"Cô bị nhốt tại nơi này, là ai đưa đồ ăn đến cho cô?" Mười Một đột nhiên hỏi.
Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ chỉ về phía thi thể nữ ninja, nhưng lại nhắm mắt không dám nhìn, nhẹ giọng nói: "Là cô ta đưa đến cho em. Ngoài cô ta ra, không có một ai khác tới đây."
Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên cả người run rẩy một chút, lắc nhẹ đầu nói:"Lúc đầu em bị giam vào đây, có một nam nhân đã đến, hắn còn muốn......" Âu Dương Nguyệt Nhi cắn răng, len lén ngẩng đầu liếc nhìn Mười Một, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới tiếp tục nói: "Sau đó chính cô ta đã đến đây và đuổi nam nhân đó đi."
"Vậy còn thương tích trên người cô thì sao?" Mười Một khẽ xoa xoa vết tát trên mặt Âu Dương Nguyệt Nhi rồi hỏi.
"Cũng là do cô ta đánh, em cầu xin cô ta thả em ra, cô ta liền đánh cho em một trận. Sau đó giam em vào trong gian phòng đó."
"Sao cô lại biết nơi này vẫn còn giam giữ một nữ nhân khác nữa?"
"Em nghe được." Âu Dương Nguyệt Nhi vòng tay ôm chặt lấy Mười Một, nhẹ giọng nói: "Tại bức tường ở phía sau phòng bếp, em thường xuyên nghe thấy tiếng cô ta đánh người, còn nghe được tiếng hai người phụ nữ nói chuyện. Nhưng khi bọn họ nói thì toàn dùng tiếng Tiểu Trùng Quốc."
"Tiểu Trùng Quốc?" Mười Một nhìn về phía cửa gian phòng thứ sáu, Âu Dương Nguyệt Nhi nói thanh âm truyền ra từ vách tường phòng bếp, rất rõ ràng đó chính là gian phòng thứ sáu. Bị nhốt tại nơi này, còn nói tiếng Tiểu Trùng Quốc? Chẳng lẽ đó là người theo Ba Ti Miêu cùng chạy trốn nhưng lại bị bắt trở về? Nhưng nếu là Huyết Mân Côi thì tại sao lại giam giữ người trong nhà Văn Ngôn?
Mặc kệ người bị giam trong phòng kia là ai, Mười Một đối với người đó cũng không có một chút hứng thú. Chỉ là Âu Dương Nguyệt Nhi khẩn cầu, hắn mới định mở cửa ra, không để cho người đó chết đói bên trong, mà mở một cái cửa đối với Mười Một mà nói, cũng chỉ là một cái nhấc tay nhẹ nên hắn không phản đối.
Cánh cửa phòng thứ sáu được nhẹ nhàng đẩy ra. Lúc đẩy cửa ra, trong nháy mắt, một luồng lãnh khí âm hàn từ phía trong xộc ra. Âu Dương Nguyệt Nhi bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, vội vàng nấp ra phía sau Mười Một không dám nhìn.
Cảnh tượng phía sau cánh cửa gian phòng thứ sáu, không ngờ lại quỷ dị như vậy.
Quan tài, hơn chục cỗ quan tài giống như là nghi thức duyệt binh chỉnh tề sắp hàng tại hai bên, trong phòng hình như chỉ toàn khí lạnh, liên tục thổi ra luồng âm phong lãnh lẽo. Không khí trong phòng cũng không thể dùng được một từ nào mà diễn tả, sương mù hắc ám trong phòng chập chờn, nồng đậm, mọi đồ vật tại nơi này đều cảm giác như mông lung mờ ảo, hơn nữa ở tận sâu trong cùng của phòng còn có mấy ngọn đèn lung linh mờ tối. Quỷ khí tỏa ra ngập tràn cả căn phòng.
Bấy nhiêu đó cũng chưa là gì, Âu Dương Nguyệt Nhi bị hù dọa chính là, ở ngay trước mặt, phía cuối hơn chục cỗ quan tài, có mấy "nữ nhân" người mặc y phục trắng tinh, tóc dài che khuất khuôn mặt. Mấy nữ nhân này đều bị sợi dây thừng buộc vào cổ, hai chân lơ lửng trên không đung đưa lay động, ánh sáng xanh của mấy ngọn đèn rọi vào đó, bất chợt nhìn thấy thì thật đúng là khiếp người.
"Là người giả." Mười Một hơi quay về phía sau an ủi, Âu Dương Nguyệt Nhi thì sợ hãi chẳng dám nhìn.
Âu Dương Nguyệt Nhi lặng lẽ hé nửa đầu nhìn qua vai Mười Một, len lén nhìn thoáng qua rồi lại rụt đầu lại. Mặc dù nàng tin tưởng lời Mười Một nói, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự là rất kinh khủng.
"Cô ở trong phòng phải không?" Âu Dương Nguyệt Nhi trốn sau Mười Một, nhẹ giọng nói một câu. truyện được lấy tại Trà Truyện
Trong phòng không có âm thanh nào truyền ra, chỉ có hàn khí vù vù thổi qua tai gờn gợn.
"Này......" Âu Dương Nguyệt Nhi lại một lần nữa kêu lên:" Chúng ta đã mở cửa, cô có thể đi ra."
Mười Một khẽ nhíu mày, nhưng không nói câu nào.
Đột nhiên từ trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh như băng, âm thanh phụ nữ nghe như không còn chút khí lực nào:"Đừng để ý đến ta."
