Con Rắn và con mắt đỏ cam xung đột. Con Rắn tỏ ra vô cùng giận dữ. Sau đó con mắt đỏ cam nói điều gì đó khiến Con Rắn suy tư. Lúc này con mắt đỏ cam lại biến mất.
Con Rắn rút ra một giọt tinh huyết bản thân nhỏ vào trong hồ nước.
Sau đó nó đi ra ngoài mang về rất nhiều chủng loại sinh vật. Nó bắt đầu cắt ghép các bộ phận sinh vật rồi gắn với nhau.
Đầu hổ đuôi cáo mình voi, thân rắn chân chim đầu chuột, sư tử cánh chim đuôi bò cạp…
Nó chế tạo ra rất nhiều loài vật dị biệt, rồi nó dùng dịch thủy khởi sinh cho bọn chúng.
Đám sinh vật này đã có thể hoạt động bình thường, Con Rắn tỏ ra vui mừng, nó bắt đầu chế tạo nhiều hơn các chủng sinh vật. Dùng ưu điểm của các loài vật ghét lại với nhau, nó muốn tạo ra những sinh vật hoàn hảo.
Nhưng một rắc rối lại xuất hiện, những sinh vật mới mặc dù rất mạnh, khả năng thích ứng cực cao nhưng bọn chúng không thể sinh sản ra thế hệ tiếp theo, nghĩa là mỗi loài chỉ có một con. Có thể thấy trước tương lai tuyệt chủng của bọn chúng.
Con Rắn đau đầu nghĩ cách, cuối cùng nó dùng cách sinh sản nhân đôi.
Đến đây, nó cảm thấy công việc chế tạo sự sống của mình đã hoàn thành, mọi thứ đều đã hoàn hảo.
Nó thả đám sinh vật mới ra ngoài tự nhiên.
Đám sinh vật này chỉ có bản năng thôn phệ và sinh sản, chẳng bao lâu bọn chúng đã tàn phá một khu vực rộng lớn xung quanh Nguyên Sơn khiến nơi đây trở nên điêu tàn, bọn chúng tràn lan khắp mặt đất. Mặc dù vậy bọn chúng vẫn chỉ hành động theo bản năng, chẳng có dấu hiệu tiến hóa, sinh ra linh trí.
Không có đủ năng lượng, bọn chúng thay vì mở rộng tìm kiếm thì lại bắt đầu ăn thịt lẫn nhau, thậm chí tự ăn chính mình. Bọn chúng không có khái niệm bầy đàn, không thừa hưởng ý chí, không có tính di truyền huyết thống. Bọn chúng chỉ biết thôn phệ rồi nhân đôi.
Con Rắn nhận ra điều này, nhưng nó không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Đang lúc nó bối rồi thì con mắt đỏ cam lại xuất hiện.
Con Rắn: “Vì sao lại như vậy? mọi thứ rõ ràng đều đã hoàn hảo.”
Con mắt đỏ cam: “Vì thiên địa này không dung.”
Con Rắn: “Thiên địa không dung?”
Con mắt đỏ cam: “Thiên địa này là một khối thống nhất từ vô cơ đến hữu cơ, từ vô hình đến hữu hình, từ sống đến không sống... Ngươi lại suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng chỉ cần tạo ra sự sống là xong. Nhưng thiên địa này lại không thừa nhận sự sống ngươi tạo ra. Thiên địa này coi sinh vật sống của ngươi là mầm bệnh, sớm hay muộn thiên địa này cũng tạo ra kháng nguyên để loại bỏ.”
Con Rắn: “Hừ! ngươi đã biết những điều này còn khuyến khích ta làm.”
Con mắt đỏ cam: “Ta chỉ muốn cho ngươi thấy sự bất công của Kẻ Không Thể Gọi Tên. Cũng giống như bất công mà ta phải chịu. Ta là thực thể hoàn mỹ, đáng lý ta phải cao trọng hơn tất cả nhưng Kẻ Không Thể Gọi Tên lại bắt ta phục vụ cho lũ thấp hèn.”
Con Rắn: “Thì liên quan gì đến ta. Ta sẽ không bị ngươi cuốn vào chuyện này. Chỉ một mình ngươi bị trừng phạt là đủ.”
