Trấn Trạng
Nguyên mấy ngày nay liên tục xảy ra án mạng, mỗi lần sai dịch tới hiện
trường, sau khi khám nghiệm tử thi, cuối cùng đều kết luận là do tự sát, không phải bị giết. Mặc dù người thân đều kiên quyết cho rằng không thể nào có chuyện đó, nhưng cũng không có chứng cớ, đành phải giải quyết
giống như một vụ tự sát. Có điều, liên tục xảy ra ba bốn vụ như vậy, để
dân trong trấn bớt sợ hãi, quan huyện cho sai dịch tuần tra trấn an lòng dân.
Ở cửa khách
điếm Đồng Phúc cũng bị dán mấy tờ bố cáo, nói mưa dầm liên miên, không
thuận lợi xuất hành, mọi người không có việc gì thì không nên ra ngoài.
Chước Tử nhìn mấy tờ bố cáo dán rành rành ở đó, phá hỏng cả phong cách tổng thể của khách điếm, thật muốn xé chúng đi.
Tối qua, hòa thượng rời khỏi đây, đến rạng sáng mới trở về. Nàng đã bảo Bà Bà bò ở
cửa sổ kia giám sát chặt chẽ, chờ lần sau hắn ra ngoài, bám theo, xem
xem rốt cuộc hắn có phải thủ phạm gây ra trận mưa không dứt ở trấn nhỏ
hay không.
Thư Sinh cầm chiếc đũa khuấy cháo trong chén, cháo không có, chỉ có nước từ trên
chiếc đũa chảy xuống. Hắn bất đắc dĩ cầm lấy cái thìa, múc một thìa lên
uống, thấy không được mấy hạt gạo cháo, không có cách nào, phải gọi
người đang đứng ở cửa: “Chước Tử!”.
Chước Tử
cười ngượng ngập: “Đây… cũng không phải… Lúc xuống bếp mới phát hiện sắp hết gạo, bình thường vẫn mua ở cửa hàng gạo bên cạnh, nhưng gần đây đại thúc bán gạo tâm trạng không được tốt, nói cái gì mà cuộc sống tràn đầy hối hận, cảm thấy hổ thẹn với tổ tông, cho nên đã đóng cửa về quê rồi.
Đợi một lát nữa, ta qua cửa hàng gạo khác mua một bao gạo mang về”.
Thư Sinh
không bình tĩnh được nữa, mưa ưu tư kia càng ngày càng nghiêm trọng, nếu còn cứ tiếp tục mưa như vậy nữa, có lẽ ngay cả cháo hắn cũng không có
mà uống?
Chước Tử
ngồi xuống, lắc lắc đầu: “Không hiểu sao, đại thúc bán thịt nói cảm thấy giết súc vật tạo quá nhiều nghiệp chướng, vì vậy cũng đóng cửa rồi. Đại thẩm bán rau nói bao công cực khổ trồng rau mà tiền chẳng được mấy
đồng. Còn kể chuyện kia, càng kể lại càng bi thương, làm ta nghe suýt
nữa thì khóc. Gần đây, tâm trạng mọi người đều không tốt”.
Thư Sinh
cười khổ, ảnh hưởng thật là rộng. Đợi Chước Tử tìm ra chân tướng, có lẽ
hắn đã đói meo rồi. Vì suối nước nóng của Chước Tử, vì dạ dày của hắn,
vẫn nên giúp nàng một chút, nghĩ vậy, đặt cái thìa xuống, nói: “Mưa này
là mưa ưu tư”.
Chước Tử trừng mắt: “Mưa ưu tư là cái gì?”.
Thư Sinh giả thích tỉ mỉ với nàng xong, Chước Tử liền nhảy lên, nghiến răng: “Nếu
đúng là do hòa thượng kia làm, ta phải làm thịt hắn cúng tế hà bá gia
gia*”.
*Hà bá gia gia: Thần sông.
Thấy nàng hùng hổ định lên lầu theo dõi, Thư Sinh không còn sức lực giơ tay lên: “Mua gạo…Chước Tử, mua gạo, ta đói…”.
Đối phương
hoàn toàn không nghe thấy mình nói, Thư Sinh cũng cảm thấy bi thương
rồi, cuộc đời của hắn… đúng thật là một mảnh hắc ám… Thôi vậy, mình vẫn
nên đi vác gạo thì hơn. Hắn…Có thể khiêng được không đây? Lưng sẽ không
bị đè gãy chứ? Ai za, trời mưa ra ngoài thật là bất tiện.
