Người Là Của Trời! Chẳng Thuộc Về Ta...

Chương 3: Nhân Gia (II)

Hạ Vũ rời đi không lâu thì có một thanh niên tầm 16 - 17 tuổi bước vào cửa hàng. Lấy ba lo trên lưng xuống để gọn qua một bên. Cậu tiến gần đến đứng sau lưng dì Di “Thưa mẹ con mới đi học về.” Nghe âm giọng thân quen dì Di quay đầu lại nhìn cậu thanh niên nở một nụ cười “Hôm nay đi thi làm bài được không con? Đói chưa? Để mẹ vào chuẩn bị cơm. Con đi thay đồ rửa mặt rồi xuống ăn ha.”

Dì Di nhìn cậu con trai trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi trắng tấm lưng ướt đẫm mồ hôi vội vàng hỏi han. Cậu con trai nhìn mẹ lắc đầu “Mẹ cứ lo việc của mẹ đi. Con đi rửa mặt rồi dọn cơm cũng được mà. Đề thi cũng không quá khó, tập trung suy nghĩ thì cũng làm được hết.”

Lúc này bên ngoài có hai vị khách tiến vào chỗ dì Di. Bà liền cất giọng “Ừm. Thôi đi thay đồ đi. À mà có bé Hạ qua chơi đó. Nó đang ở trên lầu đợi Đăng Vân. Vân nó đi mua chút đồ chưa về. Con lên nói chuyện với con bé một chút cho nó đỡ buồn.”

“Hạ Vũ đến sao? Vậy con lên lầu trước nhe mẹ.” Đôi mắt cậu trai thoắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, rồi cũng nhanh chóng chụp lấy ba lô của mình tiến lên lầu. Dì Di mặc dù đang tư vấn cho khách nhưng thoáng nhìn biểu cảm của con trai thì khóe miệng không dừng được nụ cười, trong lòng thầm nghĩ “Nghe đến Vũ Hạ Vũ là ba chân bốn cẳng nhanh thoăn thoát như vậy đấy.”

Trong phòng của Đăng Vân, Hạ Vũ lúc này vừa lên đến phòng đã lôi số truyện tranh trong cặp của mình ra để lên bàn. Cô nhấc ba lô để gọn vào góc tường, chọn vị trí ngồi phù hợp và mở từng trang truyện ra đọc. Đọc được chừng vài trang liền có tiếng gõ cửa, cô định bụng “Chắc là Đăng Vân về.” Rồi cô đặt cuốn truyện xuống, ra ngoài mở cửa.

“Nghịch Phong? Anh đi thi về rồi à? Thi tốt không anh? Em còn nghĩ Vân nay nó bị gì mà vào phòng của bản thân lại đi gõ cửa nữa chứ. Hóa ra là anh.” Cậu trai đứng trước mặt Hạ Vũ chính là Vũ Nghịch Phong anh trai chỉ hơn em gái Vũ Đăng Vân của mình 1 tuổi.

Hạ Vũ sau khi mở cửa cho Nghịch Phong, cô liền quay người bước vào bàn cầm cuốn truyện đọc dang dở lên. Nghịch Phong theo sau Hạ Vũ, cậu nhíu mày nhìn Hạ Vũ chăm chú “Hạ, em bị tai nạn đúng không?” Hạ Vũ vẫn không buông quyển truyện, miệng cất lời “Sao anh biết hay thế? Em mới bị chị kia va phải trước nhà anh nè. Cơ mà được ông bà độ nên cũng không quá nặng.”

Nghịch Phong tiến lại kệ tủ kế bên bàn học lấy trong tủ một bộ sơ cứu y tế ra. Thao tác không nhanh không chậm, lấy bông băng thuốc đỏ để sẵn. Cậu vừa thao tác vừa lèm bèm “Đi với chả đứng. Lúc nãy ngoài cửa đi vào anh thấy xe của em, đầu xe méo xệch qua một bên. Anh nghĩ chắc chỉ là trùng hợp, là xe của một ai đó. Nhưng mẹ anh vừa bảo em đang trên lầu thì chẳng thể không nghĩ đến.” Nghịch Phong tay cầm bông băng, tay cầm thuốc đỏ, ô xi già kéo ghế ngồi cạnh Hạ Vũ “Để anh xem vết thương như thế nào?”

Hạ Vũ lúc này mới buông quyển truyện, quay đầu nhìn Nghịch Phong chề môi “Gớm. Sất xát một xíu chẳng chết được. Vả lại té xe, đụng vách, trầy móng tay, trật móng giò là chuyện như cơm bữa của em mà. Chút vết thương này nhằm nhò gì.”

