“Đến bây giờ ngươi còn nghĩ lừa ta sao?” Tôn Kỳ cười khẩy nói.
“Ta nói thật! đằng sau cánh cửa kia chính là vô thượng bảo vật có thể thực hiện mọi ước muốn của ngươi.” tên tiểu thạch bia thuyết phục.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn về phía cửa đá, thần thức mở rộng quét tới. Một thoáng sau, lông mày hắn nhảy lên, hơi bất ngờ hỏi:
“Không ngờ có nhiều kẻ như vậy đã đến được đây. Vậy mà ta cứ nghĩ ta và Ma Sư Hoàng là kẻ đầu tiên.”
Tôn Kỳ quay sang tên tiểu thạch bia hỏi:
“Là ngươi bẫy bọn họ sao?”
“Ngươi làm sao thấy được?” tiểu thạch bia vô cùng kinh ngạc. Đằng sau cánh cửa kia là nơi ở của nó, cũng là nơi cất chứa mấy bộ hài cốt của đám trước đó xâm nhập. Bên trong nó có bố trí một số bẫy với tin tưởng sẽ giết được Tôn Kỳ.
Nhưng so với Tôn Kỳ thì tên tiểu thạch bia này vẫn còn non lắm, Tôn Kỳ làm sao có thể bị gạt được.
“Mấy tiểu xảo này cũng đừng lấy ra. Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta: ngươi là gì? làm thế nào mở ra linh trí? Nguyên Tổ còn ở đây không?”
“Không nói!” tiểu thạch bia ngang bướng, khoanh tay, quay mặt sang hướng khác.
Tôn Kỳ hừ lạnh chuẩn bị dùng nhục hình, mặc dù Hỏa Hỏa nói những biện pháp bình thường có thể không làm gì được tiểu thạch bia nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
“Ồ!” đột nhiên Hỏa Hỏa ồ lên một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Tôn Kỳ mở miệng hỏi.
“Nơi đây có đại đạo lưu ấn.” Hỏa Hỏa trả lời.
“Đại đạo lưu ấn? nó là thứ gì?” Tôn Kỳ nhíu mày không hiểu hỏi.
“Nếu ngươi mạnh đến cực điểm, thân thể, hồn phách hòa với đạo thì khi ngươi vận dụng đại đạo đều có thể lưu lại dấu ấn trên dòng sông thời gian, trở thành đạo ấn.” Hỏa Hỏa giải thích.
Hiện tại Tôn Kỳ đã sơ nhập đạo, đối với đạo hắn biết một chút. Tôn Kỳ gật đầu tỏ ra đã hiểu rồi chợt hắn hỏi lại:
“Nói như vậy thì mọi hành động đã làm chẳng phải đều bị nhìn thấu hết sao?”
“Nào có đơn giản như vậy.” Hỏa Hỏa liếc nhìn hắn, khinh thường nói: “Vậy ngươi nhìn thử xem, ngươi thấy thứ gì?”
Tôn Kỳ cười khan lắc đầu, hắn tất nhiên không thể nhìn ra thứ gì. Hỏa Hỏa nói tiếp:
“Muốn thấy được đại đạo lưu ấn, thực lực của ngươi cũng phải tương đương với kẻ lưu ấn. Nếu không muốn kẻ khác nhòm ngó thì ngươi vẫn có thể xóa đi đại đạo lưu ấn, lúc trước dẫn ngươi chạy trốn khỏi Con Rắn ta chính là dùng cách này. Ngươi cũng có thể tăng cường đạo ấn giống như đánh dấu lãnh thổ cảnh cáo kẻ đến sau.
Ta thấy đại đạo lưu ấn nơi đây đã tồn tại từ thời thượng cổ nhưng vẫn chưa bị xóa nhòa, cho chúng ta một cơ hội ngược dòng tìm hiểu.”
“Nếu chúng ta dòm ngó liệu có bị phát hiện?” Tôn Kỳ cẩn thận hỏi.
“Chỉ cần không phá hoại đạo ấn sẽ không bị phát hiện.” Hỏa Hỏa tự tin trả lời.
