- Nè, mấy đứa có đại diện lớp tham gia lễ hội trường không? Phần cá nhân ấy. – Minh Huy trông y chang một kẻ sắp chết đói tới nơi, mở hộp cơm của mình ra gắp liền một miếng cho vào mồm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói
Minh Thy cùng Bảo Nam nhìn anh chàng đầy khinh bỉ, trong lòng tự nhủ không hiểu làm sao tên này lại được coi là một hotboy của trường nữa.
- Em đại diện Nghệ thuật Nữ, Tịch Dương Sức khoẻ Nữ còn Hải Phong ở mục Sức khoẻ nam đó. – Hồng Anh vẫn cái ánh mắt yêu chiều nhẹ nhàng trả lời.
- Còn mấy anh thì sao? – Tịch Dương giả vờ gắp một miếng chả cá cho Bảo Nam, hỏi.
- Anh đây năm ngoái là King của hạng mục Nghệ Thuật nên năm nay lại bị réo tên – Minh Huy hất mặt, kiêu ngạo khoe. – Còn tên này bị dành Trí tuệ Nam rồi nên nghỉ.
- Bị dành? – Hải Phong chen vào, có chút phấn khích.
- Cậu không biết gì sao? Năm ngoái đáng lẽ Hội Trưởng sẽ đại diện lớp tham gia hạng mục này nhưng lại bị ốm nên anh Nam thay thế. Vậy mà giành luôn King đó, hình như anh cũng bắt đầu hẹn hò chị Emma sau vụ ấy nhỉ? Chị ấy là Queen hạng mục trí tuệ mà… – Minh Thy liến thoắng kể, nhưng có vẻ cô nằng nhận ra điều mình vừa nói có vẻ không thích hợp nên ngay lập tức ngưng lại – À, xin lỗi, hình như em nói hơi nhiều…
Trái với vẻ bối rối của cô bạn, Tịch Dương rất thản nhiên ăn cơm. Đang chăm chú thì cô nàng bị Bảo Nam đá một cú dưới gầm bàn. lúc này cô “bạn gái” mới nhớ ra mình nên có chút phản ứng.
- Không có gì, tớ cũng chẳng để tâm chuyện anh ấy gặp cô bồ cũ kia như thế nào đâu. – Tịch Dương liếc xéo Bảo Nam vì đau, nhưng lọt vào mắt người khác thì lại trông như giận dỗi.
- Năm nay anh không tham gia nữa rồi mà – Anh chàng cũng phối hợp diễn cảnh dỗ người yêu – Hay là…
Ngày hôm sau, không biết là ai đã bắt đầu nhưng từ sáng sớm trên confession của trường đã đăng đầy tin tức về dàn đại diện tham gia lễ hội trường, đầu tiên là tin cặp đôi mới, cựu Queen hạng mục Trí tuệ năm ngoái - Emma và Hội trưởng Học sinh Gia Hoàng cùng nhau tham gia Hạng mục Trí tuệ năm nay. Sau đó, tin tức cựu King Trí tuệ do không tiếp tục tham gia được vốn đã định “phơi lưới” nghỉ ngơi thì lại tìm thầy chủ nhiệm khăng khăng dành lấy suất đại diện hạng mục Sức khoẻ, nghe nói là để dỗ ngọt bạn gái mới. Những tin tức này khiến tin bên hạng mục Nghệ thuật vốn hot nhất lại bị chìm nghỉm, nhưng tiêu đề “cựu King Nghệ thuật tiếp tục thử sức” hay “nhân tố mới nổi của hạng mục Nghệ Thuật – em trai ca sĩ nổi tiếng Phạm Lưu Tuấn Tài” bị cho ra chuồng gà ngồi trong đau khổ.
Nhưng trái ngược với sự ồn ào trên mạng xã hội và trong sân trường hay lớp học, Tịch Dương đang ngồi trong phòng nhạc của trường. Các câu lạc bộ trong trường không tham dự ngày lễ kỉ niệm mà thay vào đó họ sẽ có ngày hội riêng vào 26/3, vì vậy thay vì hoạt động câu lạc bộ ở phòng nhạc như mọi khi, clb Âm nhạc lại bận rộn ở lớp học chuẩn bị cho tiết mục của lớp mình. Căn phòng cực lớn chất đầy những bộ nhạc cụ và những kệ tủ đầy ắp sách nhưng chỉ có mỗi Tịch Dương cùng cô bạn Ngọc Như – người đã đưa ra ý kiến cho vở Romeo&Juliet.