Hạ Vũ nói xong rồi nhướng cao đôi mày, nét mặt hớn hở sau khi khoe được chiến tích có một không hai, không đụng hàng của mình. Nghịch Phong không nói gì thêm chỉ ti hí đôi mắt với nét mặt lạnh tanh nhìn cô. Cô nhìn biểu cảm này của cậu liền không nhịn được mà lên tiếng “Đây đây, anh muốn xem thì xem đi. Xem cho kĩ vào nhé, chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa. Tiện thì kiểm tra hết giùm em một cái xem có chỗ nào nghiêm trọng thì nói để em còn biết đường đi cấp cứu sớm.”

Giọng nói trêu chọc của Hạ Vũ khiến Nghịch Phong mặt mày tối sầm lại. Lại nói dáng điệu lúc này của cô khiến cậu hận không thể đánh cho cô một trận. Cô tay chân cứ múa loạn trước cậu. Cậu đưa đôi mắt đừ đừ nhìn cô, một tay cầm chai ô xi già, một tay kéo tay cô lại mà đổ ô xi vào vết thương. Hành động nhanh chóng của cậu khiến cô điếng người xuýt lên một tiếng “A.. Anh muốn giết người đấy à?”

Cậu nhìn biểu cảm của cô, cậu liền nghiêng đầu trưng bộ mặt ngây thơ “Chả phải bảo là không sao hết? Đau một xíu chứ chẳng chết được. Mà nói chung cũng không đến mức phải cấp cứu làm chi đâu. Chuyện này như cơm bữa thì cảm giác này cũng như cơm bữa, có gì mà hốt hoảng vậy chứ?”

Cô lúc này bị lời nói của cậu làm cứng họng, chỉ biết ngồi im nhìn cậu lau rửa vết thương và băng bó lại giúp mình. Nghịch Phong tuy chăm chú sát trùng vết thương cho cô, nhưng cũng không quên để ý biểu cảm của cô mà cười thầm trong bụng.

Vũ Hạ Vũ của hiện tại là một người mạnh mẽ, dứt khoát, chân thành, vui vẻ, năng động, nhiệt huyết, có chính kiến. Nhưng bên cạnh đó cô cũng tự đánh giá bản thân mình là một người khá là không được thần may mắn phù hộ, vì đơn giản cô là con ruột “Thần Xui Xẻo”. Cô ngoại trừ việc học giỏi, làm việc đúng với đam mê cũng giỏi ra thì còn lại toàn bộ cô đều vụng hết phần thiên hạ. Nếu không phải người khác lao vào làm cô bị thương thì để tự cô đi cô cũng có thể làm mình bị thương. Ông trời cho cô tài học tập giỏi giang, lại đem hết cả may mắn của cô để đổi lấy sự giỏi giang đó. Đúng là ông trời rất công bằng.

Vũ Hạ Vũ và Vũ Đăng Vân quen biết nhau từ khi hai người học lớp 6. Nhờ Đăng Vân mà Hạ Vũ lại có thêm một người bạn khác giới thân thiết nữa đó là Vũ Nghịch Phong.

Gia thế của gia đình Vũ Nghịch Phong và Vũ Đăng Vân.

Hai anh em họ Vũ này có một gia đình gia thế tốt hơn rất nhiều so với Hạ Vũ.
Ba là một doanh nhân sở hữu một công ty riêng, mẹ trước đây làm thư kí cho ba, sau khi có Nghịch Phong, biết bà có niềm đam mê với trang sức, đá quý nên đã mở luôn một tiệm cho bà để bà có thể thỏa đam mê cũng có thể chăm sóc và hướng dẫn con cái. Hiện tại bà là người rất có tiếng trong ngành trang sức.
Gia đình họ sở hữu 2 tiệm trang sức lớn. Một ở thành phố nhỏ ngoại ô này. Còn một ở Sài Gòn. Tuy gia thế khá giả, nhưng hai anh em chưa bao giờ tỏ cho mọi người biết điều đó. Họ vẫn đối với mọi người xung quanh vô cùng bình thường, không một chút ngạo mạn. Mọi thứ họ có được đều nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của họ. Hạ Vũ quen biết thân thiết với hai anh em này khoảng hơn 1 năm sau thì cô cũng mới biết rõ gia thế nhà họ.

Vũ Nghịch Phong mang trong mình tính cách hoàn toàn trái ngược với tên của cậu. Cậu thuộc dạng người có tính cách ôn hòa, hiền lành và chăm chỉ. Cậu là một người hướng nội. Trong gia đình, cậu là người được cho là ít nói nhất. Toàn bộ thời gian cậu có thì cậu đều dồn hết cho việc học tập của mình.

Vũ Đăng Vân tính cách lại ngược lại với anh trai. Cô là một người hướng ngoại, lạc quan, linh hoạt và không gò bó. Cô thích sự hài hước, đùa cợt, đôi lúc cũng rất dũng cảm và thực tế. Cô có một điểm chung sở thích với Vũ Hạ Vũ chính là đọc truyện tranh. Cô so với Hạ Vũ thì cao hơn Hạ Vũ một khoảng và rất được thần may mắn chiếu cố. Đến độ Hạ Vũ cũng phải khấn xin được cô ban cho một chút may mắn dư thừa.