Phòng không tối, nhưng ngọn đèn xanh lục gây cho tâm lý người ta một áp lực không thể nói rõ bằng lời.
Ánh sáng tối xanh đó chiếu lên người cô gái, có thể nhìn thấy rõ phần da thịt bên dưới lớp dáo rách đã bắt đầu loét ra, nhất là phía bên trái cổ, một mảng da lớn đã bị thối ra thành một khối thịt thối đen. Bên dưới lớp da, tất cả hoàn toàn biến thành những bóng bóng nhỏ, thoạt nhìn như da cóc. Hơn nữa, các tổ chức hoại tử còn đang lan sang phần mặt, chỉ cần một thời gian như nữa, toàn bộ gương mặt của cô gái sẽ trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cũng khó trách Âu Dương Nguyệt Nhi khi thấy bộ dạng cô ta thì liền kinh hoàng hoảng loạn như vậy, tại một căn phòng tràn ngập quỷ khí âm u chợt chứng kiến một người như vậy, đổi lại là ai thì cũng đều phải hoảng sợ.
Mười Một không sợ hãi, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô gái. Mà cô gái cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
"Thi độc?" Mười Một đột nhiên mở miệng hỏi.
Tình huống trên người cô gái Mười Một cũng không xa lạ gì, thậm chí tại huấn luyện doanh hắn rất thường chứng kiến, đây là dấu hiệu nhiễm thi độc. Thi độc là vi khuẩn độc tụ tập trên người hoặc động vật chết sau khi thi thể bắt đầu thối rữa. Người nào mà bị dính phải một lượng lớn vi khuẩn này, cũng nhiễm chứng thi độc. Ban đầu thì thân thể xuất hiện những nốt ban màu đỏ, ngứa ngáy không ngừng, sau đó da và biểu bì mô bắt đầu hoại tử và thối rữa ngày qua ngày, nhưng đây chỉ là triệu chứng khi thi độc bắt đầu phát tác. Thi độc nếu không kịp trị liệu thì cuối cùng sẽ khuyếch tán toàn thân, đến cuối cùng chỉ cần tùy tiện chộp vào bất cứ chỗ nào trên người đều có thể xé cả tảng tổ chức hoại tử đã cứng đơ kèm theo da thịt và chất dịch. Người bị nhiễm phải loại thi độc này cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính bản thân mình từ từ bị hủy hoại, lở loét, phù thũng, giòi bọ. Đích thực sống không bằng chết.
Tại huấn luyện doanh, việc học viên bị giáo quan ra lệnh phải ở cùng một chỗ, thậm chí là ôm tử thi nằm ngủ mười ngày hay nửa tháng cũng là chuyện thường. Tiếp xúc với tử thi thối rữa lâu ngày, đương nhiên khó tránh khỏi việc bị nhiễm thi độc. Thi độc có độc tính rất mạnh, một khi bị lây sẽ rất khó trị liệu, nhưng cũng không phải hoàn toàn là không có cách trị dứt.
Nghe nói cổ nhân Long Quốc đã khám phá một phương pháp đó là đắp gạo nếp ngay tại vết thương, khi đó gạo nếp giống như bọt biển hút nước, hút đi một lượng nhỏ thi độc, sau đó phải dùng lá tay áo băng bó vết thương, tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ không còn vấn đề gì. Nhưng việc khử độc phải có điều kiện tiên quyết là người trúng thi độc phải trúng độc không sâu, nếu không ngay cả nếu để người đó ngủ mỗi ngày trong gạo nếp thì cũng vô dụng. Còn về phần tại sao gạo nếp có tác dụng khử thi độc, điểm ấy Mười Một thật sự không biết bởi vì giáo quan lúc đầu chỉ là đề cập qua, không nghiên cứu sâu. Hơn nữa Ma Quỷ cũng không cần loại phương pháp này, tổ nghiên cứu khoa học của Ma Quỷ đã sớm nghiên cứu ra một loại thuốc kháng độc khuẩn tên là thuốc kháng khuẩn thi độc số 93. Tuy chưa hoàn thiện, nhưng cũng có thể trị chứng thi độc khá hữu hiệu. Nhưng nếu thi độc phát tán đến kỳ cuối thì thuốc kháng khuẩn thi độc số 93 cũng không có tác dụng gì.
Mười Một cũng đã từng bị lây qua loại thi độc này và sau đó được thuốc kháng khuẩn thi độc số 93 cứu lại một mạng. Đương nhiên, không phải đối với ai giáo quan cũng đều hảo tâm như vậy, những học viên không nghe lời không thể được hưởng thụ đãi ngộ tốt như thế, cuối cùng chỉ có thể tự chấm dứt trong thống khổ.
