Trong này có quá nhiều chuyện mà Tôn Kỳ không biết được, nhưng ít nhất hắn đã biết được nguồn gốc Nguyên Sơn và Nguyên Tổ, không hoa mỹ và cao đẹp như trong lời kể của Yêu tộc. Tất cả đều là dối trá. Nhân tộc tại Yêu giới cũng từ đây bị áp bức.
“Được rồi! cũng coi như giải quyết được một số thắc mắc. Bây giờ...” Tôn Kỳ phủi tay, tươi tỉnh nói.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, hai tay xoa vào nhau, ánh mắt lấm lét nhìn tiểu thạch bia hỏi:
“Nơi này có gì tốt mau giao hết ra đây?”
Nhìn ánh mắt gian xảo của Tôn Kỳ, tiểu thạch bia vội xua tay:
“Không có, nơi này không có gì cả!”
“Muốn ta bức cung sao?” Tôn Kỳ xắn tay đi tới.
Tiểu thạch bia loạng choạng lui lại, nó cả đời ở đây không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nó không biết bức cung là gì nhưng nhìn thái độ của Tôn Kỳ thì chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.
“Ngươi có giỏi thì cứ đánh ta đi!” tiểu thạch bia hít một hơi sâu, giữ vững thân hình, ưỡn ngực hiên ngang nói. Nó thật sự không sợ, từ lúc có suy nghĩ đến nay chưa thứ gì có thể làm đau được nó.
“Đấy là ngươi nói đấy nhá!” Tôn Kỳ nở nụ cười âm hiểm, búng tay một cái một ngọn lửa quấn quanh tay hắn. Lửa này tất nhiên không phải bình thường lửa mà là lửa của Hỏa Hỏa, hắn là trộm ra dùng.
Binh, binh, bốp, bốp, chát, chát… Một lúc sau, Tôn Kỳ thu tay, cúi nhìn cười hỏi:
“Còn không nhanh dẫn đường!” Tôn Kỳ hừ lạnh ra lệnh, hắn xưa nay không biết khoan dung, với kẻ thù hắn luôn dùng mọi thủ đoạn đối phó, dù kẻ đó có là nam nữ, già trẻ, to nhỏ thế nào.
Tiểu thạch bia đi trước dẫn đường, đi vào trong cửa đá, nơi ở của nó.
Trong đạo ấn lưu lại, Tôn Kỳ không thấy cánh cửa đá này, hẳn là sau khi Con Rắn rời đi, tiểu thạch bia đến sống rồi chế tạo cánh cửa đá này.
Đi vào trong cánh cửa là một đường hầm tối không một chút ánh sáng, càng đi đường hầm càng nhỏ. Đi được một lúc, bọn hắn gặp một cái hố sâu một trượng, rộng hai trượng, phía dưới có gai sắc nhọn. Đây rõ ràng là cãi bẫy kỳ công mà tiểu thạch bia đã tạo ra. Nhưng trong mắt Tôn Kỳ thật sự là quá… quá trẻ con.
Tiểu thạch bia rất quen thuộc nơi này, nó nhảy một cái phốc qua hố chông, sau đó quay đầu nhìn Tôn Kỳ mong chờ.
Nhưng làm nó thất vọng rồi, Tôn Kỳ lơ lửng bay qua. Tiểu thạch bia xị mặt, biểu cảm lộ hết ra ngoài.
“Thất vọng lắm sao?” Tôn Kỳ nhìn nó cười hỏi.
Tiểu thạch bia không trả lời, hừ lạnh bước đi tiếp.
Đến cuối đường hầm có một cái hốc lớn, bên trong chứa một đống xương, là xương của những kẻ xâm nhập nơi đây. Bọn chúng hẳn là cũng giống Ma Sư Hoàng sau khi uống nước trong hồ thì bị hủ hóa, chết không kịp ngáp.
Tiểu thạch bia cẩn thận dọn ra đống xương, phía dưới có một ngăn bí mật, ngay cả thần thức của Tôn Kỳ cũng không xuyên qua được. Tiểu thạch bia cẩn thận nhấc lên phiến đá che đậy.
“Đây là tất cả tài sản của ta.” tiểu thạch bia vừa nói vừa nghẹn ngào, tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Tôn Kỳ vỗ trán cười khổ. Bên trong là một vài tấm vảy sặc sỡ, một nhúm lông cứng, mười một viên yêu hạch đã mất hết yêu khí và vài thứ linh tinh khác. Đây rõ ràng là đồ vật của đám xâm nhập để lại, tiểu thạch bia thu gom coi là bảo bối.
Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý, tiểu thạch bia cả đời ở tại đây, với nó những thứ kia đúng là bảo vật vô giá.
Tôn Kỳ chỉ biết kêu trời:
“Chẳng lẽ mất bao nhiêu công sức đến đây lại chẳng được thứ gì tốt sao?”
Chợt! hắn sực nhớ ra gì đó. Hắn vội chạy ra ngoài đến bên hồ nhỏ, nhìn dịch thủy sóng sánh bên trong, hắn xoa tay tham lam.
Ít nhất vẫn còn đám dịch thủy này.
Nhìn cách Con Rắn công phu chế đạo dịch thủy này, không cần thông minh cũng đoán ra thứ này bất phàm, nếu có thể luyện hóa chắc chắn sẽ vô cùng hữu ích, hoặc mang đi nghiên cứu sẽ mang cho hắn lượng lớn kiến thức về huyết mạch, nên nhớ Con Rắn đã rút ra huyết mạch của tất cả các chủng loại thời bấy giờ luyện vào trong hồ nước này.
“Ngươi không luyện hóa được đâu, đừng mơ tưởng.” lúc này một giọng nói uể oải vang lên, không phải của Hỏa Hỏa thì là ai.
“Vì sao?” Tôn Kỳ hỏi lại. Trước đó Ma Sư Hoàng và Lạc Bá uống nước này đều bị hủ hóa, chết không còn xác, nhưng hắn tin với sự chuẩn bị đầy đủ, hắn vẫn có thể luyện hóa được thứ này.
Hỏa Hỏa lạnh nhạt phân tích:
“Vì thứ này có hai nguy hiểm với ngươi:
Thứ nhất là tinh huyết của Con Rắn, nếu ngươi dùng nước này thì ấn ký đại đạo của nó sẽ lưu trên người ngươi, tương lai nó có thể thông qua đại đạo ấn ký khống chế ngươi.
Thứ hai nước này có thời gian đại đạo, Con Rắn vì muốn nhanh chóng tạo ra sự sống đã luyện hóa thời gian đại đạo thêm vào. Hai con sư tử kia chính là bị thời gian đại đạo hủ hóa.
Ngoài ra còn nhiều thứ khác mà ngươi không thể nào luyện hóa được.”
“Nghiêm trọng như vậy? Bằng vào một chút tinh huyết sót lại có thể khống chế ta? lại còn có thời gian đại đạo, đó là thứ gì?” Tôn Kỳ thật khó tin chuyện này.
“Ngươi chưa đạt tới cấp độ ấy, chưa hiểu được sự khủng bố của Con Rắn. Nó đã đạt tới cấp độ siêu việt, có thể vận dụng tất cả các loại đại đạo. Chuyện thông qua tinh huyết khống chế ngươi với nó rất đơn giản. Vì thứ ngươi luyện hóa được chỉ là năng lượng, còn đại đạo bên trong vẫn còn nguyên đó. Đấy mới là vấn đề.” Hỏa Hỏa giải thích.
“Ngươi có thể phá hủy đại đạo bên trong được không?” Tôn Kỳ vẫn chưa từ bỏ, hắn nảy ra một ý khác nói.
“Được!” Hỏa Hỏa gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhưng như vậy sẽ bị Con Rắn phát hiện. Ngươi có muốn thử?!”
Tôn Kỳ lắc đầu lia lịa, hắn tất nhiên không muốn thử.
Tôn Kỳ ngồi xuống ỉu xìu, mất bao nhiêu công sức đến đây cuối cùng lại chẳng được gì, hắn thực sự cảm thấy thất vọng. Hỏa Hỏa vỗ vai hắn an ủi:
“Thật ra cũng không phải không có thứ gì quý giá.”
“Ồ! có sao?!” Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng hỏi.
“Nhìn!” Hỏa Hỏa đưa tay chỉ về một hướng, nơi đó tiểu thạch bia đang bước ra ngoài cánh cửa đá.
“Nó?” Tôn Kỳ nhíu mày hỏi.
“Phải!” Hỏa Hỏa gật đầu khẳng định.
Bị bốn ánh mắt tập trung vào, tiểu thạch bia cảm thấy chột dạ, hỏi:
“Các ngươi nhìn ta làm gì? mọi thứ quý giá ta đã giao cho các ngươi rồi, là các ngươi không chịu lấy.”
“Thứ này có gì tốt sao?” Tôn Kỳ chỉ chỉ vẫn không nhìn ra tấm thạch bia này có gì hay.
