôn cháy hết mình vì đam mê nghệ thuật.

Trong suốt hai năm, dưới sự cố gắng của Ngọc Ân và sự hỗ trợ âm thầm của Kiều Kiến Bang, Ngọc Ân có chỗ đứng trong showbiz, cộng thêm bộ phim hành động tình cảm mới ra mắt vừa công phá phòng vé giúp Ngọc Ân vụt sáng trở thành ngôi sao hạng A xuất sắc trong thời gian nhanh nhất sau một đêm.

Càng nổi tiếng công việc của Ngọc Ân càng bận rộn, thời gian yêu đương từ mười giảm xuống một, trong khi đó Kiều Kiến Bang buộc phải tính đến việc lập gia đình theo yêu cầu của ông nội, dù biết không đúng lúc nhưng anh vẫn quyết định cầu hôn Ngọc Ân.

Trong nhà hàng năm sao sang trọng xa hoa bậc nhất trung tâm thành phố, căn phòng VIP được trang hoàng lấp lánh bởi ánh nến thơm dịu, trên mặt đất rải đầy cánh hoa hồng tươi màu đỏ, Kiều Kiến Bang mặc vest đen lịch lãm, tay cầm hộp nhẫn đính kim cương hai carat được điêu khắc tinh xảo.

Đến mười giờ tối, Ngọc Ân kết thúc công việc, nhanh chóng đến nơi đã hẹn với Kiều Kiến Bang. Ngay khi vừa bước vào cửa, không gian bên trong khiến tim cô đập thình thịch, từng bước cẩn thận đến gần không gian chính.

Cả hai cùng ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, đến khi bầu không khí nóng lên Kiều Kiến Bang bất ngờ giơ hộp nhẫn trước mặt Ngọc Ân.

"Ngọc Ân, chúng ta kết hôn đi"

Ánh mắt vốn dịu dàng của Kiều Kiến Bang làm lòng Ngọc Ân rung động mạnh, cô cúi đầu áy náy: "Em xin lỗi"

Sự nghiệp vừa lên đỉnh cao, Ngọc Ân không thể từ bỏ về làm một người nội trợ, sinh cháu nối dõi cho Kiều gia, cô mới hai mươi tư tuổi, quá trẻ để làm một người vợ và làm một người mẹ.

Thêm vào đó, làm dâu trưởng không hề dễ dàng, đặc biệt với dòng dõi xã hội đen nhiều đời như nhà họ Kiều, điều khiến cô bận tâm nhất chính là sau khi kết hôn không thể tiếp tục công việc cô theo đuổi.

Vả lại, Ngọc Ân chưa cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Kiều Kiến Bang, cô luôn có cảm giác anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ biết an phận làm hài lòng gia đình anh, cô lại không thuộc kiểu người đó.

Ba từ "Em xin lỗi", Kiều Kiến Bang hiểu ý Ngọc Ân, biểu cảm anh vẫn điềm thản như không, kết quả rất đúng như anh dự đoán, thứ Ngọc Ân cần là sự nghiệp to lớn trong giới showbiz phức tạp chứ không phải anh. Kiều Kiến Bang lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, cầm tay Ngọc Ân đặt vào lòng bàn tay cô, anh mỉm cười nhàn hạ.

"Xem ra chúng ta nên dừng lại"

Nói rồi Kiều Kiến Bang rời khỏi không một chút luyến lưu. Ngay khi cửa đóng, Ngọc Ân bật khóc nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, những gì cô nghe về đàn ông Kiều gia là tuyệt tình, giờ cô đã được tự mình trải nghiệm.

Kiều Kiến Bang sải bước ra khỏi nhà hàng, hai vệ sĩ theo sát phía sau mở cửa xe cho anh.

Chiếc Cadillac chuyển bánh, Kiều Kiến Bang ngồi ở ghế sau khẽ nhếch môi cười, trải qua bao nhiêu chuyện anh có thể khẳng định được trên đời này không có ai xứng đáng để anh yêu thật lòng, họ không vì tiền cũng vì quyền thế anh có, Ngọc Ân từ chối lời cầu hôn không phải cô không cần tiền hay quyền lực mà anh có, mà là vì cô không muốn sớm giam mình vào cuộc hôn nhân áp lực từ phía gia đình anh.

Bốn ngày trôi qua, Kiều Kiến Bang say sưa với công việc, hình ảnh Ngọc Ân phủ sóng khắp nước, trở lại cuộc sống độc thân gánh nặng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Việc chia tay với Kiều Kiến Bang không khiến tâm trạng của Ngọc Ân tệ đi, cô biết sớm muộn gì anh cũng sẽ chủ động tìm về bên cô.