Chước Tử gõ
cửa phòng chữ Thiên, chỉ trong chốc lát đã thấy hòa thượng ra mở cửa,
nàng nhấc nhấc bình trà, cười tươi như hoa: “Ta tới mang thêm nước cho
đại sư”.
Hòa thượng chắp tay hành lễ, vô cùng lịch sự cúi người: “Làm phiền thí chủ rồi”.
Chước Tử đi
vào trong phòng, hoa quỳnh kia đang đặt cạnh cửa sổ, vẫn chưa nở giống
như trước, không phát hiện ra nửa phần yêu khí, căn bản chỉ là một chậu
hoa bình thường. Nàng nhíu mày, trên người hòa thượng cũng không nhận
thấy nửa điểm khác thường, chỉ là một người bình thường, lẽ nào đây
chẳng qua chỉ do trùng hợp, mưa ưu tư kia không hề liên quan đến hắn?
Đổi xong bình trà, Chước Tử đi ngay ra hậu viện, gọi Bà Bà xuống, hỏi: “Hòa thượng có động tĩnh gì không?”
Bà Bà dựng thẳng lưng áo: “Báo cáo Lão Đại, không có, từ đầu đến cuối đều ở trong phòng niệm kinh.”
“Còn hoa quỳnh kia thì sao?”
“Cũng không có.”
Chước Tử sờ
sờ cằm, sau đó quay lại sảnh trước. Không nhìn thấy Thư Sinh đâu, đúng
thật là không có quyết tâm làm chưởng quầy mà, hở một chút là chạy đi
chơi. Ngồi nửa canh giờ, bỗng nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước
cửa, hai mắt lập tức sáng lên, có khách! Vội vàng chạy ra đón, cuối cùng lại trông thấy Thư Sinh, còn có ba bao gạo lớn. Lảo đảo dựa vào cây
cột, chẳng qua chỉ là cửa hàng gạo cho xe mang gạo tới, làm nàng mừng
hụt.
Buổi tối,
hai người mang tất cả đồ ăn trong phòng bếp nấu hết lên, ăn một bữa thật no. Chước Tử đang rửa bát trong phòng bếp, Bà Bà thò đầu vào: “Báo cáo
lão Đại, hòa thượng chuẩn bị ra ngoài”.
Chước Tử
liền bỏ dở việc đang làm, nhảy lên nóc nhà bám theo. Chỉ thấy hòa thượng một tay mở ô, một tay ôm chậu hoa quỳnh, không nhanh không chậm bước đi về đường phía tây. Nàng nhẹ nhàng nhảy trên nóc nhà, tiếng mưa rơi giúp che giấu tiếng bước chân của nàng chạm vào mái ngói, hòa thượng không
hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục bước đi.
Đi tới cuối
đường phía tây, mới dừng lại. Chước Tử đứng trên nóc nhà, nhìn chằm chằm hắn từ phía sau. Lát sau, nhìn thấy hắn đặt chiếc ô và hoa quỳnh xuống, chắp tay hành lễ, bắt đầu niệm kinh. Chước Tử nghe không hiểu, nhưng âm thanh kia thấp như niệm chú, lọt vào tai nàng, lại cảm thấy trong lòng
bình tĩnh, không còn nôn nóng. Từ từ như tiến vào chốn không người, chỉ
cảm thấy thế gian an tĩnh, mọi nhớ thương đều tan biến hết. Cảm giác kia yên lặng vấn vít trong lòng nàng, càng lúc càng sâu…
“Chước Tử! “
Một tiếng gọi nhỏ vang lên bên tai, khiến nàng tỉnh lại. Nghiêng đầu nhìn, suýt chút nữa ngã lăn xuống: “Chưởng quầy”.
Thư Sinh nhẹ nhàng nhắc nhở nàng: “Đừng để bị mê hoặc, hoa quỳnh nở rồi.”
Chước Tử vội vàng xoa xoa mặt nhìn xuống, lập tức bị cảnh tượng trước mắt mị hoặc.