Tịch Dương ngồi vắt chân, chống cằm nhìn cô bạn cùng lớp đang liến thoắng đưa ra những phần đáng giá nhất của vở kịch. Khuôn mặt đỏ cuồng nhiệt cùng khuôn miệng nhỏ hoạt động không ngừng khiến Ngọc Như trông khá lạ lẫm so với hình tượng một người ít nói mà Tịch Dương từng thấy. Người khác thì không nói, nhưng qua ánh mắt nhạy bén của cô nàng, thái độ này không đơn thuần là vì đam mê nghệ thuật hay sự yêu thích mãnh liệt với vở bi kịch này. Đặc biệt đôi mắt long lanh là khi Ngọc Như bắt đầu nói về một cái kết viên mãn không hề có trong kịch bản gốc.
- Cậu… không phải đơn giản là thích vở kịch này nhỉ? – Tịch Dương đưa cốc nước cho cô bạn vừa hoàn thành phần phát biểu dài dằng dặc của mình, mỉm cười.
- Hả? – Ngọc Như dừng hành động uống nước lại, ngơ ngẩn.
- Có câu chuyện đằng sau đúng không?
Ngọc Như uống một hơi hết cốc nước lọc trên tay, nhẹ nhàng đặt xuống. Cô nàng thở dài, thay vì vẻ ngạc nhiên, cô như đã đoán trước được người đối diện có thể nhìn thấu tâm can mình, dù đây là lần đầu hai người nói chuyện riêng.
- Từ lần đầu nhìn thấy cậu, tớ đã cảm giác cậu rất khác mọi người. – Ngọc Như cúi đầu một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Tịch Dương. – Tớ cũng không hiểu sao nữa, nhưng lại có cảm giác như cậu cũng giống tớ, đang che giấu một bí mật gì đó rất động trời. Haha.
Tim Tịch Dương giật thót một cái, kinh ngạc.
- Tớ không quan tâm bí mật của cậu đâu, đừng lo. – Cô bạn bật cười trước khuôn mặt rõ-ràng-đang-chột-dạ của Tịch Dương, nhẹ nhàng nói tiếp – Nhưng mà nếu cậu hứa giữ bí mật, tớ sẽ kể cho cậu về bí mật của tớ…
- Nếu là bí mật quan trọng, cậu… - Tịch Dương bối rối, vẫn một câu “kẻ biết nhiều thường chết sớm”, cô nàng không muốn nắm giữ quá nhiều bí mật của mấy người này đâu.
- Cậu sẽ giữ bí mật mà đúng không? Tớ tin là cậu có thể. Mà điều này có lẽ sẽ giúp ích phần nào cho việc biên tập kịch bản đấy – Ngọc Như ngắt lời, mỉm cười dịu dàng. Cô nàng nhìn thẳng vào mắt Tịch Dương. – Không nhiều người biết về chuyện này, với vả nếu bị lộ, đảm bảo tớ chết chắc luôn, nên tớ không thể chia sẻ với ai được cả.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nàng, Tịch Dương không cầm được mà chịu thua, gật đầu tỏ ý lắng nghe.
Thì ra Ngọc Như là con gái duy nhất của người điều hành một công ty chuyên về công nghệ hàng đầu cả nước, là công ty con của một tập đoàn xuyên quốc gia. Công ty đang trên đà phát triển, đương nhiên thân là người đứng đầu, bố Ngọc Như luôn tìm mọi cách để nắm lấy những cơ hội tốt nhất, kể cả việc bán đi đứa con gái của mình.
Mặc dù Ngọc Như còn nhỏ tuổi, ông ta cùng vợ đã thường xuyên đưa cô bé tới những bữa tiệc của giới thượng lưu, nơi tốt nhất để những ông bố bà mẹ nhắm lấy đối tượng cho con mình. Ngọc Như không quá xinh đẹp nhưng lại được trời phú cho vẻ hiền lành dịu dàng mà các bà mẹ thích thú nên cũng có không ít người đòi “gửi gạo”. Bố mẹ cô nàng cũng rục rịch chọn lựa những mối tốt nhất cho con gái.