Tôn Kỳ gật đầu nhẹ nhõm. Nên biết kẻ có thể lưu lại đạo ấn, thực lực chắc chắn vô cùng mạnh, có thể hiện nay vẫn còn sống, hắn không muốn vì một chút tò mò mà trêu chọc đến tồn tại loại này.
“Làm thế nào để thấy đạo ấn?” Tôn Kỳ hỏi.
“Ta sẽ tá đạo giúp ngươi mở ra đạo nhãn.” Hỏa Hỏa nói: “Ngươi sẵn sàng chưa?.”
Tôn Kỳ gật đầu. Hỏa Hỏa đưa tay búng một cái, hai đốm lửa nhỏ bay vào mắt Tôn Kỳ. Ngay lập tức hắn rên lên một tiếng, đôi mắt nhắm chặt, cảm giác như hốc mắt bốc cháy thiêu đốt. Hắn cố giữ bình tĩnh, ổn định tinh khí thần. Hắn sau đó từ từ mở ra đôi mắt.
Trước mắt hắn khung cảnh biến ảo, quá khứ hiện tại chồng chất đan xen. Hắn thấy được một bóng hình khổng lồ đang mở ra cung điện này. Tôn Kỳ giật mình phát hiện đây là một con rắn có bốn chân. Giọng Hỏa Hỏa vang lên trong đầu hắn:
“Nó đích thị là Con Rắn bên Thế Giới Thụ.”
Tôn Kỳ gật đầu, lần trước hắn mới bước lên đảo trời, bị một tiếng hừ lạnh của Con Rắn đánh cho tàn phế suýt chết, chẳng kịp quan sát Con Rắn hình dáng thế nào. Bây giờ, hắn có thể nhìn thấy hình ảnh Con Rắn lờ mờ.
Con Rắn mở ra cung điện, xây một cái hồ nhỏ giữa cung điện, sau đó đổ một thứ chất lỏng kỳ lạ vào cái hồ nhỏ. Con Rắn dùng nước trong hồ và đất bùn nặn hình một con thú, rồi nó thổi hơi vào cục đất. Đôi mắt nó mong ngóng, chờ đợi sự kỳ diệu nhưng… chẳng có gì xảy ra cả.
Con Rắn đôi chút thất vọng nhưng không bỏ cuộc. Con Rắn nặn thêm nhiều hình thú, nó dùng đại đạo của mình luyện hóa tượng thú đất nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra. Sau vài ngàn lần thất bại, nó tỏ ra vô cùng giận dữ, nó hét lên vung tay đập nát hết tượng thú đất.
Một thoáng sau, Con Rắn bình tĩnh, nó suy nghĩ nguyên nhân. Rồi ánh mắt nó chợt lóe sáng, Con Rắn phóng ra ngoài.
Nó mang về một đống sinh vật từ voi, bò, gà, vịt… đến tinh linh, thụ yêu, thạch yêu…
Nó bắt đầu lột da xẻ thịt, rút lấy tinh huyết. Tôn Kỳ cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, khá giống với hắn lúc nghiên cứu cơ thể sinh vật. Con Rắn luyện hóa huyết mạch đám thú rồi đổ vào hồ.
Con Rắn nặn ra một con voi, nó lấy nước hồ tưới lên con voi, thổi hơi truyền sự sống. Nhưng cục đất vẫn là cục đất, chẳng thể nào khác. Con Rắn tiếp tục thử với con vật nhỏ hơn…
“Nó đang làm gì vậy?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.
Hỏa Hỏa suy nghĩ một thoáng, chợt kinh hãi kêu lên:
“Điên rồi! điên rồi! Con Rắn này điên rồi! cả chuyện này nó cũng dám làm!”
Tạo sự sống!? chuyện này hình như cũng không quá nghiệm trọng, Tôn Kỳ mổ xẻ các loại sinh vật, kiến thức cũng coi như phong phú. Hắn đã từng luyện ra loại đan tạo thể cũng coi như tạo được một nửa sự sống chỉ còn thiếu phần hồn, hắn tự tin nếu tiếp tục nghiên cứu hắn có thể tạo ra sự sống thực sự đủ hồn lẫn xác.
