Trời cứ mưa
mãi không dứt, rõ ràng đang là hè mà không thấy lúc nào trời quang mây
tạnh. Mưa rơi trên tảng đá trước cửa khách điếm vang lên lộp bộp. Người
đi đường hối hả che ô đạp nước mà chạy, thời tiết thực sự rất lạnh.
Chước Tử dựa trước cửa, bảy ngày rồi, ngoại trừ hòa thượng kia nghỉ lại thì chỉ có
sáu khách đến ăn, không ai ở trọ lại, thu được bốn trăm ba mươi văn
tiền. Cứ tiếp tục thế này, sẽ sụt giảm đến mức ăn chay cũng không có mà
ăn nữa. Nghe thấy tiếng gảy bàn tính nàng liền ngoái đầu lại, nhìn Thư
Sinh đang gõ gõ mới hỏi: “Chưởng quầy à, sao ngày nào ngươi cũng gảy bàn tính thế, làm gì có nhiều khoản phải tính toán đến mức ấy chứ?”
Những ngón
tay thon dài chợt dừng lại, Thư Sinh nghiêng đầu nhìn nàng, trầm ngâm:
“Nàng không thấy làm vậy trông rất có khí phách sao?”
“…”, bốn
ngày không có thịt ăn, Chước Tử cũng chả đủ sức mà trả treo hắn. Mỗi lần ăn hẳn hai bát cơm nhưng chẳng thấy đầy bụng, đi được hai bước là đói
hoa mắt rồi, ôi, đúng là không thịt không vui. Nàng gục lên trên cái tủ
đến nửa ngày, mà xem ra chắc còn phải úp sấp trên đấy tiếp, thở dài:
“Lúc nào mặt trời mới ló ra đây.”
Nhìn từng
hạt mưa rơi tý tách trên hiên nhà đến phát ngán, Chước Tử ngáp một cái,
bỗng nhìn thấy một đỏ ào xuống. Nheo mắt nhìn kỹ, ngỡ mình nhìn lầm rồi, nhưng màu đỏ kia càng lúc càng nhiều, xen vào trong mưa, lan đỏ mặt
đất. Chước Tử đứng bật dậy: “Thư Sinh ngốc, mưa máu kìa.”
Thư Sinh nhìn ra bên ngoài, hạ mắt: “Là mực chu sa đấy.”
Chước Tử
nghe thấy thế, ô cũng quên cầm, chạy ra sau hậu viện nhảy lên nóc nhà.
Thấy Tỳ Hưu bắt đầu bị tan chảy, sừng trên đầu cũng chảy mất một nửa.
Nàng kinh hãi, bản thân còn chưa từng trải nghiệm trận pháp lợi hại ấy
thế mà giờ cứ thế biến mất. Nàng giơ tay định chạm vào thần thú nhưng
phía sau chợt có âm thanh lo sợ: “Đừng chạm vào!”
Nhưng không
kịp thu tay về nữa rồi, đầu ngón tay liền phỏng rộp, Tỳ Hưu tan ra thành mưa chu sa ào ào rơi xuống. Vết bỏng ở tay đỏ lên, đau đến mức muốn
ngất luôn. Thấy mưa đỏ kia sắp rơi lên mặt, Thư Sinh vội vàng bước đến
kéo nàng vào trong lòng, vung tay quạt bay đám mưa đỏ ấy. Nhưng vẫn có
vài hạt rớt lên người, bỏng cháy, đau đến nhíu mày.
Chước Tử run run khuỵu xuống, ôm cánh tay nhìn hắn: “Ngươi có bị thương không?”
Thư Sinh
nhìn thấy áo trên cánh tay phải của nàng bị cháy hơn nửa, còn loáng
thoáng thấy cả phần tay trắng ngần bị thương, nhìn mặt nàng trắng bệch
mà vẫn cố hỏi hắn có bị thương không. Đúng là Chước Tử khờ khạo mà, liền nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Chước Tử nức nở: “Nhưng mà ta bị nè…”
“…”
Thư Sinh vào phòng lấy thuốc và băng gạc, vừa bực vừa buồn cười giúp nàng xé phần
tay áo kia, cố gắng không chạm vào miệng vết thương. Lúc xé tay áo ra
mới phát hiện thương thế của nàng nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều,
thế mà nàng còn chịu đựng được.