Con mắt đỏ cam: “Đã trễ rồi! việc ngươi làm là phạm thánh. Ngươi sẽ bị trừng phạt! Ngươi chỉ có một lựa chọn là hợp tác với ta.”
Con Rắn: “Hừ! ngươi nghĩ có thể lừa được ta sao? nếu Kẻ Không Thể Gọi Tên muốn trừng phạt thì ta sao còn đứng đây. Cho dù ta có tội thì cũng chỉ là tội nhẹ. Tội của ngươi mới là phạm thánh. Đừng hòng kéo ta xuống nước.”
Con mắt đỏ cam: “Hắc, hắc… Con Rắn quả nhiên là sinh vật gian xảo nhất trong tất cả sinh vật. Ngươi nếu muốn tạo ra sự sống thì phải hợp tác với ta. Lật đổ Kẻ Không Thể Gọi Tên, chúng ta sẽ viết lại thiên địa quy tắc. Ngươi và ta cùng chia nhau thống trị. Ngươi lúc đó có thể tạo ra bất cứ thứ gì mình muốn.”
Con Rắn: “Cút!”
Con mắt đỏ cam: “Hắc, hắc… đừng vô tình như vậy, ta và ngươi đã từng hợp tác vui vẻ.”
Con Rắn không nói thêm lời nào nữa, nó chậm bước tiến lên, đại đạo quấn quanh, nó muốn ra tay.
Con mắt đỏ cam cười khan lùi lại: “Không hợp tác thì thôi, việc gì phải động tay động chân.”
Chợt con mắt đỏ cam quay sang ngang như đang nhìn thứ gì đó. Tôn Kỳ nhíu mày vì hướng con mắt đỏ cam nhìn là chỗ hắn đứng, hắn có cảm giác như con mắt đỏ cam đang nhìn mình, nhưng chuyện này sao có thể, hai bên cách nhau cả tỷ tỷ năm, hắn mượn nhờ đạo của Hỏa Hỏa mà dòm ngó đại đạo lưu ấn, theo lý con mắt đỏ cam không thể nào phát hiện ra hắn.
Nhưng con mắt đúng là tập trung vào hắn, đang từ từ tiến tới.
Bị con mắt này chú ý, Tôn Kỳ cảm thấy lạnh cả sống lưng, bản năng sống liên tục báo động, hắn nín thở chờ đợi.
Khi hai bên chỉ cách nhau mười bước chân, con mắt định làm gì đó thì chợt có một cỗ khí tức khổng lồ ập xuống.
Con Rắn và con mắt đỏ cam ngước nhìn trời.
Lúc này phong vân biến ảo, một đôi mắt vàng chanh xuất hiện, có tiếng phán từ trời xuống:
“Các ngươi phạm tội. Trừng phạt!”
Bên cạnh đôi mắt vàng chanh Cán Cân Công Lý hiện ra, hai bên đĩa cân, đĩa Tội trĩu xuống.
Nhìn thấy Cán Cân Công Lý, cả Con Rắn và con mắt đỏ cam đều tỏ ra e dè.
Con mắt đỏ cam nhìn Con Rắn dụ hoặc: “Ngươi và ta chỉ còn cách hợp tác.”
Con Rắn lạnh lùng quát: “Cút!” nó sẽ không để con mắt đỏ cam lợi dụng.
“Ngươi sẽ đến cầu ta!” con mắt đỏ cam bỏ lại một lời rồi hóa hư vô biến mất.
“Chạy đâu cho thoát!” đôi mắt vàng chanh đuổi theo, nó dường như chú ý đến con mắt đỏ cam hơn là Con Rắn.
Không khí trở lại yên tĩnh, Con Rắn đứng đó như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, trên trời đôi mắt vàng chanh lại xuất hiện, có tiếng từ trời phán:
“Con Rắn vì mày đã làm như vậy, dòng dõi mày sẽ bị nguyền rủa: phải bò bằng bụng và ăn bùn đất trọn cả đời, bị Con Người chửi rủa và xua đuổi. Còn về phần ngươi, đã có lời phán rằng: Con Rắn là con vật gian xảo nhất trong tất cả con vật, sau này sẽ có một Con Người đạp nát đầu ngươi. Con Người sẽ căng da ngươi trên trời, đầu ngươi chôn dưới đất, nọc độc của ngươi sẽ được dùng làm hình phạt cho những kẻ gian dối, nọc độc sẽ nhỏ vào lưỡi bọn chúng để lưỡi bọn chúng tê cứng không thể nói điều gian dối được nữa.”
