Người Là Của Trời! Chẳng Thuộc Về Ta...

Chương 9: Trại Hè (IV)

Bên phía lều của các cô gái, sau khi nghe được tiếng cười lớn của hội bạn trai liền đã biết sự việc của Nhất Dương đã bị bại lộ. Cả đám cũng không hẹn mà cùng nhau cười lớn. Phương Nam không nhịn nổi tò mò liền hỏi “Hạ, rốt cuộc nãy ông Dương làm gì mà ướt từ đầu đến đuôi như vậy?”

Hạ Vũ nhìn 3 cô bạn lười biếng trả lời “Lát tự mấy ông kia kể cho tụi mày. Tao đã nói đến thế, cũng hiểu là tao lười giải thích mà.” Rồi cô bỏ ra ngoài trước. Ba cô gái còn lại trong lều nhìn nhau lắc đầu với cái tính lười biếng không đúng lúc này của Hạ Vũ.

Hạ Vũ ra ngoài, bắt gặp Bá Triều cùng Nghịch Phong, họ nhìn nhau rồi lại bật cười, nhưng chỉ là mỉm chi, không cười lớn đến độ điên rồ. Họ cũng biết được cảm giác của Nhất Dương hiện tại, nên tốt nhất vẫn là đừng quá khích.

Hiện tại là 14:30

Nhóm bạn sau khi ăn trưa bằng những thứ đã được chuẩn bị từ trước liền mỗi người tìm một chỗ mà nghỉ ngơi. Hiện tại, lương thực được nạp đủ, năng lực đã full 100%. Mọi người cùng nhau chuẩn bị đồ đạc kĩ lưỡng cho việc bắt cá buổi xế. Tất cả các thành viên đều mang trong mình hi vọng tuyệt đối vào việc tối nay chắc chắn sẽ được ăn cá nướng.

Nhóm bạn 8 người cùng nhau di chuyển xuống hạ nguồn con suối. Quả thực nơi đây rất nhiều cá. 4 bạn nam thì ngồi thả mồi câu, vừa bàn về các sở thích đặc biệt của họ, chủ đề về các loại xe. Còn nhóm bạn nữ lại thong thả tản bộ quanh khu rừng tìm kiếm chút điều mới lạ nơi đây.

Sau nửa giờ tản bộ thì các cô gái cũng quay lại họp mặt cùng các chàng trai. Lúc này, cần câu của Khải Minh và Nhất Dương sau nửa giờ ngâm mình dưới suối cuối cùng cũng đồng chuyển động. Cả bốn người hiện tại đang nín thở, tập trung cao độ, núp né nhìn xuống suối. Hai con cá lớn đang rỉa mồi quanh lưỡi câu. Chắc tại miếng mồi to quá, Nghịch Phong thì thầm “Này, câu cá mà hai thằng mày chơi cái miếng mồi to như đầu gối thì con cá nó rỉa hết rìa ngoài là no tới chiều rồi. Tao nghĩ nó không dại dột cắn vào phần trong của lưỡi câu làm chi đâu.”

Khải Minh cũng chẳng phải dạng vừa lên tiếng “Phải rồi, câu cá phải để miếng mồi như mày vậy đấy. Mồi đâu không thấy chỉ thấy mỗi cái lưỡi câu. Cụ bảo con cá cũng không dám đớp đấy.” Bá Triều đang tập trung tư tưởng bị hai thằng em cãi cọ làm bực “Hai thằng mày có im không? Muốn chiều này nhịn hay gì? Anh mày mà xổng hai con cá này thì tao nướng hai đứa bay ăn bù đấy.” Mọi người lại im lặng tập trung vào hai con cá dưới suối.

1

2

3

Cá cuối cùng cũng cắn câu, bốn chàng trai sau tảng đá nhỏ lao nhanh ra như tên bắn, cầm cần câu giật bay hai con cá lên bờ. Đúng lúc hai con cá tiếp đất an toàn thì bốn chàng trai cũng đã yên vị dưới suối, đầu tóc ướt hết không chừa một chỗ nào.

Lí do?

