Hòa thượng
cuối cùng vẫn không thể ăn, không đúng, là không thể ăn hết phần cơm to
bằng cái chậu rửa mặt kia, hắn yên lặng suy nghĩ, một thời gian rất lâu
sau này, hắn cũng không dám ăn cơm…
Chước Tử
muốn bảo hòa thượng ăn thêm, nhưng Thư Sinh thật sự không kiềm chế được, vỗ vỗ đầu nàng: “Sức ăn của người phàm không thể so sánh với bọn cô,
đặt chậu cơm xuống đi”.
“A…”, Chước
Tử bỗng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, thấy sắc mặt hòa thượng đã khá hơn
một chút, nói: “Ta thấy ngài có thể điều khiển yêu hoa quỳnh, nghĩ rằng
đi theo yêu đạo, thật không ngờ đến ngài chỉ là một người phàm, nên ra
tay hơi nặng một chút. Xin đại sư tha lỗi.”
Hòa thượng
“A di đà phật” một tiếng: “Có thể chống lại mê trận của hoa quỳnh, thí
chủ chính là người không hề có tà niệm. Lúc đầu vào trọ ở khách điếm,
cũng bởi vì nhận thấy nơi đây địa linh nhân kiệt, biết là sẽ không vì
hoa quỳnh ở mà bị ảnh hưởng, nhưng mà cũng không thích hợp ở lâu. Hôm
nay chỉ còn tên Tống đại viên ngoại này là chưa phải trả giá, đợi lấy
xong tính mạng của hắn, bần tăng sẽ đi ngay”.
Thư Sinh
cười cười, trọng điểm rõ ràng không phải chỗ này, hỏi: “Ngươi định tiếp
tục mang theo hoa quỳnh đi khắp thế gian sao? Ngươi cũng biết, mưa ưu tư này có thể khiến người ta sa sút tinh thần, người bình thường đều không chịu được, có thể sẽ hồ đồ mà tìm đến cái chết. Án mạng trong trấn mấy
ngày nay, cũng đều do ngươi gây ra.”
Hòa thượng
không thay đổi sắc mặt, vẫn chắp tay trước ngực, dáng vẻ thành kính như
trước: “Là bần tăng gây ra, tối nay, nếu như vị cô nương này không nhúng tay vào, Tống viên ngoại chắc chắn cũng đã xuống địa ngục”.
Chước Tử hỏi: “Tại sao ngài lại muốn giết hắn? Còn những người khác trong trấn nữa?”.
“Giết người
thì phải đền mạng. Bọn chúng đều từng giết người, nhưng nha môn lại
không điều tra, không định tội, để mặc bọn chúng ung dung tự tại. Hoa
quỳnh thế nhưng lại có thể nhìn thấy lòng người đáng ghê tởm, buộc chúng phải sám hối, cho đến khi tự mình kết thúc. Người không làm điều đại
ác, sẽ không lo mất mạng”. Hòa thượng lặng yên trong chốc lát, nói tiếp: “Ta vốn là quốc sư Âm quốc, vẫn luôn lấy việc cảm hóa hoàng tộc, cứu
rỗi chúng sinh là nhiệm vụ của mình. Bởi vì có một ngày, hoàng tử Âm
quốc vô cớ giết hại ba mươi bảy mạng người, lại không có luật pháp nào
dám quản. Lòng người cố ý hướng ác, luật pháp như vậy phỏng có ích gì?
Thế nên ta quyết định rời khỏi hoàng cung, đi tìm chân lý”.
Giọng điệu
của hòa thượng bình tĩnh, sau khi niệm vài câu kinh văn, mới nói tiếp:
“Ta trèo non lội suối, muốn đi Tây Thiên hỏi Phật, ở bên ngoài sơn cốc,
vô ý rơi xuống vách núi, lại tình cờ gặp được yêu hoa quỳnh trước kia
vốn chỉ nghe thấy trong sách cổ. Cho nên ta mang nó ra khỏi sơn cốc,
dùng nó bắt rất nhiều kẻ đã làm điều ác lại đang ung dung ngoài vòng
pháp luật phải trả giá. Người theo đạo Phật không được sát sinh, nhưng
việc này đối với bần tăng mà nói, lại là một loại cứu giúp”.