Trong một bài phỏng vấn tạp chí lớn, khi được hỏi về chuyện tình cảm, nét mặt Ngọc Ân hiện lên sự buồn bã, nụ cười gượng gạo trả lời.

"Tôi từng có tình yêu rất đẹp, anh ấy là người đầu tiên tôi rung động, đáng tiếc chúng tôi không đi cùng một con đường"

Tại căn phòng làm việc rộng lớn tại tập đoàn Hắc Bạch, ngón tay dài gõ trên mặt bàn, Kiều Kiến Bang thong thả ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt dõi theo buổi phỏng vấn của Ngọc Ân trên màn hình máy tính trước mặt.

Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng, trợ lý thân cận Khải Dực bước vào, đặt lên bàn Kiều Kiến Bang một sấp tài liệu, nghiêm nghị nói: "Kiều tổng, tất cả đã xong"

Kiều Kiến Bang gật đầu, Khải Dực quay lưng ra ngoài. Kiều Kiến Bang cầm tài liệu lên xem, biểu cảm thoáng lên sự trầm tư.

Năm phút sau chương trình phỏng vấn Ngọc Ân kết thúc phát sóng, tin tức Kiều Kiến Bang kết hôn được đăng tải trên trang chủ tập đoàn, truyền thông lập tức đưa tin liên tục, cổ phiếu tăng lên đến mức đỉnh điểm, khắp nơi bàn tán tìm kiếm thông tin về cô gái may mắn được bước chân vào làm dâu một gia đình quyền lực, đáng tiếc thông tin về nàng dâu tương lai hoàn toàn được giữ bí mật không chút sơ hở.

Sau khi tin tức Kiều Kiến Bang kết hôn nổ ra, phóng viên từ những tòa soạn lớn nhỏ tụ về tập trung đông đúc trước cửa chính của tập đoàn, tay cầm máy quay phim to và máy ghi âm chờ đợi anh xuất hiện công khai.

Về phía tập đoàn, điện thoại trong các bộ phận văn phòng đua nhau reo liên tục, nhân viên bận rộn tay miệng, theo yêu cầu văn bằng Khải Dực đưa xuống mà đáp trả.

Ở phim trường lúc nghỉ ngơi, tay cầm di động của Ngọc Ân run lên, rõ ràng đêm đó chính miệng Kiều Kiến Bang bảo dừng lại nhưng lại đơn phương tuyên bố kết hôn. Cô vội vã gọi điện cho Kiều Kiến Bang, chuông đổ gần tắt anh mới bắt máy, câu đầu cô liền gấp gáp hỏi: "Bang, chuyện này là thế nào?"

Bên kia rất lâu mới truyền đến một giọng nói, mang theo sự khiêu khích: "Tôi cũng đâu có nói là em"

"Bang..." Ngọc Ân tâm can rối loạn, bất giác gọi tên anh theo thói quen.

"Hôn lễ em nhớ phải đến, thiếu em..."

Lời Kiều Kiến Bang mang theo ý cười, đang nói bỗng dừng lại gây tò mò, thẳng tay ngắt ngang cuộc gọi. Ngọc Ân khổ sở ra mặt, cách anh nói chẳng phải quá quen thuộc? Ý của anh, nếu cô không đến đồng nghĩa với việc thiếu mất cô dâu?

Xem được tin, quản lý Ngọc Ân từ công ty chạy sang, vừa gặp đã tức giận ra mặt, vẫn cố giữ tông giọng thấp tránh bị người khác phát hiện.

"Ngọc Ân, em điên rồi sao? Ai cho em tự ý kết hôn?"

"Em không có, đột nhiên anh ấy lại tung tin ra như vậy" Ngọc Ân mất bình tĩnh, huơ tay múa chân giải thích: "Cách đây mấy hôm anh ấy có cầu hôn nhưng em đã từ chối"

Nữ quản lý Triết trầm mặt, nghiêm túc suy nghĩ, kiên định nói: "Mặc kệ mục đích của Kiều Kiến Bang là gì, đến trước hôm diễn ra hôn lễ, chị sẽ sắp xếp đưa em ra nước ngoài tránh mặt, đợi mọi chuyện qua đi hãy trở về"

Ngọc Ân thẫn thờ lắc đầu: "Lỡ như chọc giận anh ấy, có khác gì tự đâm đầu vào con đường chết?"

"Yên tâm, chị sẽ có cách" Triết vỗ vào vai Ngọc Ân trấn an.