Hỏa Hỏa nhìn tiểu thạch bia hỏi:
“Ngươi làm sao sinh ra linh trí? lần này đừng có mà trả lời quanh co, không thì ta nướng chín ngươi.”
Hỏa Hỏa vừa nói vừa xoa xoa nắm đấm lửa, tiểu thạch bia mới bị Tôn Kỳ hành hung một trận, nó trở nên thành thật rất nhiều:
“Ta cũng không biết nữa, chỉ biết lúc ta mở ra linh trí đã bị ngâm trong hồ nước, sau đó ta muốn ra ngoài thì liền mọc ra tay chân.”
“Những thứ này là do ngươi tạo ra?” Tôn Kỳ cắt ngang hỏi, chỉ mấy thứ đồ đá linh tinh trong cung điện.
“Đúng vậy!” tiểu thạch bia gật đầu: “Trong quãng thời gian vô tận, ta đã làm ra những thứ này.”
“Ngươi chưa từng ra ngoài sao?” Tôn Kỳ lại hỏi.
“Có một lần, nhưng đi chẳng được bao lâu thì có thứ quái dị xuất hiện đòi ăn thịt ta. Ta lúc đó sợ quá liền chạy một mạch về núi, từ đó về sau ta không ra ngoài nữa. Lại sau đó rất lâu, thỉnh thoảng sẽ có vài tên đến đây. Bọn chúng lảm nhảm những thứ khó hiểu, cười trong điên cuồng sau đó múc nước trong hồ uống rồi... chết. Ta thấy khá kỳ lạ nên đã sưu tầm những thứ còn sót lại.” tiểu thạch bia tường thuật lại sự việc.
“Quả nhiên ta đoán không sai.” Hỏa Hỏa gật đầu nói: “Con Rắn tạo ra thứ nước này với mong muốn sáng tạo sự sống, nhưng tất cả đều thất bại. Một phiến đá vô tình rơi vào trong hồ, lại thật sự trở thành sinh mệnh sống. Thiên ý thật trớ trêu.”
“Thì ra là vậy! đó là lý do vì sao ta không thể gây tổn thương cho tiểu thạch bia này. Thì ra là nó được tẩm bổ bởi thứ nước này.” Tôn Kỳ hai tay vỗ vào nhau, ánh mắt lóe sáng nói.
Tôn Kỳ tỏ ra hâm mộ, nước này có thể được xưng thần thủy, mặc dù không tạo ra được sự sống thật sự nhưng tinh hoa chất chứa trong đó là không thể nào đo đếm được. Tiểu thạch bia có thể hấp thụ nước này đúng là thiên đại tạo hóa, sinh ra đã bất phàm. Nhưng đáng tiếc là bị giam ở đây, nếu nó ra ngoài, chắc chắn rất nhanh sẽ trở thành siêu cấp đại năng.
“Vậy ngươi nói xem nó có lợi ích gì?” Tôn Kỳ xoa xoa tay nhìn tiểu thạch bia với ánh mắt thèm thuồng: “Có thể luyện hóa nó được sao?”
“Ngươi đừng có như vậy được không?! ta biết ngươi khát khao sức mạnh nhưng cũng đừng có lộ liễu như vậy!” Hỏa Hỏa nhìn hắn tỏ ra khinh bỉ nói. “Không phải cứ luyện hóa được mới là có ích.”
“Hừ, vậy ngươi nói xem nó có ích gì?” Tôn Kỳ hừ lạnh nói.
“Thạch nhân khổng lồ chặn đường bọn ta lên núi có phải do ngươi tạo ra?” Hỏa Hỏa không thèm để ý Tôn Kỳ nữa, nó quay sang hỏi tiểu thạch bia.
Tiểu thạch bia gật đầu.
“Ta lại đoán đúng! tiểu thạch bia này trời sinh thân cận với thổ thuộc tính, có khả năng khống chế cực mạnh.” Hỏa Hỏa cười nói.
“Thì sao?” Tôn Kỳ lại hỏi.
“Mọi khi ngươi thông minh, sao hôm nay ngươi ngốc vậy?” Hỏa Hỏa bay tới gõ đầu hắn một cái, rồi nói nhỏ vào tai hắn: “Chúng ta có thể kết nạp nó vào đoàn, tiểu thạch bia này chắc chắn rất có ích.”
“Ý ngươi là...” Tôn Kỳ nhìn Hỏa Hỏa, rồi cả hai cùng nở nụ cười gian xảo.
Tiểu thạch bia nhìn bọn hắn chợt có cảm giác bất an.