Hoa quỳnh
kia đã nở, là một đóa hoa lớn đỏ rực như máu, tràn ra từng đợt từng đợt
sóng gợn, đất trong vòng trăm trượng xung quanh giống như mặt nước dập
dềnh xao động. Hòa thượng đứng ở giữa, vẫn đang niệm kinh phật, dáng vẻ
thành kính, nhưng cảnh tượng dưới chân giống như toàn là máu. Quỷ dị và
đẹp đến thê lương, vào lúc quá nửa đêm này nhìn thấy, giống như đường
lớn thênh thang chào đón bách quỷ dạo chơi.
Lúc này,
Chước Tử mới cảm nhận được yêu khí của hoa quỳnh, hóa ra chỉ lúc hoa nở, yêu khí mới xuất hiện, chẳng trách nàng vẫn không phát hiện ra.
Thư Sinh
miễn cưỡng khen ngợi nàng, hai người giống như hai cây nấm ngồi chồm
hổm, chăm chú nhìn cảnh tượng quỷ dị phía dưới. Trong lòng thầm cảm thấy kinh ngạc, xung quanh hoa quỳnh yêu tràn đầy lệ khí là thế, mà hơi thở
hòa thượng vẫn không thay đổi, tâm trong sạch như linh tuyền, không
vướng một chút bụi trần.
Cửa lớn uy
nghi bỗng két một tiếng mở ra, một nam tử bước vào, trên người mặc chỉ
mặc áo trong, mờ mờ mịt mịt bước từng bước đi vào phía trong vùng đỏ.
Nam tử quỳ
trước hoa quỳnh, gương mặt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Ta có tội, ta có tội”.
Chỉ một khoảnh khắc, từ trong chậu hoa quỳnh, mơ hồ tỏa ra một tầng
sương khói màu đỏ, dần hiện ra gương mặt một cô gái, trên người mặc sa y màu đỏ thẫm, dưới chân cũng là một làn khói màu đỏ, quanh quẩn trên
không trung, rải xuống từng cánh, từng cánh hoa quỳnh. Không gian vẫn
lặng yên không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng nam tử lặp đi lặp lại ba từ kia.
Một lúc lâu sau, hòa thượng mới ngưng tụng kinh, giọng nói chậm rãi, kéo dài: “Chuộc tội đi”.
Chước Tử
nhìn chằm chằm phía bên kia, chỉ thấy yêu hoa quỳnh đã cúi người, đưa ra một thanh đoản kiếm. Nam tử không hề do dự nhận lấy, hai tay nắm chặt,
đâm xuống ngực mình.
“Dừng lại!”.
Chước Tử
nhảy xuống, một đá đá bay đoản kiếm, quát một tiếng: “Ra”. Trên mặt đất, trong nháy mắt, bách hoa nở rộ, phá vỡ yêu khí ngất trời của yêu hoa
quỳnh. Yêu hoa quỳnh chui trở về trong chậu, khép chặt như cũ. Sắc mặt
hòa thượng bỗng nhiên thay đổi, lập tức thổ ra một ngụm máu, hôn mê bất
tỉnh.
Chước Tử cúi người kiểm tra hơi thở của hắn, vẫn còn sống. Không thể ngờ tới kẻ có
thể khống chế yêu hoa quỳnh, lại chỉ là một hòa thượng bình thường. Nếu
không phải cho rằng hắn đi theo yêu đạo, nàng đã không ra tay mạnh như
vậy.
Nàng đi tới nhìn nam tử vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, hơi nhíu mày: “Tống đại viên ngoại”.
Thư Sinh cũng nhìn theo: “Tống đại viên ngoại?”.
Chước Tử gật đầu, ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trên cửa, đúng là Tống gia: “Dạo
trước, Tống phu nhân rơi xuống giếng chết, Tống gia nói với bên ngoài là do tự sát, nhưng vẫn có lời đồn đại rằng Tống đại viên ngoại yêu thiếp
giết vợ, hắn cùng người thiếp kia hại chết Tống phu nhân. Nha môn kết
luận là tự sát, vì vậy nhà mẹ đẻ của Tống phu nhân cũng không làm gì
được”.
Nghĩ lại vừa rồi cái gì mà “Ta có tội”, “Chuộc tội đi”, Chước Tử lờ mờ có cảm giác
mới vừa rồi mình đã làm sai, đã đánh lầm người.
Thư Sinh nói: “Mang hắn về khách điếm trước đã”.