Chước Tử
nghe xong, trong lòng cảm thấy kính nể vị hòa thượng này, đường đường là một quốc sư không làm, lại đi làm một hòa thượng khổ hạnh, chỉ vì để ý
tới công bằng chính nghĩa, mong muốn nhân gian sạch sẽ, không còn vẩn
đục. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nàng vẫn lắc đầu: “Thiên địa lục giới, cũng chỉ có một mình ngài, sao có thể gột rửa sạch sẽ tội ác khắp lục
giới này? Luật pháp tuy có chỗ sơ hở, thỉnh thoảng còn có thể bị tiểu
nhân giẫm đạp, lừa gạt, nhưng cũng không thể thiếu nó được.”
Hòa thượng
hơi khom người, giọng nói bình thản: “Thí chủ nói không sai, nhưng chỉ
cần bần tăng còn sống, thì sẽ cố hết sức để cứu giúp chúng sinh. Làm một việc, tốt một việc, làm hai việc, tốt hai việc. Một khi luật pháp vẫn
còn chưa hoàn thiện, con đường tìm Phật của ta cũng sẽ không dừng lại”.
Chước Tử
nhất thời nghiêm túc, bắt đầu thấy kính nể, ngay lập tức đứng dậy: “Ta
đi mua thịt, không đúng, nấu cho đại sư cơm chay La Hán”.
Hòa thượng
chỉ là thân thể người phàm, sau khi ăn món chay tràn đầy linh khí của
Chước Tử, nội thương nhanh chóng khá hơn nhiều. Sáng sớm, Chước Tử tỉnh
dậy, trời vẫn đang mưa, mang nước nóng tới phòng của hòa thượng, hắn đã
vừa ra ngoài. Nàng lau sạch sẽ bàn ở đại sảnh, đi mua đồ ăn về, nghe
thấy tin Tống đại viên ngoại sáng nay đã chết bất đắc kỳ tử. Chước Tử im lặng, biết là do hòa thượng gây ra.
Đến trưa,
hòa thượng cảm ơn Thư Sinh và Chước Tử, chuẩn bị mang theo hoa quỳnh đi
về phía một trấn nhỏ. Ra cửa, mưa vẫn tí tách rơi. Hòa tượng một tay xòe ô, một tay ôm chậu hoa quỳnh, mang theo chấp niệm của hắn rời đi.
Chước Tử
đứng ở cửa nhìn theo, mỗi một lần tiễn khách rời đi, đều có cảm giác mất mát khó hiểu. Nhưng khách điếm mà, đều là khách qua đường vội vã.
Sau một nén
nhang, mưa rơi nhỏ dần rồi từ từ ngừng hẳn, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời nửa tháng nay vẫn bị mây đen che kín, cuối cùng cũng trong xanh trở
lại. Vạn vật như được hồi sinh, vẻ lo lắng dần dần tan biến, xa xa một
chiếc cầu vồng xuất hiện, vắt ngang về phía chân trời.
Nàng tháo bỏ hết tấm che ở hậu viện, lũ yêu khoan khoái vặn vẹo vòng eo, hận không thể nuốt luôn cả mặt trời vào miệng.
Buổi chiều,
Chước Tử bấm bấm đốt ngón tay tính ngày, gần đến thời điểm muốn đi ngâm
suối nước nóng. Buổi tối lúc ăn cơm, nàng nói với Thư Sinh: “Chưởng
quầy, ta muốn xin nghỉ phép năm ngày”.
Thư Sinh dừng một chút: “Đi suối nước nóng?”
“Đúng thế”.
“A… Gần đây
không hiểu tại sao, cứ cảm thấy cả người bủn rủn, nhất định là do trời
mưa. Ta nghĩ ta cũng muốn đi ngâm mình một chút, thư giãn gân cốt”.
Chước Tử không do dự trả lời: “Nếu cả hai cùng đi, thì ai trông coi khách điếm, không được”.
Bởi vì có kẻ thứ ba là khách điếm nhúng tay vào, khiến cho mình bị từ chối, Thư Sinh cực kỳ, cực kỳ không, cam, lòng! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Chước Tử vui
mừng phấn khởi đi đến linh tuyền, còn mình ở lại khách điếm chờ đợi.
Nghĩ tới Chước Tử trắng trẻo một mình bơi qua bơi lại trong suối nước
nóng bốc hơi nghi ngút, lau lau lỗ mũi… Lại càng cảm thấy không vui!
Năm ngày sau, sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng.
Thư Sinh ra
ngoài hứng sương sớm trở về, chuẩn bị làm “canh đại bổ” cho Chước Tử,
vừa bước vào khách điếm, mơ hồ ngửi thấy hương hoa thoang thoảng. Dừng
một chút, đúng là Chước Tử đã trở lại!