Ngoài ra, Mười Một cũng biết rằng cũng có nhiều quốc gia đã nghiên cứu và phát triển thuốc trị thi độc, chỉ là không có cách nào mua được ở phần lớn các thị trường mà thôi. Hơn nữa, người thường cũng không cần loại thuốc này, dù sao thì trên đời có được bao nhiêu người có thể sống cả ngày bên tử thi đây?
Cô gái khẽ gật đầu một cái tỏ vẻ cam chịu, vẻ mặt nàng ta vẫn lạnh lùng không đổi như trước.
Âu Dương Nguyệt Nhi rất khẩn trương nắm lấy cánh tay của Mười Một. Tiếng thét chói tai của nàng vừa rồi là phát ra trong vô thức, sau khi kêu lên nàng lập tức thấy hối hận. Giờ phút này, nàng trốn ở phía sau Mười Một, không dám nhìn vào thiếu nữ kia, hay có thể nói là không đành lòng nhìn. Vừa nghĩ về tình huống trên mình cô gái, lại nghĩ nếu nó xảy ra trên bản thân mình thì sao đây? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy run sợ từ sâu bên trong xương tủy.
Mười Một đột nhiên rút súng ra, nhắm ngay vào cô gái đang ngồi trên mặt đất. Cô gái không né tránh, cũng không phản kháng, ánh mắt cũng không có chút thay đổi nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Nhưng ngược lại, Âu Dương Nguyệt Nhi bị động tác của Mười Một làm hoảng sợ. Nàng vội vàng kéo tay hắn, lo lắng kêu lên: "Mười Một, anh làm gì vậy?"
"Ta không cần ngươi thương hại." Cô gái đột nhiên phát ra giọng nói cũng lạnh băng như vẻ mặt.
"Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ thương hại người khác"
Trong mắt cô gái hiện lên một chút sửng sốt, hỏi: "Vậy sao ngươi lại muốn giết ta?"
Mười Một không trả lời. Hắn thật sự không thích phải lãng phí thời gian cho câu hỏi nhàm chán trên. Nếu có thể, hắn chắn chắn sẽ lập tức một phát súng giết chết cô gái chỉ còn nửa mạng trước mặt, sau đó mang theo Âu Dương Nguyệt Nhi mau rời khỏi nơi này. Nhưng vì bây giờ Âu Dương Nguyệt Nhi đang níu một tay hắn với vẻ mặt cầu khẩn, ngay cả Mười Một cũng không có biện pháp để nổ súng nữa.
Lúc này cô gái đột nhiên cất giọng hỏi: "Ngươi đạ gặp qua đại tỷ?"
Mười Một vẫn không nói gì nhưng cô gái đã dựa vào trực giác của phụ nữ để biết được đáp án mình muốn biết.
"Tỷ ấy bảo ngươi đến giết ta sao? Tỷ ấy vẫn còn không chịu tha thứ cho ta...". Cô gái cười khổ một tiếng rồi hỏi: "Đại tỷ đang ở đâu?" Nguồn tại http://Trà Truyện
"Chết rồi."
Sắc mặt lạnh băng của cô gái trẻ trong phút chốc thay đổi rất phức tạp, kích động, bi thương, thống khổ, còn có giải thoát. Dường như trong nháy mắt, ngàn vạn loại tâm tình đều len vào cơ thể nàng, sau đó dần dần nuốt trọn thân thể đã bị thối rữa kia, cuối cùng trong ánh mắt chỉ để lại một vẻ bi thương. Nàng hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Giết ta đi."
Âu Dương Nguyệt Nhi sững sờ nhìn hai người, nàng không hiểu ý tứ trong câu chuyện của hai người kia đang nói, nhưng nàng có thể nghe ra Mười Một và cô gái trẻ này trước đây đã biết nhau. Nhưng họ có quan hệ như thế nào, và nhân vật đại tỷ mà họ nói đến là ai?
Âu Dương Nguyệt Nhi không biết, cô gái này chính là Ngụy Băng Nhan mà Ba Ti Miêu trước khi chết đã yêu cầu Mười Một giúp nàng giết phản đồ.
"Giết ta đi!" Ngụy Băng Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Mười Một chằm chằm. Mười Một vẫn bất động, hắn đang nhìn nàng, ánh mắt sắc nhọn như nhìn thấu đôi mắt nàng, thấy rõ nội tâm của nàng. Chậm rãi, hắn rút tay ra khỏi tay Âu Dương Nguyệt Nhi, nhét súng trở lại hông. Sau đó nắm tay Âu Dương Nguyệt Nhi, xoay mình đi ra ngoài. Âu Dương Nguyệt Nhi bị cái kéo bất ngờ của Mười Một làm cho lảo đảo, sau đó được hắn dắt ra bên ngoài, nàng đưa ánh mắt không đành lòng nhìn Ngụy Băng Nhan một chút, lại nhìn Mười Một một chút, cuối cùng không nói một lời, theo sát Mười Một bước đi.
"Tại sao không giết ta?" Giọng nói của Ngụy Băng Nhan vọng lại từ phía sau.