Mysterious Girls

Chương 9: Lễ hội trường Thông báo đầu tiên.

Bắt đầu từ hai năm trước, một bài hát vô danh bỗng trở nên nổi tiếng sau khi một hot girl mạng tình cờ nghe được rồi giới thiệu cho fan của mình. Chất nhạc bắt tai, lời hát sinh động đánh thẳng vào tâm lý tuổi teen, lại thêm giọng hát trầm bổng lạ tai và những câu rap mạnh mẽ cuốn hút, bài hát đó trở thành một hiện tượng mạng, được lan truyền với tốc độ ánh sáng.

Nhưng từ ca sĩ hát bài hát đó đến nhà sản xuất, nhạc sĩ đều không hề có một thông tin nào. Trên trang youtube đăng tải MV cũng chỉ có cái tên Amber&Ruby, ngoài ra đến một câu giới thiệu cũng không có.

Sau đó một thời gian, bên dưới phần bình luận của MV xuất hiện một bình luận được đẩy lên đầu trang: “Mysterious Girls!” – chỉ hai chữ đơn giản nhưng thu hút đến hơn mười nghìn lượt like. Từ đó hai cô gái bí ẩn Amber và Ruby còn được gọi là Mysterious Girls, sau này đến trang youtube kia cũng đổi thành cái tên này.

Những tưởng đây chỉ là một “one hit wonder” như các hiện tượng mạng khác, nhưng không, ngay sau khi bài hát đầu tay nổi tiếng bất ngờ, Mysterious Girls lại tung ra một bài hát mới toanh, sau đó là cả một album 17 bài, mỗi bài hát là một câu chuyện, ghép lại với nhau thành một series tuyệt đỉnh, giành lấy những vị trí cao trong các bảng xếp hạng âm nhạc lớn ở Việt Nam.

Càng thu hút nhiều chú ý, sẽ càng có nhiều người ganh ghét, đỉnh cao là khi một page “bình luận âm nhạc” online mổ xẻ những bài hát này, kéo theo một vài phần tử đòi tẩy chay nhóm nhạc mới nổi kia.

Cho đến khi một nhà bình luận âm nhạc thực thụ đưa ra những lời khen có cánh cho hai cô gái, admin của chiếc page cũng bị khui ra là một tên vô công rỗi nghề chuyên đi bịa đặt bôi xấu các ca sĩ, Mysterious Girls lại trở nên ngày càng nổi tiếng hơn. Câu lạc bộ fan hâm mộ gọi là Secret trên Facebook lại càng nhiều, cũng có nhiều người mong muốn hai cô gái có thể lộ mặt. Nhưng qua gần hai năm, dù tiếng tăm lẫy lừng đến mức vang ra cả ngoài nước, khuôn mặt thật của nhóm nhạc cũng như nhà sản xuất sau lưng họ vẫn luôn là dấu chấm hỏi, giống nư cái tên của chính họ - Mysterious Girls (Những cô gái bí ẩn). Tất cả mọi thứ mà người ta biết chỉ dừng lại ở việc nhóm có hai người, vocal Amber và rapper Ruby.

Hải Phong ngồi trên ghế sopha, mắt nhìn vào hư vô, ngơ ngác vì lượng thông tin quá “hot” vừa được “bơm” vào đầu.

Tịch Dương và Hồng Anh ngồi cạnh nhau, vò đầu bứt tóc vì cái lỗi lầm không đáng mà bản thân vừa gây ra.

- Vậy… hai người là Mysterious Girls? – Cậu chàng khó khăn mở miệng.

- Ừa – Tịch Dương trả lời.

- Em là Amber – Hải Phong chỉ vào Hồng Anh, sau đó chỉ vào Tịch Dương – còn cậu là Ruby?

- Ngược rồi! – Hồng Anh lắc đầu, chỉ vào mình rồi chỉ cô bạn bên cạnh – Em là Ruby, còn nó là Amber.

- … - Anh chàng không nói nổi nữa, vuốt mặt, thở dài – Còn tui là Micheal H.

- Hả? – Hai cô gái đồng thanh – Đó không phải là trưởng fandom của tụi này ở hải ngoại sao? Thế *éo nào lại là cậu/anh được????