Dường như đọc được suy nghĩ của Tôn Kỳ, Hỏa Hỏa khinh bỉ nói:
“Tạo sự sống không đơn giản như ngươi nghĩ đâu? Ta cho ngươi biết vật chất sống chỉ được tạo ra bởi vật chất sống. Thứ đan dược ngươi tự hào, thực chất là thúc đẩy quá trình tạo vật chất sống từ vật chất sống đã có. Đan của ngươi không tự tạo ra vật sống gì cả. Suy tính kỹ thì đan của ngươi cũng là luyện từ vật chất sống.”
Tôn Kỳ tinh tế suy nghĩ những lời này, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Chẳng lẽ xưa nay, hắn quá tự phụ. Nhưng tạo ra sự sống có thật là khó như vậy không?
Con Rắn giết chết vô số các loài vật, dường như loài vật nào tồn tại trên thế giới đều bị nó bắt tới rút tinh huyết. Nhưng cuối cùng nó vẫn thất bại.
Đúng lúc Con Rắn muốn từ bỏ thì hư không vặn vẹo một con mắt màu đỏ cam đột ngột xuất hiện. Nhìn vào con mắt, Tôn Kỳ cảm thấy như đang nhìn thái dương. Dù cách xa cả tỷ tỷ năm, dù chỉ nhìn vào đạo ấn lưu lại, Tôn Kỳ vẫn thấy mình nhỏ bé trước con mắt giống như con kiến nhìn mặt trời, hắn không dám trực diện nhìn thẳng.
Nhìn thấy con mắt, Con Rắn cũng tỏ ra rụt rè e ngại. Bọn hắn hình như trao đổi với nhau gì đó. Đáng tiếc Tôn Kỳ nghe không hiểu đạo ngữ. Đúng lúc này Hỏa Hỏa lên tiếng:
“Con mắt đỏ cam tỏ ý muốn giúp Con Rắn, nhưng Con Rắn không tin tưởng con mắt. Bọn hắn đang trao đổi điều kiện với nhau. Bọn hắn nói đến cái gì đó như: Tái sinh… trở lại… cánh chung… hợp… nghịch...”
Con mắt đỏ cam và Con Rắn bàn điều kiện úp úp mở mở, khiến Hỏa Hỏa cũng không hiểu bọn chúng nói gì.
Sau đó, con mắt đỏ cam từ khóe mắt nhỏ xuống một giọt lệ. Giọt lệ này lung linh như tinh hà, sáng láng như thái dương, cao quý như ánh sáng.
Giọt lệ rơi vào trong hồ nhỏ, hòa vào cùng nước hồ. Sau đó con mắt biến mất.
Con Rắn vui mừng, bắt đầu thử nghiệm chế tạo sự sống.
Lần này nó thành công.
Con sư tử bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, con kền kền đập đôi cánh mỏi mệt cố gắng không rơi xuống mặt đất, con rùa lết đi nặng nhọc…
Tất cả đều chưa hoàn hảo nhưng ít nhất nó đã thành công. Con Rắn đã thực sự tạo ra sự sống từ bùn đất.
Con Rắn hồ hời bắt đầu chế tạo nhiều hơn, có một số con vật nó nặn theo khuôn mẫu, có một số là nó tự nghĩ ra không giống với bất cứ con vật nào trên thế giới. Tất cả đều trở thành sinh vật sống.
Nhưng một thời gian sau hắn nhận ra đám sinh vật này có vấn đề, bọn chúng đang chết dần chết mòn. Nó vẫn chưa thực sự tạo ra sinh vật sống.
Đến đây chính Tôn Kỳ cũng không hiểu vì sao Con Rắn lại thất bại.
“Ngươi cho rằng thế nào là một sinh vật sống?” Hỏa Hỏa bất ngờ lên tiếng hỏi.
Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Có hồn, có xác.”
“Chưa đủ.” Hỏa Hỏa nói tiếp: “Còn cần phải tương tác năng lượng với trời đất, còn cần phải sinh sản, cần vận động...”
Tôn Kỳ gật đầu nhưng chẳng thể hiểu hết được.
Con Rắn cảm thấy mình bị lừa, nó la hét tức tối phá hủy hết đám sinh vật mà nó tạo ra. Lúc này con mắt đỏ cam lại xuất hiện.