Bốn cô gái đi dạo về, từ sau lưng thấy bốn chàng trai thấp thỏm sau tảng đá cự nhau. Đăng Vân liền nhíu mày “Ê, mấy ổng đang rình cái gì vậy? Bảo đi câu cá mà giờ lại ngồi chồm hổm ở kia cự nhau?”. Cô bạn Phương Nam quan sát tình hình liền nói nhỏ “Mấy ổng đang rình cá, đợi cá cắn câu là bay giật cần đấy.” Vân Nam nghe bạn nói liền thắc mắc “Rình? Sao phải rình?”

Hạ Vũ quay người cóc đầu cô bạn vừa hỏi câu hỏi ngớ ngẩn ấy “Suối này trong thấy đáy. Mày thấy cá thì cá cũng sẽ thấy mày. Nếu mày đứng đó thì có con nào dám lại gần không?”

Cô bạn Vân Nam như đã thẩm thấu sự tình liền à một tiếng rồi cười ngây ngốc. Hạ Vũ và Đăng Vân cùng lúc liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn hai đứa bạn, nở một nụ cười gian xảo trên môi “Hạ, có phải mày đang nghĩ cái tao nghĩ hay không?” Hạ Vũ không trả lời chỉ nhướng mày chớp chớp đôi mắt liên hồi.

“Hai đứa bay lại định giở trò gì với mấy ổng đúng không?”

Quá quen thuộc với đôi mắt gian manh và nụ cười gian xảo ấy của hai con bạn. Phương Nam liền hỏi lại. Không đợi bạn mình trả lời, Vân Nam cất giọng “Chờ gì nữa, triển thôi.”.

Vậy là bốn bạn nữ đã âm thầm di chuyển nhẹ nhàng đến sau lưng của các bạn nam ngồi chờ sẵn. Khoảng cách chỉ khoảng nửa mét. Lúc này bốn bạn nam đang tập trung canh me con cá phía trước và cự nhau nên chẳng ai để ý đến sự hiện diện của bốn bạn nữ đã ở sau lưng từ lúc nào.

Cá cắn câu. Bốn bạn nam lao đến giật cần quăng cá lên trên bờ, bốn bạn nữ phía sau bất thình lình “HÙ” một tiếng, và… ầm… ướt sũng.

Nhìn đám con trai đang hoang mang dưới lòng suối như những con cá bị mắc câu vùng vẫy. Hạ Vũ, Đăng Vân, Phương Nam và Vân Nam ôm bụng cười đến mức không còn hình tượng gì là “Thục nữ yểu điệu”. Thục nữ đã không yểu điệu thì đám “Quân Tử” đây cũng chẳng muốn cầu.

Bá Triều sau khi định hình, vuốt lại kiểu tóc của mình liền nở nụ cười nửa miệng “Nam nữ bình đẳng, xã hội công bằng. Anh em… lên.”. Cậu nháy mắt với đám anh em, Nghịch Phong, Khải Minh hiểu ý liền nhanh chóng chạy lên bờ. Hạ Vũ tuy cười đến chảy nước mắt nhưng não đá số rất nhanh sau câu “Xã hội bình đẳng” của Bá Triều, cô đã cong giò, co cẳng chạy trước, mặc kệ đám chị em vẫn chữa hiểu chuyện gì.
“Mày còn ngơ ngơ ở đó làm gì, mau chạy bắt Hạ về đây.”

Nghịch Phong thấy Hạ Vũ co chân chạy, mà trong khi đó thằng em họ Nhất Dương của mình đứng gần chỗ Hạ Vũ nhất lại đang ngây ngô chưa hiểu ám hiệu đồng đội liền hô to thức tỉnh nó. Sau lời “động viên” từ anh họ, Nhất Dương cũng co giò co chân chạy đuổi phía sau Hạ Vũ. Hạ Vũ tuy phản ứng nhanh, nhưng đôi chân “người mẫu” cứ muốn phản lại cô. Cuối cùng tất cả các bạn nữ đều được các bạn nam ôm trọn trong “Vòng Tay Âu Yếm”.

Đứng trước mõm đá nơi sâu nhất của con suối, nước tầm 1m5. Hạ Vũ được Nhất Dương bế trong tay không ngừng vùng vẫy. “Là em sai, em xin lỗi các anh. Em không biết bơi mà, đừng chơi như thế.”. Đăng Vân được Khải Minh ôm ngang cũng bù lu bù loa không kém “Anh… em biết bơi, nhưng… chưa muốn tắm… á.” Chưa kịp để các cô gái nói xong, Các bạn nam đã đưa mắt nhìn nhau đồng loạt và cùng các bạn gái trên tay mà nhảy xuống.