Hải Phong cười mỉm, nhưng vẻ mặt lại không hề vui vẻ. Thay vào đó, cậu có chút tức giận. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, không thể hiểu được tại sao chuyện lớn thế mà tụi này không kể cho cậu nghe, mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra được…

- Vậy thì nhà sản xuất của các cậu…

- Tịch Dương viết, em làm nhạc. – Hồng Anh thản nhiên nói với vẻ mặt “lỡ rồi cho loét luôn vậy”

- Vậy còn CG MV? – Hải Phong lại hỏi.

- Hyo Jin thiết kế, anh Minh Anh làm đồ họa… - Tịch Dương trả lời

- Nhưng mà chẳng phải hồi trước mấy ông hacker bảo địa chỉ IP đăng bài là ở tận Mỹ với Hàn Quốc sao? – Anh chàng hỏi tiếp.

- Việc đăng MV tụi này giao cho anh hai, ảnh đang sống ở Hàn, thỉnh thoảng lại bay sang Mỹ nên mới thế… - Hồng Anh đáp.

- Ha! Mỗi người có một công việc cơ đấy, còn tui thì sao? Tui không là gì trong mắt mấy người hết đúng không? – Tức nước vỡ bờ, Hải Phong đập bàn đứng dậy.

Hai cô gái giật mình, bối rối nhìn nhau, bỗng Tịch Dương nảy ra một ý.

- Cậu quản lý fandom nè , giúp nó ngày càng lớn mạnh nè, làm tốt lắm! – Cô nàng bật ngón cái, Hồng Anh bên cạnh cũng gật gật đầu làm theo.

- Vậy… vậy sao? – Gương mặt đỏ bừng tức giận của Hải Phong dãn ra, bừng lên như hoa nở.

- Đúng rồi, anh có trách nhiệm cao cả nhất đó, bây giờ lại nắm thêm bí mật này nữa, không phải là rất oai sao? – Hồng Anh nói như dỗ con nít, vỗ vai ông anh họ trẻ con.

- Oai.. thật nhỉ? Hehe – Anh chàng ngồi xuống, cười hề hề như tên ngốc. – Nhưng mà có bao nhiêu người biết chuyện này rồi?

- Uhm… có hai tụi tớ, Hyo Jin với anh Minh Anh, bố mẹ tớ với bố mẹ Hồng Anh, thằng em tớ Thanh Phong, với cậu đó! – Tịch Dương mặt không cảm xúc, máy móc liệt kê.

- Vậy là bạn trai cậu cũng chưa biết? – Mắt Hải Phong sáng lên như đèn pha, phấn khích tột độ.

Tịch Dương giật mình, xém phun ra “bạn trai nào cơ?”, nhưng lại nhớ tới cái khuôn mặt đáng ghét kia.

- Anh ấy có khi còn không biết Mysterious Girls là ai cơ…

- Biết đấy, còn biết rất rõ là đằng khác, anh Minh Huy bảo cả hai người họ là fan cuồng của tụi mình đó, Minh Thy còn kể mấy chuyện hài hài mấy ảnh làm cơ, cũng đáng yêu lắm đó… - Hồng Anh chen vào, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

- Vậy sao? Mà có cái này tao muốn hỏi lâu lắm rồi… - Tịch Dương có chút bất ngờ, sau đó nghi hoặc hỏi – mày thích anh Minh Huy hả?

Hồng Anh cứng đơ mất một lúc, đôi má đang hồng hào phấn khích chuyển sang đỏ chót, sắc đỏ lan đến tận mang tai. Cô nàng liên tục chớp mắt rồi đập cái gối ôm trên tay vào người Tịch Dương thét lên:

- Mày bị điên hả???

Sau khi biết được rằng mình là một trong những người hiếm hoi nắm được bí mật của hai cô gái, những ngày tháng tiếp theo Hải Phong liên tục chưng ra quả mặt “Bạn trai thì sao? Anh còn chẳng hiểu cô ấy bằng tôi” để nhìn Bảo Nam. Điều này khiến mấy ngày sau đó trôi qua khá là yên ả, tuy cũng có vài lúc Bảo Nam không nhịn được mà kéo Tịch Dương ra vườn cây kia dùng bữa và “tâm tình”.

