Bốn bạn nam ngồi đối diện bốn bạn nữ. Nhóm bạn đông đủ ngồi cạnh nhau bên ngọn lửa trại để nướng cá, ăn tối. Không khí lửa trại nếu chỉ có ăn thôi thì đúng là chán chết, Phương Nam lúc này lên tiếng trước “Mọi người mà ăn không thì chán lắm hay mình chơi trò chơi đi cho nhóm nó xôm.” Cả đám bạn nhìn nhau nhíu mày, Đăng Vân lên tiếng “Chơi gì?”
Phương Nam lúc này đứng lên đi dõng dạc tuyên bố thể lệ “Mình chơi trò nói thật đi. Hiện tại em cầm cái muỗng này. Mỗi người sẽ được một lần bắt bài hát, chúng ta sẽ di chuyển cái muỗng, nếu lời bài hát dừng, cái muỗng ở đâu thì người đó phải trả lời câu hỏi của người hát đề ra. Nếu sự việc quá khó nói, không thể nói, không muốn nói thì cứ bảo “thua” và sẽ bị người ra câu hỏi phạt làm bất kì một việc gì đó, hình phạt này sẽ được những người còn lại giám sát chặt chẽ. Mọi người Ok không?”
Tất cả các thành viên đưa mắt nhìn nhau một lượt, không có lời phản đối, trò chơi “Nói thật” dưới ngọn lửa trại chính thức bắt đầu. Người ra đề hát đầu tiên là Phương Nam. Chiếc muỗng bắt đầu di chuyển theo chiều kim đồng hồ. Từ Phương Nam đến Vân Nam, Hạ Vũ, Đăng Vân. Đối diện Đăng Vân là Khải Minh, Nhất Dương, Nghịch Phong và Bá Triều. Chiếc muỗng đi được 2 vòng hơn thì dừng lại tại vị trí của Nghịch Phong.
Lúc này Phương Nam liền cất lời hỏi “Ừm… anh Phong mọi thứ đều quá là tốt, từ gia đình, học vấn đều là OK. Nhưng có một điều em còn thắc mắc đó là… anh có người thương chưa?”
Nghịch Phong nghe câu hỏi liền đưa mắt nhìn nhanh qua phía Hạ Vũ. Nhưng rất nhanh, ánh mắt đấy đã được thu lại, cậu nở một nụ cười miễn cưỡng “Mọi người nói xem, nếu tôi nói chưa thì mọi người tin không? Tôi… có thương một người…” Nghịch Phong nói đến đây rồi ngưng lại, quét mắt nhìn biểu cảm đang mong chờ của mọi người.
Đăng Vân lúc này lên tiếng “Ai? Là ai? Em là em gái anh, ở chung nhà với anh mà tại sao em không biết anh thương ai nhỉ?”
Hạ Vũ ngồi bên gõ đầu Đăng Vân một cái “Mày ngu à. Anh Phong nói “anh thương một người”, tức là thương người ta, chứ ổng có nói người ta thương ổng đâu. Chuyện trong lòng ổng, mày biết được thì mày là thánh nhân à?” Nói rồi cô quay sang nhìn Nghịch Phong “Nhưng em vẫn tò mò… anh đã thương ai?” Nghịch Phong nhìn Hạ Vũ không chớp mắt, đẩy người hướng lên phía trên nở nụ cười “Đó là một câu hỏi khác rồi.” Hạ Vũ nhìn Nghịch Phong gật gật đầu, trong lòng kìm nén “Anh đợi xem, em không tin không biết được người anh thương là ai đấy.”
Lượt tiếp theo chính là Nghịch Phong hát. Chiếc muỗng lại được di chuyển, sau 3 vòng thì nó dừng ngay chỗ Nhất Dương. Nghịch Phong nhìn cậu em họ cười lớn “Quen biết cậu đã lâu, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy cậu hẹn hò bao giờ. Cậu có phải là Gay?”
Nhất Dương bị câu hỏi của anh họ làm bối rối, cậu nhìn Hạ Vũ rồi nhìn mọi người xua tay “Không… không. Em là đàn ông đích thực nhé. Em chưa từng hẹn hò chứ không nói sẽ không hẹn hò.” Biểu cảm của cậu khiến mọi người không thể không cười. Hạ Vũ lên tiếng “Nhìn anh như vậy mà chưa từng hẹn hò? Tin được không đấy?”