Chước Tử khụt khịt hỏi: “Sao chu sa kia lại làm bỏng người được chứ?”
“Chu sa thì
không làm được, nhưng đó lại là trận pháp thần thú, nếu giải trừ trận
pháp theo cách thông thường thì cũng chỉ là chu sa bình thường, nhưng
nếu cưỡng ép phá bỏ trận khiến thần thú phải dồn sức phản kháng thì sẽ
xảy ra hiện tượng này.”
Chước Tử gật đầu: “Nhưng ai phá trận?”
Thư Sinh dừng lại nhưng không ngẩng mặt lên, chỉ chăm chú nhìn vết thương: “Mưa đấy.”
Chước Tử
giật mình, cánh tay khẽ động làm lọ dược Thư Sinh đang cầm rắc lên vết
thương của nàng đập vào, đau điếng người, sắc mặt càng tái nhợt. Mồ hôi
trên trán Thư Sinh tuôn như mưa: “Nàng đừng lộn xộn.”
Cho dù hắn
chọc mình, nàng cũng không dám động đậy nữa. Nàng thở dài: “Nếu có Cao
Nhân ở đây thì tốt rồi, chỉ cần hai ngón tay là đâu vào đấy.”
Thư Sinh mím chặt môi, vẫn còn nhớ Cao Nhân cơ, hắn đang cố sức bôi dược đây này,
hắn nhẹ nhàng nói: “Vết thương này do thần thú gây ra nên nan giải hơn
nhiều, hơn nữa trong mưa đầy lệ khí lẫn vào, cho dù Cao Nhân có đến đây, hắn cũng phải dùng thuốc mới có thể chữa trị được cho nàng.”
Chước Tử khẽ hừ một tiếng: “Chưởng quầy chưa từng gặp qua Cao Nhân đâu nhé, vô cùng
lợi hại đấy.” Rồi khẽ ho nhẹ: “Cơ mà cám ơn chưởng quầy đã băng bó cho
ta.”
Thư Sinh cũng hơi thỏa mãn chút chút mà nở nụ cười.
“Cơn mưa kia còn kéo dài bao lâu nữa? Cứ không có khách thế này đến phải đóng cửa
khách điếm thôi”. Chước Tử lắc đầu: “Nếu thế thì không đi tắm suối nước
nóng được rồi.”
Thư Sinh đang cầm băng gạc trên tay khựng lại, nhìn nàng: “Suối nước nóng á?”
Chước Tử gật đầu: “Khi đến mùa hoa nở sẽ đi Kỳ Sơn ngâm suối nước nóng, như thế tu
vi sẽ tăng lên rất nhiều nhé. Nhưng bây giờ thế này, chẳng có sức mà đi
nữa.”
Suối nước nóng… Khói nước bốc hơi… Chước Tử ở trong ấy… Nghĩ thêm chút nữa, Thư Sinh, quả thực chịu không được…
Thư Sinh vội lấy tay che, phiền lòng, để có thể cùng Chước Tử ngâm suối nước nóng,
hắn phải nhanh chóng giải quyết cái cơn mưa này mới được, nhất định thế!
Chước Tử
lấy khăn đưa hắn, Thư Sinh cầm lấy, một lúc sau mới đỡ hơn: “Chỉ cần tìm được nguyên nhân thì sẽ nhanh chóng đem ngày nắng đến thôi.”
Chước Tử
hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Chưởng quầy biết nguyên nhân à?”. Rồi bốc hỏa,
hóa thành cọp mẹ: “Ngươi biết mà không nói, ngươi có cần khách điếm nữa
không hả?”
Mồ hôi lạnh
túa ra hai bên lưng… Thư Sinh cố bình tĩnh nói: “Ta chỉ đoán thôi mà,
Chước Tử không được nôn nóng. Không phải khách vào ăn uống đã nói sao,
ngay sát trấn chưa thấy mưa mà bước vào trấn Trạng Nguyên này đã ngập
nước? Cho nên ta đoán, chắc trong tiểu trấn này có yêu vật. Hơn nữa lệ
khí lẫn trong mưa thế nào không phải yêu vật bình thường đâu.”
