Nhân Gian Băng Khí

Chương 470: Gian phòng thứ sáu

Âu Dương Nguyệt Nhi đã mở mắt không còn giả bộ ngủ nữa. Nàng nhanh chóng nép vào lồng ngực của Mười Một, hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi cửa.

Mười Một nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ vào bả vai nàng. Âu Dương Nguyệt Nhi liếc nhìn Mười Một một cái, rất nhu thuận lui lại hai bước. Nàng biết nam nhân khi đang làm việc, nữ nhân tốt nhất không nên quấy rầy. Hơn nữa chuyện này rất nghiêm trọng, có thể mất mạng như chơi.

Mười Một hít một hơi rồi ngừng hô hấp, từ những lỗ chân lông trên cơ thể chậm rãi tỏa ra một luồng khí lạnh, bao trùm lên toàn bộ cơ thể. Nếu như giờ phút này có người chạm vào người hắn, sẽ phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn mất hẳn cân đối, chạm vào là thấy lạnh như băng.

Hắn đột nhiên tiến về phía bên trái hai bước, lại đi thẳng một bước, tiếp theo bước sang phải ba bước, sau đó nhanh chóng tiến lên phía trước. Mặc dù tả thì chậm, nhưng kỳ thật tốc độ những bước chân của Mười Một nhanh kinh người. Trong mắt Âu Dương Nguyệt Nhi, nàng chỉ nhìn thấy Mười Một chợt trái chợt phải lung lay vài cái, nháy mắt đã đi ra đến ngoài cửa.

Đây là trăng múa, người đang múa trăng cũng múa, trăng múa theo người. Tiếng bước chân ấy có ẩn chứa một hiệu quả che mắt địch nhân cao minh cực hạn, đánh lừa thị giác người ta.

*Chú: Nguyệt Vũ trong Nguyệt Vũ bộ nghĩa là trăng nhảy múa.

Mười Một lao ra ngoài cửa rồi lập tức xoay người lại nhìn lên phía trên khung cửa, một thiếu nữ mảnh mai khoác áo học sinh màu đen, phía dưới mặc váy ngắn, trang phục như là một nữ sinh Tiểu Trùng Quốc, cô nàng giống hệt như một con thạch sùng dán sát vào bức tường. Lúc này hai chân cô nàng rạng ra hết cỡ, cái quần lót hình chữ "T" bên trong không thể che được cặp mong tròn trịa lồ lộ như hai vầng tuyết trắng, hai bàn chân nàng cùng với khuôn mặt, dáng người tạo ra một sự cân đối hài hòa, một tay nàng ta nắm lấy ống nước, tay kia nắm chắc thanh Đông Dương đao sáng loáng.

Đúng lúc Mười Một nhìn về phía nàng, nàng cũng lập tức nhìn lại Mười Một, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Không chút do dự, đôi chân dài trắng nõn dùng sức đạp vào khung cửa một cái, thân thể giống như viên đạn bắn ra, hai tay cầm chắc Đông Dương đao hướng về phía Mười Một chém tới.

Mười Một không tránh mà đứng im tại chỗ. Hắn không tránh vì hắn đang tìm cơ hội. Mặc kệ là ra quyền hay là xuất đao, đương nhiên cánh tay sẽ phải huy động từ phía sau đưa lên phía trước, thời khắc dùng hết khí lực đều phải có một thời điểm ngắn ngủi ngưng trệ. Cơ thể người tụ lực ra quyền, trong quá trình tụ lực, cánh tay vô ý thức ngưng trệ một chút, mà chỉ cần có thế, trong mắt cao thủ đã đủ để tạo thành thương tổn trí mạng. Phương diện này là tri thức, không phải đến từ ma quỷ huấn luyện doanh, mà là từ Kiếm tông. Chỉ có võ học tri thức bác đại tinh thâm tại Long quốc mới có thể hiểu rõ một cách thấu triệt khí mạch trong cơ thể con người như thế.

Đúng lúc Đông Dương đao trong tay nữ ninja rụt về phía sau triển khai thế công, chuẩn bị dùng sức để bổ về phía trước thì cùng thời điểm này, Mười Một động. Tay trái hắn cũng chỉ thoáng động đậy một cái, mắt thường cũng không thấy rõ tốc độ, nhanh chóng lấy ra Trảm Nguyệt. Khi Đông Dương đao bổ ra trước, Trảm Nguyệt đã chuẩn xác chặn vào đúng phần tiếp giáp giữa thân và chuối đao Đông Dương, nữ ninja cảm giác như không còn một tia khí lực, một đao rốt cuộc cũng bổ được xuống dưới. Ngay sau đó, Mười Một tay trái nắm chuôi đao, dùng tốc độ cực nhanh hướng bên phải nhẹ nhàng xẹt qua, Trảm Nguyệt sắc bén không hề do dự cắt một nhát vào yết hầu nữ ninja. Từ trong yết hầu của nàng lộ ra cả phần xương cổ, một bụm máu hồng nóng bỏng nhanh chóng phun ra bắn tung tóe lên toàn thân Mười Một.