“Tin được chứ.” Nhất Dương âm giọng quả quyết.
“Vậy anh có người thương chưa?” Vân Nam cũng chen lời hỏi.
“Tất nhiên là có rồi. Người ta thương tôi cũng nhiều nhưng tôi không thích. Tôi đã hứa với bản thân chỉ hẹn hò với người tôi thật lòng thương và muốn bảo vệ người đó một đời thôi.” Nhất Dương cung giọng nghiêm túc nhìn về một hướng vô định bày tỏ.
“Người cậu thương? Là ai?” Câu chuyện của cậu bạn Đặng Nhất Dương ngày một khiến người ta tò mò, chị họ cậu Vũ Đăng Vân cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu một lượt mong chờ.
“Là… hình như mọi người nãy giờ hỏi quá 1 câu rồi thì phải nhỉ? Tôi nói luôn là lát mọi người có hỏi lại tôi cũng không có nói đâu. Sau này nếu tôi ngỏ lời với người đó thành công thì mọi người cũng sẽ được biết đến thôi. Vả lại tôi cũng như anh ấy, chỉ nói có thương một người chứ cũng không biết người đó có thương tôi hay không. Tôi không dám chắc chắn điều gì cả, nếu nói ra rồi tôi lại sợ khó thành.” Nhất Dương nói rồi nhìn Nghịch Phong với dáng vẻ đồng cảm, đồng thấu.
Mọi người lúc này đều đồng suy nghĩ “Uầy, hai người này bí bí ẩn ẩn, rốt cục người làm cho hai người này thầm thương trộm nhớ là ai nhỉ? Chắc họ cũng thuộc hàng cực phẩm đấy.”
Chiếc muỗng lại được chuyền đi vài vòng. Hạ Vũ là người tiếp theo phải trả lời theo luật của trò chơi. Nhất Dương thận trọng nhìn cô “Hạ Vũ vốn lươn lẹo, hỏi làm sao cho khéo để cô ấy trả lời thật lòng nhỉ?” Xem ra Nhất Dương sau vụ bắt cá hồi chiều đã nhìn ra được sự lươn lẹo của Vũ Hạ Vũ này rồi. Nhưng để chặn trước sự lươn lẹo ấy của cô… khó.
Cậu suy nghĩ một hồi liền lên giọng “Người nghiêm túc chăm chỉ như em chắc còn ế hả?”.
Đối với câu hỏi duyên dáng, duyên dùng, thẳng thắn của Nhất Dương, Hạ Vũ không cần suy nghĩ đứng thẳng người lên đáp luôn…
“Không. Đó là theo mọi người nghĩ thôi. Còn bản chất thật của em không hề nghiêm túc, chăm chỉ, và ế. Em chỉ là chưa hẹn hò chính thức, nhưng cũng có tìm hiểu qua một vài đối tượng. Hiện tại thì độc thân chứ không phải ế. Tiện đây để em phân tích một chút điểm khác nhau giữa ế và độc thân cho anh hiểu nhé. Sau này có đi hỏi người khác thì cũng biết đường mà hỏi, không lại hỏi như cái cách lúc nãy hỏi em thì có mà tòe mồm ấy.”
Trao ánh nhìn sắc nhọn cho Nhất Dương, Hạ Vũ chậm rãi phân tích theo suy nghĩ của bản thân, một cô bé vừa chính thức bước qua tuổi 15 được vài ngày.
“Ế chính là không ai thèm dòm ngó, không ai muốn quan tâm, không ai rảnh hỏi han đến, sẽ luôn trong tâm trạng khó chịu tránh né khi bị người khác soi mói. Muốn được yêu nhưng không được đáp lại.
Độc thân chính là mặc dù có người dòm cũng chẳng thèm ngó lại, có người quan tâm, hỏi han cũng chẳng cần đến, tự mình là chủ bản thân, lúc nào cũng trong tư thể ngẩng cao đầu mà đi, bị người khác soi mói thì cũng chỉ hừ lạnh một tiếng chẳng thiết để trong lòng cho mệt, cái chính là độc thân để chờ người tử tế. Chứ không phải ế rồi thấy ai cũng có thể lấy bừa. Ế là do số mệnh còn độc thân chính là nhờ thực lực mà có.”