Vào tiết sinh hoạt cuối tuần, cô giáo như mọi khi bước vào. Nhưng hôm nay thay vì gọi lớp trưởng lên tổng kết tuần vừa qua, cô lại bật máy chiếu lên. Dòng chữ lớn thiết kế sặc sỡ hiện ra trên màn hình lớn: “Lễ hội mừng ngày thành lập trường lần thứ 24”

Tất cả học sinh đồng loạt reo hò, ồn đến mức cô giáo phải đập bàn ổn định lớp.

- Như các em đã biết, chỉ còn khoảng một tháng nữa là sẽ đến ngày hội trường thường niên. Đây là dịp để tôn vinh sức mạnh của các cá nhân và cả sức mạnh của tình đoàn kết. Qua đó chúng ta sẽ có cơ hội thể hiện bản thân và gắng kết các thành viên trong lớp. Bây giờ cô sẽ phổ biến nội dung cho cả lớp.

Đầu tiên, về phần cá nhân, trường ta sẽ chia ra ba hạng mục: Sức khoẻ, Trí tuệ và Nghệ thuật. Mỗi hạng mục sẽ chọn ra hai cá nhân, một nam và một nữ, từ mỗi lớp để thi đấu chọn ra các King và Queen – tức những người chiến thắng từng hạng mục.

Ở hạng mục sức khoẻ, chúng ta sẽ có một cuộc đua ba môn phối hợp theo thứ tự là bơi lội, đua xe đạp và chạy bộ, người chiến thắng là người về đầu tiên và được ban giám khảo công nhận, đồng nghĩa với việc nếu có dấu hiệu chơi xấu, toàn bộ kết quả sẽ bị huỷ.

Tiếp theo ở hạng mục Trí tuệ, người tham gia sẽ phải trải qua ba bài thi bao gồm bài thi kiến thức các môn tự nhiên tổng hợp (toán, lý, hoá, sinh), kiến thức các môn xã hội tổng hợp (văn, Anh, sử, địa) và bài thi thực hành tổng hợp tất cả kiến thức. Hai người chiến thắng sẽ là hai người có số điểm cao nhất trong mỗi giới, tức một nam và một nữ.

Cuối cùng là hạng mục nghệ thuật. Đây cũng là hạng mục duy nhất mà kết quả sẽ dựa vào chính sự bình chọn của mỗi em. Mỗi cá nhân sẽ phải chuẩn bị hai tiết mục, một tiết mục đơn và một tiết mục kết hợp mà các em có thể mời một hoặc nhiều người khác tham gia. King và Queen sẽ là những người só số phiếu bình chọn cao nhất. Tuy nhiên các thành viên trong lớp không thể bình chọn cho đại diện lớp mình, nên các em hãy bình chọn người mà các em cho là xứng đáng nhất.
Mỗi hạng mục này sẽ được tổ chức vào ba ngày khác nhau và kết quả chung cuộc sẽ được công bố vào lễ hội lớn được tổ chức ngay sau đó. Các King và Queen sẽ nhận được phần thưởng cá nhân bao gồm tiền mặt và chuyến du lịch sang trọng đến thành phố London xa hoa.

Còn về phần tập thể, mỗi lớp sẽ chung tay phối hợp để tạo nên một màn trình diễn lớn biểu diễn vào ngày hội lớn. Các em có thể chọn bất cứ hình thức trình diễn nào nhưng chỉ giới hạn trong 10 phút, nên chúng ta cần phải chọn lựa thật hợp lý. Tất cả những màn trình diễn này sẽ được ban giám khảo chấm điểm và chọn ra lớp chiến thắng để nhận những phần thưởng rất giá trị.

Tổng điểm kiếm được từ các phần thi cá nhân và phần thi tập thể sẽ được tính toán và chọn ra lớp dẫn đầu. Phần thưởng sẽ là cơ hội được ghi danh trên ‘Bảng Vàng’ và các dịch vụ đặc biệt trong suốt một năm học.