Nghe được thanh âm này, Âu Dương Nguyệt Nhi cùng Mười Một sắc mặt đồng thời biến đổi.
Âu Dương Nguyệt Nhi mừng rỡ nói:"Cô thật sự ở bên trong này?"
Mười Một thì lại nhướng mày, thanh âm này, hắn đã từng nghe qua.
Người trong phòng không nói gì nữa, nhưng Mười Một đối với người bên trong đã sinh ra hứng thú, hắn nắm tay Âu Dương Nguyệt Nhi đi vào trong phòng. Động tác đó của Mười Một lại càng làm cho Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ, nhưng Mười Một đã kéo sát nàng vào trong lồng ngực. Cảm nhận được sự an toàn toát ra từ cơ thể Mười Một làm cho nàng cũng bớt đi nỗi sợ hãi đối với quỷ khí tràn ngập trong căn phòng đen tối này.
Hai người cùng nhau bước vào trong phòng, cỗ quan tài đầu tiên bên trái đột nhiên truyền ra "Oa!" một tiếng, thanh âm như ma kêu quỷ khóc, đồng thời một cái bóng trắng từ trong quan tài ngồi bật lên.
Âu Dương Nguyệt Nhi cũng ngay lập tức bị dọa. "Á", một tiếng thét chói tai vang lên, nàng ra sức quay mặt lại ôm chặt lấy Mười Một.
Mười Một thì chẳng có cảm giác gì, chỉ cau mày nhìn cái con "quỷ" vừa mới hiện ra. Con "quỷ" chỉ là một bộ xương khô, trông giống như thật, trên đầu lâu vẫn có lưa thưa vài sợi tóc. Nhìn vào trong hai hốc mắt sâu hoắm lóe lên một vài tia lục quang, Mười Một bĩu môi cười nhạt.
Mười Một từ nhỏ được rèn luyện đi ra từ trong đống người chết. Nếu nói về thi thể hắn đã thấy thì thật sự là nhiều lắm, nhiều đến nỗi những ký ức của hắn đều gắn liền với xác chết. Đừng nói đó chỉ là một con quỷ giả, cho dù là quỷ thật ngồi dựng lên ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không sợ. Người sống hắn còn chẳng sợ, huống chi là đã chết? Nếu như thật sự dám ở trước mặt hắn sống lại, cùng lắm lại đánh chết lần nữa.
Đây là ý nghĩ của Mười Một, đương nhiên cũng chỉ để nghĩ mà thôi, bởi vì hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua có người nào đã chết lại còn có thể trước mặt hắn ngồi dựng lên để dọa nạt. Hoặc có thể nói, đến nay chưa người nào có can đảm ở trước mặt hắn giả ma giả quỷ.
Trong phòng này ngoại trừ mấy cỗ quan tài này thì hình như không bố trí cơ quan. Mười Một ôm Âu Dương Nguyệt Nhi đi vào một đoạn, nhìn lên trên hai hàng quan tài thăm dò một chút, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. Trong mỗi cỗ quan tài đều có một "Nữ nhân" đang nằm, tất cả hoặc là không mặc quần áo gì hoặc là mặc một bộ màu trắng tinh, tay ôm một con búp bê. Hắn lập tức hiểu được vì sao Văn Ngôn lại bố trí ra căn phòng này, xuất phát từ một tâm tính dị thường, tên Văn Ngôn đó muốn từ trong khung cảnh đáng sợ này tìm kiếm cảm giác kích thích. Thử nghĩ nếu làm việc tại một gian phòng, chung quanh tất cả đều là quan tài, quỷ khí "nữ nhân" đầy rẫy, quả thực là cảm giác kích thích đến điên lên rồi.
Hai người rất nhanh đã đi đến chỗ treo mấy thi thể "nữ nhân", Mười Một vươn tay ra sờ sờ vào bắp chân một người giả, quả nhiên cũng là một dạng chất như nhựa tổng hợp. Chất liệu này làm ra người giả thật sự rất hoàn mỹ, sờ sờ vào rất giống da người. Nếu trừ bỏ những khuyết điểm như cân nặng, nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim mạch đập, cơ hồ là hoàn mỹ. Đương nhiên, chúng vẫn có khuyết điểm là thiếu linh hồn, cho nên đó chỉ có thể là vật chết, cũng chỉ là ngoại vật dùng để tìm kiếm kích thích.
Đi qua mấy cỗ thi thể giả thì đến một cánh cửa, sau cánh cửa là một căn phòng không lớn lắm. Trên mặt đất của căn phòng vứt bừa bộn chân giả tay giả, còn có mấy cái đầu người giống như thật.
Góc phía trong còn có một người, là một cô gái. Mái tóc nàng ta dài rối bù rủ xuống hai vai, quần áo trên người cũng rách nát tả tơi, nàng yếu ớt ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, thoạt nhìn trông như là một người chết đã lâu.
Khi hai người tiến vào, cô gái chậm rãi giương mắt lên nhìn. Ánh mắt của nàng ta rất sắc bén, tựa như nhìn thấu sinh tử, vẻ lạnh lùng chăm chú như bao bọc hết thảy mọi vật, kể cả chính cô ta trong đó.
Nhưng khi ánh mắt cô gái nhìn đến khuôn mặt Mười Một, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Là ngươi?"
Nghe được thanh âm của cô gái, dù vẫn nhắm mắt lại không dám nhìn, Âu Dương Nguyệt Nhi cũng biết Mười Một đã thấy cô gái, lúc này nàng mới dám chậm rãi mở hai mắt. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy cô gái kia, đột nhiên thét lên "a" một tiếng!