Chước Tử gật đầu, nhặt một hòn đá trên mặt đất lên, ném mạnh vào cửa lớn Tống gia.
Bọn họ vừa đi khỏi, có gia đinh của Tống gia đi ra ngoài, chỉ trông thấy lão gia nhà mình đang ngủ khò khò trước cửa.
Quay lại
khách điếm, Thư Sinh đặt hòa thượng nằm lên giường, Chước Tử cũng ôm hoa quỳnh đi vào. Một lát sau, bưng nước tới, vắt khăn định lau mặt cho
hắn.
Thư Sinh
liếc nhìn, híp híp mắt, cái gì? Để Chước Tử lau mặt cho một nam tử xa
lạ, ngay cả hắn cũng còn chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này! Nghiêm
túc đón lấy: “Để ta”.
Chước Tử
trong phút chốc có loại xúc động chưởng quầy nhà ta đã trưởng thành, hớn hở gật đầu: “Vậy ta đi tìm xiêm y khô mát cho hắn thay”.
Đầu Thư Sinh “bang” một tiếng, cái gì? Để Chước Tử thay quần áo cho nam nhân khác?
Này! Sao có thể! Hắn lại nghiêm nghị: “Để ta”.
Không thể
ngờ rằng sống bao năm như vậy, người đầu tiên hắn hầu hạ lại là một hòa
thượng, cảm giác này thật không vui một chút nào…
Chước Tử suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy ta đi nấu cho hắn chút canh bổ dưỡng nhé”.
Thư Sinh khó khăn nói: “Ta cũng muốn uống…”.
Chước Tử làm vẻ mặt ghét bỏ: “Chưởng quầy, đừng làm loạn”.
Hắn đây rõ
ràng là rất chân thành mà! Thấy Chước Tử đã đi ra ngoài, hắn y lời cầm
khăn mặt lên, nhìn hòa thượng kia, nói thầm: “Biết trước như vậy thì lấy thân phận khách nhân đến ở là được rồi, được đãi ngộ thật là tốt”.
Vừa nói
xong, thoáng nhìn qua hoa quỳnh kia. Mang theo tà vật như vậy, thế mà
hoà thượng kia nửa phần cũng không bị nó chiếm đoạt. Cho dù ở trong trận của yêu hoa quỳnh tràn đầy sát khí, vẫn không nhiễm một tia sát khí.
Không phải hoa quỳnh kia khống chế hòa thượng, mà là hòa thượng khống
chế hoa quỳnh. Chỉ là một người phàm, lại có thể khiến hắn nhìn bằng con mắt khác.
Im lặng suy
nghĩ một lúc lâu, hòa thượng từ trong hôn mê ho khan một tiếng, mơ hồ
tỉnh lại, trông thấy Thư Sinh, lúc này mới cử động người: “Tạ ơn thí chủ cứu mạng”.
Thư Sinh cười cười, lạnh nhạt nói: “Giết người như thế là làm trái với thiên mệnh, thực sự không còn cách nào sao?”
Hòa thượng
ngẩn người, nhìn chằm chằm vào thư sinh văn nhã này, đang định lên
tiếng, đã thấy Chước Tử bê đồ ăn đi vào, than thở: “Trong phòng bếp,
nguyên liệu nấu ăn gì cũng không có, chỉ có một vò gạo, nên ta nấu cơm
tẻ, đại sư mau ăn đi”.
Chỗ cơm này
là do nàng ngưng tụ linh khí nấu thành, nội thương gì ăn vào cũng đều có thể lành lại, nàng còn có chút không nỡ đâu. Ai bảo nàng đánh nhầm
người, một chưởng vừa đánh ra, mới giật mình nhận ra hòa thượng kia
không hề có một tia sát khí. Người như vậy, sao lại vô duyên vô cớ giết
người?
Hòa thượng
đang định cảm ơn, nhưng vừa nhìn xuống chậu cơm lớn bằng cái chậu rửa
mặt, khuôn mặt bình tĩnh phút chốc biến ra vẻ mặt nhăn nhó khổ sở: “Thí
chủ, buông bỏ tàn sát, đặt dao mổ xuống… Lập địa thành phật…”.
Chước Tử cúi đầu nhìn, chỗ nào của nàng có dao găm, trên tay nàng chỉ có một chậu lớn cơm tẻ thơm ngào ngạt mà thôi!