Cô giáo vừa dứt lời, toàn bộ học sinh trong lớp lại ồ lên phấn khích, phần lớn họ đã biết rõ về Lễ hội này. Đây chính là nơi sinh ra tiếng tăm của những cái tên nổi bật như Bảo Nam, Minh Huy, Emma hay Gia Hoàng, cũng là cơ hội cho toàn thể học sinh ‘quẩy’ đã đời và để lại những kỉ niệm đáng nhớ.

- Thôi được rồi! – Cô chủ nhiệm dịu dàng nhìn đám học sinh của mình, nhẹ nhàng lên tiếng – Bây giờ điều đầu tiên là chúng ta cần chọn ra các đại diện đi thi và tiết mục văn nghệ cho ngày lễ lớn.

Cả lớp ngừng bàn tán, thay vào đó nhìn quanh để tìm những gương mặt tiêu biểu.

Bỗng một cánh tay rụt rè giơ lên không trung, đó là một cô bạn tóc bím đeo kính đúng chuẩn “học sinh ngoan hiền”.

- Em xin đề cử bạn Tịch Dương cho hạng mục Sức khoẻ Nữ ạ.

Tịch Dương nhìn về phía cô bạn kia, cũng không phải là ai xa lạ, họ từng nhiều lần đối đầu với nhau ở các cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố, cô bạn kia cũng chính là đồng thủ khoa với Tịch Dương vào đợt tuyển sinh vừa rồi.

- Tịch Dương? – Cô giáo nhìn về phía cô nữ sinh cạnh cửa sổ rồi kiểm tra lại thông tin trong máy tính - Ồ! Giải nhất môn điền kinh nữ trong hội khoẻ phù đổng cấp thành phố, lại còn là kình ngư nổi tiếng từng làm trong đội cứu hộ bãi biển? Thành tích tốt thật đấy! Em nghĩ sao về việc đại diện lớp tham gia?

- Em… cũng có thể ạ.. – Tịch Dương có chút ngại ngùng khi bạn bè xung quanh nhìn cô đầy kinh ngạc.

- Tốt lắm, vậy thì Tịch Dương sẽ đại diện Sức khoẻ Nữ, còn Ngọc Diễm và Thanh Bình đại diện hạng mục Trí tuệ thì có được không? – Cô giáo nhanh chóng điền vào bảng rồi quay sang hỏi cô bạn tóc bím kia cùng cậu nam sinh từng ngồi cạnh Minh Thy, cũng là hai người có thành tích tốt nhất còn lại trong đợt tuyển sinh của trường.

- Vâng ạ! – Cả hai đồng thanh với giọng điệu đầy tự tin.

- Em xin ứng cử hạng mục Nghệ thuật Nam ạ! – Cậu bạn ôm ghi ta đánh đàn hồi đầu năm giơ tay.

- Tốt lắm, có ai phản đối Tuấn Minh không?

- Không ạ! – Đám con gái đồng loạt trả lời trong ánh mắt khinh khỉnh của đám con trai, nhưng không ai có ý kiến gì.

- Vậy chúng ta còn lại Sức khoẻ Nam và Nghệ thuật Nữ, ai có ý kiến gì không? – Cô giáo nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi lên cô bé xinh đẹp toả sáng ngồi gần cuối lớp. – Minh Thy thì sao? Anh trai em là King ở hạng mục này năm ngoái mà.

Minh Thy giật mình ngẩn đầu lên. Hồng Anh đằng trước vai run run vì những lời cô vừa nói.

- À… em… thật ra không hứng thú với việc này lắm – Minh Thy lắp bắp từ chối trong ánh mắt tiếc nuối của hầu hết học sinh trong lớp.

- Em xin ứng cử ạ! – Hồng Anh giơ tay, thiếu điều đứng hẳn lên.

- À, ừ được rồi, Hồng Anh đúng không?

- Còn em sẽ tham gia hạng mục còn lại ạ - Hải Phong ngồi vắt chân, thản nhiên buông một câu, sau đó quay qua thì thầm với Tịch Dương – King và Queen của mỗi hạng mục sẽ cùng nhau khiêu vũ trong đêm hội lớn, cậu phải chờ tớ đấy.