Hắn đi tới hậu viện, vừa bước chân vào, lập tức nhìn thấy hoa thược dược đã nở.
Những giọt
sương mai vẫn còn đọng trên phiến lá, phản chiếu ánh mặt trời ấm áp,
sáng lấp lánh như những hạt ngọc lưu ly. Đóa hoa lớn với tầng tầng lớp
lớp cánh hoa trắng hồng, tựa như những đàn bướm đang dập dìu bay lượn.
Trắng như tuyết trên núi, hồng hơn cánh hoa đào, nhị hoa ở giữa vàng như tơ, ba màu giúp nổi bật lẫn nhau, làm say đắm, rung động lòng người.
Hắn nhẹ
nhàng bước đến gần, cúi người nhìn kỹ, quả nhiên là vẻ đẹp của thiên
giới, nhân gian nơi nào có được như thế. Có cơn gió đầu mùa hạ lướt qua, thổi bay một cánh bay, khẽ chạm vào trên môi, không thể không khựng lại một chút, tình cảm trong lòng tràn ra. Sau cùng, cười nhẹ: ” Diễm diễm
cẩm bất như, yêu yêu đào vị khả.” (*)
(*)Dịch nghĩa: kiều diễm đến mức gấm lụa không bằng, đáng yêu đến mức hoa đào cũng không thể so sánh.
Nghe thấy ở
tiền đường có người gõ cửa, hắn vô cùng không muốn rời đi, nhưng nếu có
khách mà mình không ra, chắc chắn nàng lại trừng mắt với mình. Thư Sinh
bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Hắn vừa đi, trong sân lập tức nhảy ra một đám yêu quái, vươn vai thỏa mãn tắm ánh nắng mặt trời.
Bà Bà nằm bò ở trên tường hỏi: “Câu “Diễm diễm cẩm bất như, yêu yêu đào vị khả” có nghĩa là gì?”
Lũ yêu lặng yên… Sau đó cùng chắp tay cảm khái: “Mù chữ không thuốc chữa…”.
Cảm khái
xong, thấy Chước Tử ngồi cạnh bồn hoa ngẩn người ra, ghé sát vào nói:
“Lão Đại, không cần nghiêm túc suy nghĩ ý tứ câu nói này như vậy đâu”.
Chước Tử sờ sờ mặt mình, nghiêm túc hỏi bọn họ: “Vừa rồi…Thư Sinh đần mới hôn trán ta, có phải hay không?”.
Mọi người
chớp chớp mắt mấy cái, Hồ Lô mập cười to: “Lão Đại, Thư Sinh thần bí khó lường làm sao có thể coi trọng cô, không nên nghĩ quá nhiều, ha ha ha…
Ha ha ha…”.
Hồ Lô mập kêu to: “Lão Đại! Lão Đại không nên như vậy, lời ta nói đều là thật! A… không, đừng mà… Lão Đại!”
Tân Nương nhấc chân: “Này thì… Biến đi…”.
Mọi người nay lập tức khuất phục sự thống trị bạo lực của Chước Tử, rối rít nịnh nọt: “Lão Đại uy vũ mạnh mẽ, đệ nhất thiên hạ”.
Bà Bà giơ tay: “Lão Đại, Thư Sinh hôn trán, tỷ sờ mặt làm gì?”.
Chước Tử giật mình thả lỏng, đúng vậy… Sờ mặt làm gì… Hình như… Mặt hơi nóng?
Đỗ Quyên nghi ngờ nhìn nàng: “Lão Đại, không phải là cô đã thích Thư Sinh rồi chứ?”.
Chước Tử hỗn loạn nói: “Ta thích chính là kiểu người cao lớn giống như Cao Nhân,
mang lại cảm giác an toàn, như thế mới tốt! Thư Sinh kia gió thổi cũng
bay! Không đáng tin một chút nào”.
Nàng dứt
khoát phủi mông đứng dậy, đi làm việc cho xong, một đám yêu quái không
có tình cảm! Sao mà hiểu được tâm tình hâm mộ Cao Nhân của nàng!
Đi nhanh tới tiền đường, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn tính lách cách, liền dừng chân.
Nàng núp sau cửa, thò đầu nhìn về phía trước. Thấy Thư Sinh đang cúi đầu tập trung, ngón tay thon dài gảy những hạt tính màu đen. Chước Tử rụt
lại, lắc mạnh đầu, kiểu chăm chú này sao lại có cảm giác hưởng thụ làm
sao. Nàng sờ sờ cằm, chẳng lẽ gảy bàn tính thật có thể khiến cho người
ta trông ra rất có chiều sâu?
Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng nghe thấy giọng nữ trong trẻo truyền đến: “Chưỡng quầy
gảy bàn tính thật là giỏi, không thể nhìn ra khách điếm của các người
lại náo nhiệt tới vậy”.
Chước Tử
quay đầu nhìn, đã thấy một đại cô nương* đứng trước tủ tiền, cười đến
run rẩy cả người. Nhìn kỹ, bĩu môi khinh thường, đây chẳng phải là con
gái của chưởng quầy mập – chủ khách điếm Cẩm Tú ở đối diện, Lâm Thủy
Tiên đó sao? Định tới thăm dò tình hình đối thủ hay sao?
*Đại cô nương: chỉ người con gái đến tuổi chưa lấy chồng.
Lâm Thủy
Tiên tiến lại gần, ra vẻ thần bí nói: “Chao ôi, ta đã nói với ngươi rồi, cha ta muốn mua lại khách điếm này, trang trí lại mặt tiền, đổi thành
khách điếm Cẩm Tú Số Hai, ngươi lại tiếp tục làm chưởng quầy, buôn bán
lãi thì ngươi lấy một nửa, lỗ thì cha ta chịu cả, không phải mạo hiểm,
cũng không hề có áp lực nha”.
Chước Tử
nghe xong nổi giận đùng đùng, trước kia Lâm mập mạp mỗi lần tới đây đều
nói chuyện này, gia gia đều không đồng ý. Nếu như Thư Sinh gật đầu nàng
liền, nàng liền làm thịt hắn! Lại còn “Số Hai”, hai cái đại gia ngươi!
Thư sinh cười nói: “Cảm ơn ý tốt của cô nương, tại hạ không có ý định này”.
Lâm Thủy Tiên trợn mắt: “Tại sao? Đây rõ ràng là cuộc mua bán tốt như vậy.”
Thư Sinh không hề suy nghĩ: “Cái tên thật khó nghe.”
“…”
Chước Tử nắm tay, Chưởng quầy, tốt lắm! Vẫn là tên khách điếm Đồng Phúc dễ nghe! Tâm trạng thoáng chốc cực kỳ vui vẻ, nàng khẽ ngâm nga bài hát đi xuống
phòng bếp lấy cái làn, chuẩn bị đi mua nguyên liệu nấu ăn. Vừa vào trong phòng bếp, liền trông thấy một đám đang xúm lại một chỗ xôn xao, giống
như đang chơi đùa thứ gì đó rất vui. Nàng nhảy qua cửa sổ, vạch đám đông chen vào, cũng muốn xem náo nhiệt. Rốt cuộc nhìn thấy một tiểu cô nương đang nồi chổm hổm bên cạnh, ôm đầu run run vì lạnh. Nhìn kỹ, hóa ra là
một tiểu yêu quái.
Nàng chống nạnh nói: “Mau mau thành thật khai báo, các ngươi bắt tiểu yêu quái ở đâu về?”.
Bà Bà giơ
tay: “Báo cáo Lão Đại, vừa nãy ở con sông phía sau trôi tới một vật phát sáng, đệ bèn vớt lên xem, là một chiếc đèn hoa sen, đang định mang đi
hong khô để thắp sáng, đã thấy nó biến thân”.
Chước Tử
nghiêng đầu nhìn nàng ta, đèn hoa sen ư… Đây chẳng phải là rằm tháng
giêng, mọi người tưởng nhớ người thân mà thả đèn xuống sông hay sao? Yêu khí yếu ớt như vậy cũng có thể hóa thành hình người, trong lòng thầm
đánh giá nàng ta không tệ, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Ta thả lại ngươi xuống sông có được không?”.
Đèn hoa run
run không đáp, Chước Tử vừa mới chạm vào đầu nàng ta, hoa đèn bỗng ngẩng đầu lên, trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, bị dọa ngất đi!
Hậu viện ngay lập tức náo loạn:
“Không xong rồi! Lão Đại dọa chết người ta rồi!”
“Chúc mừng Lão Đại, lại thêm một kỹ năng mới dọa người.”
“Các ngươi, đủ rồi! Nàng ta tự ngất đi không được à?”.
“Lão Đại thật hung dữ, sẽ không ai thèm lấy”.
“Này thì…”
Nghe thấy
hậu viện vô cùng náo nhiệt, Thư Sinh cười cười, cuối cùng cảm thán,
khách điếm này, yêu quái lui tới thật không ít, hay là đổi tên thành
khách điếm yêu quái cho xong.