Mà lúc này, thế đánh của nữ ninja giữa không trung vẫn chưa hết đà, thân thể vừa đụng vào Mười Một một cái, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. Nàng đến chết cũng không tin được trên đời này có người động tác lại nhanh như vậy. truyện được lấy tại Trà Truyện

Khoảng thời gian diễn ra trận đấu từ đầu đến cuối rất nhanh, nhanh như chảo chớp, nhanh đến nỗi nữ ninja chưa đánh được hết một chiêu thì đã biến thành một cỗ thi thể không còn hô hấp. Âu Dương Nguyệt Nhi đứng ở trong góc phòng, nàng chỉ nhìn thấy Mười Một không biết dùng phương pháp gì đột nhiên chạy ra bên ngoài. Sau đó từ phía trên cửa nhảy xuống một bờ vai nữ nhân, Âu Dương Nguyệt Nhi thậm chí còn chưa kịp nhắc nhở Mười Một hãy cẩn thận thì nữ ninja cũng đã chạm vào người Mười Một, sau đó ngã xuống mặt đất, ngửa mặt hướng lên trời trợn trừng hai mắt, máu từ yết hầu chảy ra như suối.

Cả quá trình, Âu Dương Nguyệt Nhi chưa từng thấy Mười Một ra tay như thế nào. Đến khi tỉnh táo lại thì trận đấu sớm đã kết thúc, nàng vẻ mặt không đành lòng, cũng không dám tiến lại gần, chỉ dám liếc mắt nhìn qua cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Mười Một lau vết máu bắn vào mặt, đi về phía Âu Dương Nguyệt Nhi kéo tay nàng, nói: " Đi thôi!"

"Ưm......" Âu Dương Nguyệt Nhi đột nhiên sực nhớ tới chuyện gì, lập tức níu tay Mười Một lại nói: "Chờ một chút, còn có người......"

"Đái Linh?"

Âu Dương Nguyệt Nhi sửng sốt một chút, hai mắt ngân ngấn lệ, khẽ cúi đầu, cắn môi giọng nức nở nói:"Tiểu Linh chết rồi."

"Ừm." Mười Một thản nhiên kêu lên một tiếng. Đối với việc Tiểu Linh chết, hắn một chút cảm giác cũng không có. Một người phụ nữ rơi vào tay cầm thú, không bị hành hạ cho đến chết mới gọi là kỳ quái.

"Nơi này còn có người?" Mười Một nhìn khắp nơi một chút, hỏi.

"Em chưa từng thấy nàng ta, nhưng em biết còn có một cô gái bị nhốt ở sau bức tường kia." Âu Dương Nguyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ vào hướng phòng bếp, nơi đó có một cánh cửa.

Mười Một chỉ liếc mắt một cái. Không chút rung động nói: "Đi thôi, đó không phải chuyện của chúng ta."

Âu Dương Nguyệt Nhi cầm tay hắn, khẩn cầu: "Mang nàng ta cùng nhau đi được không? Nàng ta rất đáng thương......"

"Nguyệt Nhi." Mười Một vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Nhiệm vụ của ta chỉ là cứu cô, những người khác không có quan hệ gì với ta."

"Nhưng mà......" Âu Dương Nguyệt Nhi còn muốn nói nữa, nhưng nhìn thấy hai tròng mắt lạnh lùng của Mười Một, nàng không dám nói thêm, chỉ nhỏ giọng thủ thỉ: "Vậy có thể phóng thích nàng ta ra không? Vạn nhất chúng ta đi rồi, không có thức ăn thức uống, nàng ta chết mất."

Nữ nhân đều là sinh vật yếu đuối về mặt tình cảm. Những lời này chính do giáo quan nói, Mười Một cũng vô cùng tán đồng với nó. Dường như những nữ nhân có chút tình cảm đều không nỡ nhìn chuyện thương tâm, cho dù là bên ven đường chứng kiến con chó con mèo bị thương cũng muốn che chở.

Còn nữa...