Tịch Dương chỉ nhìn cậu một cái, vẻ mặt “không quan tâm”.
Cô nàng đang nghĩ đến một chuyện khác… Cô từng gặp cô bạn gọi là Ngọc Diễm chỉ vài lần, nhưng cũng chỉ là theo kiểu thấy nhau thì chào xã giao chứ chưa từng nói chuyện tử tế một lần. Vậy thì tại sao cô ấy là biết được rằng cô giỏi thể thao? Lại còn là ba môn phối hợp có yêu cầu thể lực cực kì khắc khe… Cô ấy tìm hiểu, chỉ đơn giản là vì tò mò hay muốn giành lấy hạng mục Trí tuệ sao?

- Được rồi, vậy chúng ta đã chọn ra được các đại diện tạm thời. Danh sách chính thức sẽ được gửi đến ban giám hiệu trong vòng hai tuần. Trong khoảng thời gian đó, nếu có bất cứ ý kiến nào, các em có thể trực tiếp liên hệ cô hoặc nói qua bạn lớp trưởng nhé. – Giọng nói thanh thanh của cô chủ nhiệm cắt ngang suy nghĩ của Tịch Dương. – Bây giờ cùng bàn đến tiết mục tập thể nào! Ai có ý kiến gì không?

Chủ đề này đương nhiên sẽ được tất cả mọi người hưởng ứng, cả lớp bàn tán sôi nổi, đưa ra những ý định từ đơn giản đến táo bạo nhất, tất cả những thứ có thể mang lên sân khấu đều được nói qua một lượt:

“Tốp ca?” – Không có gì nổi bật.

“Nhảy?” – Nhàm chán.

“Trình diễn thời trang các chủ đề trên trời dưới đất?” – Quá dễ trùng lặp.

“Xiếc?” – Không khả thi.

Cuối cùng, tất cả chốt lại với một tiết mục kịch. Nhưng, trong vô vàn thể loại kịch, phải chọn cái nào?

- Em đề xuất vở “Romeo và Juliet” ạ! – Một bạn nữ rụt rè giơ tay, đó là một cô nàng với vẻ ngoài dịu dàng đằm thắm, không quá xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn.

- Ầy~ cũ rích! – Bạn nam ngồi cạnh lập tức nói.

- Không phải mọi người muốn điều gì đó thật nổi bật sao? Chắc chắn các lớp khác sẽ trình diễn những tiết mục mới mẻ, hiện đại và đầy năng lượng, nếu lớp chúng ta đi ngược lại với điều gì đó hoài cổ một chút… - Cô gái kia bỏ hẳn vẻ rụt rè, mạnh mẽ bảo vệ ý kiến của mình.

- Nhưng mà nó có chút… thiếu sáng tạo nhỉ? Hay là cải biên nó thành hài kịch? – Một bạn nữ nói.

- Không được! việc cải biên quá mức có thể dẫn đến phản cảm, khách mời trong ban giám khảo lại thường là các đạo diễn hoặc diễn viên nổi tiếng, họ coi trọng tác phẩm lắm. – Lớp trưởng giảng giải.

- Thật ra tớ rất thích ý tưởng của Như, một màn trình diễn đậm tính hàn lâm sẽ dễ đoạt giải hơn, nhưng mà vở “Romeo và Juliet” dài tận ba tiếng, chúng ta chỉ có bảy phút thôi. – một người khác nói.

- A! đúng rồi – Cậu bạn ghi ta Tuấn Minh gần như hét lên – Nếu làm một vở nhạc kịch ngắn theo kiểu MV thì sao? nhạc nền là bài “Love Story” chẳng hạn.

- Nhưng mà bài đó có kết HE (Happy ending) đấy, sai lệch quá rồi còn gì. – Hồng Anh cũng góp ý.

Tịch Dương đang mông lung thì bị hai chữ “Love Story” làm tỉnh lại, nhạc của idol được đề xuất, tất nhiên cô phải giơ hai tay hai chân đồng ý.

- Thật ra… tớ có một ý có thể giải quyết tất cả!