Mọi người sau khi trồi lên mặt nước liền nhìn nhau cười rộ. Trong nhóm bạn, ai cũng biết bơi. Riêng một Hạ Vũ là không. Vũ Đăng Vân cao 1m63, Trần Ngọc Phương Nam 1m65 và Triệu Hoàng Vân Nam 1m65, riêng chỉ Hạ Vũ là 3m1 bẻ đôi (1m55). Đã thấp lại còn không biết bơi, nên từ lúc xuống nước đến lúc trồi lên, Hạ Vũ không hề có động thái buông Nhất Dương ra mà cứ ôm khư khư cậu. Các cặp khác chưa chạm nước đã tách rời và bơi như cá, còn Hạ Vũ chỉ một lời… có chết thì chết chung.

“Hạ, em bỏ Dương ra đi. Làm gì mà đu nó cứng ngắc vậy?” Bá Triều nhìn Hạ Vũ trong bộ dạng hiện tại cố nhịn cười mà nói. Hạ Vũ liếc nhìn Bá Triều rồi lại nhìn lên Nhất Dương, vòng tay siết chặt hơn “Còn khuya, em buông ra cho em ngỏm củ tỏi hay gì? Em tự biết sức lực em như thế nào, chiều cao em ra sao, anh không cần móc méo em. Ai quăng em xuống thì tự có trách nhiệm đưa em lên bờ. Không thì em cứ bám như vậy đấy, không chịu cũng phải chịu.”

Nói rồi cô vòng tay cố nhích người lại bám chặt trên lưng Nhất Dương, tay còn nhấn đầu cậu xuống. Mọi người bị cảnh tượng trước mặt làm cười không ngậm được mồm.

“Thôi nào, muốn lên bờ thì qua đây anh dìu lên” Nghịch Phong biết rõ hiện tại trong lòng Hạ Vũ có phần bất an, cậu cũng hiểu rõ, Hạ Vũ vốn không ưa nước nên liền nói đỡ cho cô và đưa tay đón cô. Nhất Dương liền lên tiếng “Em cõng cô ấy cũng được. Chỉ là có phần hơi nặng một chút. Khiếp, nhìn người nhỏ nhắn thế mà nặng như cõng đá.”

Hạ Vũ đột nhiên cũng xua tay “Không cần đâu Phong, em đã nói ai kéo em xuống thì đưa em lên. Có phước cùng hưởng, khi nào có nạn anh đỡ em cũng không muộn.”

Hội bạn lại có thêm một trận cười mới. Vừa bơi vừa cười như thế này quả là dễ mất sức mà.

Ngâm mình chơi đùa dưới nước được một lúc, nắng bắt đầu nhạt dần, mọi người lúc này mới chịu lên bờ về trại để chuẩn bị bữa tối. Nhất Dương hiện tại vẫn cõng Hạ Vũ trên vai. Các bạn nam khác thì cùng đỡ các bạn nữ vào bờ. Lên bờ, Nhất Dương cùng Hạ Vũ đi phía trước không ngừng lời qua tiếng lại mặc kệ bạn bè phía sau. Sau hai người họ là 6 người còn lại, mọi người vẫn cười đùa vui vẻ trên đoạn đường về lều trại.

Riêng Nghịch Phong, trên tay cầm hai con cá ban nãy, ánh mắt nhìn cá lại nhìn Nhất Dương và Hạ Vũ suy nghĩ một đoạn trong đầu rồi tự nở nụ cười gượng. Thật sự không một ai hay biết rằng, ánh mắt của cậu đã khác ngay từ lúc Nhất Dương đồng ý cõng Hạ Vũ trên lưng và Hạ Vũ xua tay với sự giúp đỡ của cậu. Cậu là người thân thiết với cả hai, vì thế cậu hơn ai hết cảm nhận được Nhất Dương và Hạ Vũ đã có một chút gì đó khác biệt thường ngày. Có lẽ, ngay cả hai người họ cũng không nhận ra.