Lúc này sắc
mặt Chước Tử mới dịu đi, có chút đăm chiêu gật đầu: “Ngươi nói cũng có
lý. Hừ, để ta ra cửa xem yêu vật kia trốn ở nơi nào”. Thấy hắn thắt nút
băng gạc lại với tay lấy cái kéo nhỏ, tưởng hắn giúp mình chỉnh mấy chỗ
băng gạc lồi lõm, nhưng không ngờ hắn lại sửa móng tay bị cháy bỏng của
mình.
Thư Sinh hết sức cẩn thận cắt tỉa cho nàng, chăm chú cố gắng không động đến phần bị
thương. Chước Tử quan sát hắn một lúc, không có sức mạnh cao thâm như
Cao Nhân cũng không có thân hình vạm vỡ như Cao Nhân, nhưng chẳng hiểu
sao càng nhìn càng thấy thuận mắt: “Đến tận bây giờ, chưa có ai cắt móng tay cho ta hết.”
Cầm kéo cắt đi một phần hư hỏng nữa xong Thư Sinh mới nói: “Ồ, vậy thì từ nay về sau ta sẽ cắt cho nàng.”
Chước Tử
ngẩn ngơ, bỗng nhiên trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đúng nhưng lại chẳng biết nó rốt cuộc là cái gì.
Mưa cứ thế kéo dài hơn mười ngày.
Lũ yêu ở bồn hoa sau hậu viện tâm tình vô cùng sa sút, bị mưa quật đến đổ rạp.
Chước Tử cầm xẻng, đào một đường dẫn nước, rồi dựng bạt lên che mới có thể thoải mái hơn một chút. Ước chừng bốn năm ngày nữa mình sẽ nở hoa nhưng cơn mưa
này khiến nước trong suối nước nóng cũng không sạch sẽ nữa, năm nay chắc phải bỏ qua cơ hội nâng cao tu vi rồi.
Nàng tốn ba
ngày mà vẫn không tìm được nơi phát ra lệ khí, nên không thể ngăn cản
cơn mưa. Hơn nữa quan trọng là mưa kéo dài thế này, rau cũng không mọc
được, mấy ngày này giá cả tăng đến chóng mặt. Nàng xót xa cảm nhận sắp
đến ngày rau cũng không có mà ăn rồi… Càng nghĩ càng đau lòng, thở dài
thườn thượt.
Bên này ngao ngán thì bên kia than thở.
“Lại không thấy ánh sáng mặt trời, ta sắp quên mất nó như thế nào rồi.”
“Mỗi ngày trôi qua đầy đau khổ, khắp người toàn nước là nước.”
“Đời tôi thế là hết.”
Chước Tử nghe tiếng mưa rồi trên nóc nhà ầm ầm, thấy Thu Cúc với Diêu Tiễn đang chuẩn bị đi thì hỏi: “Mấy người định đi đâu?”
Thu Cúc nói: “Đương nhiên là sang trấn bên tìm nắng rồi. Ngươi không nghe mấy bên kia không có mưa sao?”
Chước Tử ngăn bọn họ: “Mấy người không thể đi, nếu có ai phát hiện trong viện đột nhiên thiếu mấy người sẽ loạn lớn đấy.”
Diêu Tiễn nói: “Thì lúc ấy ngươi xóa trí nhớ của họ đi là xong mà.”
“Không
được”. Chước Tử kiên quyết lắc đầu: “Như thế vi phạm luật của Yêu giới
đấy. Nếu không phải lý do đặc biệt, không được tự ý rời nơi sống.”
“Ai nha nha!”, Thu Cúc quăng bọc quần áo xuống, lao vào lòng đất, kêu gào: “Ngươi là cái đuôi của Yêu Vương hả?”
Hồ Lô mập nói: “Lão Đại cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi, để Yêu Vương biết thì xong đời lâu rồi.”
“Yêu Vương hơi đâu quản mấy chuyện của tiểu yêu chúng ta chứ! Hừ!”
Chước Tử cũng không tức giận, chỉ vùi mình trong đất, di di chân ngượng ngùng, trong lòng không chút thoải mái.