Phán xong, đôi mắt vàng chanh biến mất.
Con Rắn hừ lạnh, nó biến lời phán này không phải từ đôi mắt vàng chanh mà từ Kẻ Không Thể Gọi Tên, nhưng nó không phục. Nó tạo ra sự sống thì có gì sai? Tại sao lại ưu ái Con Người đến vậy, còn nó thì không? nó cũng là tạo vật được Kẻ Không Thể Gọi Tên sáng tạo ra, tại sao lại nói nó gian xảo nhất trong tất cả con vật? tại sao lại để một Con Người đập đầu hắn?
Nó lẩm bẩm: “Nếu ngài đã coi trong Con Người như vậy thì ta sẽ súc sinh hóa bọn chúng.”
Đại đạo lưu ấn đến đây kết thúc, Con Rắn không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Tôn Kỳ nhắm chặt mắt rồi từ từ mở ra, đôi mắt hắn đã trở lại bình thường. Những gì hắn chứng kiến thật sự quá xung động, quá nhiều tin tức, quá chấn động tinh thần.
Tôn Kỳ ngồi xuống, chậm rãi suy nghĩ. Từ những hình ảnh đã chứng kiến, hắn rút ra vài điều.
Con Rắn hẳn là Nguyên Tổ trong truyền thuyết của Yêu tộc. Con Rắn vẫn còn sống mà chẳng phải hóa đạo cao đẹp như trong truyền thuyết. Con Rắn đã tạo ra sinh vật Vực Sâu mà không phải tự nhiên hình thành.
Đám sinh vật Vực Sâu sở dĩ có thể biến hóa đa đoan là vì Con Rắn đã dùng tinh huyết của tất cả các loài lúc bấy giờ nạp thông tin vào huyết mạch của bọn chúng.
Nơi đây bị phong ấn, để Tứ Phương Thần Thú canh giữ đều là Con Rắn dưới vỏ bọc Nguyên Tổ ra lệnh. Mục đích có thể là để bảo vệ đám sinh vật Vực Sâu, nếu để bọn chúng tự do bên ngoài, sớm hay muộn cũng bị thiên địa này loại bỏ như loại bỏ một thứ dịch bệnh. Con Rắn hẳn là không nỡ nhìn những thứ mình đã tự tạo ra bị hủy diệt.
Địa vị của Nhân tộc tại Yêu giới thảm hại như hiện nay đều là do Con Rắn ngấm ngầm tuyên truyền, súc sinh hóa. Con Rắn không dám tiêu diệt tận gốc con người hẳn là còn e ngại đôi mắt vàng chanh kia.
Loài rắn trước kia là có chân nhưng vì tội của tổ tông mà bị trừng phạt mất đi đôi chân, phải bò trên mặt đất. Nhưng tình cảnh loài rắn cũng không quá tệ, ngược lại loài rắn còn là một chủng tộc khá nổi bật tại Yêu giới. Hẳn là lời nguyền phía sau còn chưa ứng nghiệm.
…
Tại một nơi nào đó, một con mắt đỏ cam chợt mở ra, híp mắt như đang cười:
“Hỏa Tổ, thì ra thứ năm xưa ta thấy là ngươi. Hèn gì lúc đó có cảm giác đồng nguyên.
Ngươi và ta thật có duyên.
Lời sấm ngươi mang xuống thế giới liệu mấy phần đã thành sự thật.
Sự xuất hiện của ngươi báo hiệu thời đại mới đã mở ra, ta và ngươi chắc chắn sẽ còn gặp lại.”
Lẩm bẩm một hồi những câu lộn xộn, con mắt đỏ cam nhắm lại chìm vào ngủ sâu. Năm xưa nó bị Cán Cân Công Lý đánh cho suýt nữa tan biến, đến bây giờ vẫn phải dưỡng thương, ẩn nhẫn chờ cơ hội.