Hôm sau
Chước Tử phát hiện thiếu mấy đại thẩm bán đồ ăn trên đường, hơn nữa
trong đó có một đại thẩm đã nâng giá đồ ăn lên. Nàng cầm theo cái làn
nhẹ bẫng không có rau xanh trở về, Thư Sinh thấy nàng, cười nói: “Nàng
đã về.”
Chước Tử gục vào tủ quầy khóc lóc: “Chưởng quầy, đến đồ chay cũng không có mà ăn,
người trồng rau thực sự rất ác mà, một cây cải thìa tận bảy đồng, như
thế có thể mua được một miếng thịt rồi đấy.”
Thư Sinh cười không ra tiếng: “Còn cháo trắng kia mà.”
“Oa oa oa… thịt cơ…. Ta muốn ăn thịt cơ…”
Không được
ăn thịt thì còn gì là hạnh phúc nữa, nàng đơm hai cháo trắng, gắp mấy
hạt lạc, giương mắt trông đợi nhìn Thư Sinh: “Chưởng quầy ơi!”
Thư Sinh trả lời: “Hả?”
“Cuộc đời u ám quá đi thôi.”
“…”
“Nếu hai
ngày tới không có khách, thì ngay cả cháo cũng không có mà húp. Sao
ngươi vẫn vui vẻ ăn uống được chứ, đây là cháo không đấy, còn không có
dưa muối nữa chứ.”
Thư Sinh bật cười: “Còn phải xem là ăn cùng với ai nữa.”
Chước Tử
chẳng nhận ra ý tứ trong câu nói ấy, húp một ngụm cháo: “Cái thời tiết
quái quỷ này, đến dã thú cũng chẳng thò đầu ra được. Ta còn định lên núi bắt hai con gà rừng nữa chứ. Không đúng, cho dù có thấy gà rừng chắc
cũng không bắt được. May mắn quơ được thì quơ, chứ biết bị giết chắc nó
cũng cố mà chạy trốn…”
Càng nghĩ lại càng đau lòng, oa oa oa, thật khổ quá đi mà, không có thịt ăn đã đành đến cả rau cũng không được ăn…
Thư Sinh
nhíu mày, nghe nàng kể lể đủ chuyện, rồi đi ra ngoài nhìn. Mưa đang rơi
tý tách trong đêm, từng giọt, từng giọt. Bỗng nhiên giật mình, giơ tay
ngang trán Chước Tử quơ một vòng, nhàn nhạt nói: “Có vật bẩn đâu đây.”
Chước Tử
trừng mắt nhìn, không hiểu sao lo lắng bỗng tan biến hết, nhìn bát cháo
loãng tự nhiên nàng cảm thấy còn cháo mà uống đã là trời xanh ban ơn lắm rồi. Sau này nhất định sẽ có rau, đồ ăn mặn cũng có luôn, cuộc đời lại
nở hoa thôi, lục giới lại thanh bình tươi đẹp! Ai da, nhưng chỉ là viễn
cảnh thôi…
Thư Sinh lại trở về bộ dáng trầm tư, kia đúng là mưa ưu tư. Mưa rơi ở đâu thì yêu
vật sẽ khiến cho người ta mất ý chiến chiến đấu, không thể gượng dậy
nổi, chỉ thấy cuộc đời vô vọng. Nghiêm trọng tồi tệ hơn là khi trong
lòng đầy những đau thương, phiền muộn thì kết quả dù không gây họa cho
người khác thì cũng là tự sát.
Bỗng có
tiếng bước chân vang lên trên lầu, đều đều mà từ tốn. Thư Sinh ngẩng đầu nhín, thấy hòa thượng kia một tay cầm ô giấy, một tay ôm chậu hoa
quỳnh, từng bước từng bước đi xuống. Ra đến cửa thì bung chiếc ô có hai
mươi mốt que nặng nề ra, thân ảnh chìm trong màn mưa càng lúc càng xa
dần.
Chước Tử đang cầm bát, trong đầu chợt lóe sáng, nhìn hắn hỏi: “Ngày đầu tiên có mưa có phải là ngày hòa thượng xuất hiện?”
Thư Sinh nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng buông một chữ: “Phải!”