Nhưng trớ trêu thế nào, Ngọc Như lại trúng tiếng sét ái tình với con trai trưởng công ty đối thủ - kẻ thù không động trời chung của bố mẹ cô nàng. Hai công ty từng nhiều lần vì tranh giành khách hàng mà chơi xấu nhau, tạo nên mối thâm thù sâu sắc. Thậm chí, bố mẹ Ngọc Như cũng đã nhiều lần chửi rủa nhà kia thậm tệ ngay trước mặt con gái…
- Cậu… thực sự thích anh chàng kia sao? – Tịch Dương nghe xong có chút cạn lời. Mối quan hệ máu chó như vậy… thực sự có thể dài lâu sao? – Dù sao các cậu cũng còn nhỏ…
- Chỉ có tớ thôi, anh ấy là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp rồi. – Ngọc Như tự hào nói – Anh ấy đã bắt đầu khởi nghiệp rồi, khả năng thành công cũng rất cao.. Tớ biết cậu nghĩ gì, nhưng tớ khá tự tin vào mắt nhìn người của mình đấy, nếu có thể ở bên nhau, chúng tớ chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Tịch Dương ngỡ ngàng nhìn cô nàng đang chìm đắm trong tình yêu trước mặt. Có thể tính kĩ như thế, lại còn có thể nhận ra rào cản giữa hai người mà lo lắng, cô bạn này không giống một cô bé tuổi teen chút nào.
- Tớ đồng cảm với Juliet và Romeo nên muốn tạo nên một vở diễn thật xuất sắc, khi đó có lẽ tớ sẽ có thêm dũng khí để tiếp tục chuyện tình này… Cậu có thể giúp tớ không?
- Đươc! – Tịch Dương mỉm cười, những ý tưởng như pháo hoa nở rộ trong đầu cô nàng, quả nhiên, một câu chuyện buồn là nguồn cảm hứng dạt dào cho người nghệ sĩ…
Suốt mấy ngày sau đó, Tịch Dương tâm huyết với kịch bản đến mất ăn mất ngủ, khuôn mặt vốn hơi rám nắng vì ở lâu trong nhà mà trắng bệch ra thiếu sức sống.
- Này! – Hồng Anh nhìn cô bạn như cái xác chết khô của mình, nỗi bực tức tới giới hạn mà bùng ra – Mày phải ra ngoài tập thể thao giùm tao chút đi, mày sắp đại diện thi Sức khoẻ, là SỨC KHOẺ đó! nhìn mặt mày như vậy thì thắng ai được chứ.
Tuy vậy, cô nàng nói xong cũng hơi chột dạ, con bé này trước giờ đi thi hoàn toàn không tập luyện gì nhưng vẫn thắng còn gì. Nhưng lần này quả thật quá sức chịu đựng của cô rồi, rõ ràng là một đứa dẻo dai năng động nhưng lại đam mê đến độ này, lại còn bỏ bê việc viết nhạc, thậm chí còn không thèm làm bài tập trong sách nâng cao như mọi khi nữa, cô sắp không nhận ra bạn mình tới nơi rồi.
Đến khi tỉnh táo lại thì Tịch Dương nhận ra mình đã bị ép thay đồ thể thao, nhét thêm chai nước rồi đẩy thẳng ra ngoài cửa rồi.
Cô nàng lắc lắc đầu, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên màn hình điện thoại. Dúng là cũng nên vận động thư giãn đầu óc một chút.
Tịch Dương đeo tai nghe bluetooth, bật nhạc rồi cất điện thoại trong túi, bắt đầu chạy bộ một vòng quanh khu phố trong tiết trời mát mẻ chiều thu.
Đã chạy là Tịch Dương chạy thẳng đến khi trời bắt đầu tối, con phố nhỏ lác đác dòng người đi làm về muộn cùng mấy bà bán hàng rong. Cô nàng dừng lại trước bà lão bán bánh tráng trộn mà Hồng Anh rất thích ăn, định bụng mua một ít.
Nhưng đột nhiên cô thấy một bóng dáng nhỏ quen quen bị một đám thanh niên bao lấy, kéo vào con hẻm nhỏ gần đấy.
- Ngọc Diễm?
Tịch Dương đi về hướng đám người kia, trong tai văng vẳng những lời nói tục tĩu.
- Này cô em, buổi tối vắng vẻ như này lại đi đâu một mình đấy? – Một tên áp sát Ngọc Diễm vào tường, bàn tay dơ bẩn chạm vào gò má cô.
- Nhìn trông ngoan hiền chứ mặt mũi cũng được đấy, rất xứng đáng chơi đùa với bọn anh, hahaha – Một tên khác đứng cạnh nhìn chằm chằm vào cơ thể còn chưa phát triển hết của cô bé, trong khi đám còn lại cười ha hả.
- Oà, ví dày phết, cứ tưởng là con nít bình thường thôi ai ngờ lại là con nhà giàu nha. – Tên đầu trọc đứng phía ngoài xổ hết đồ đạc trong balo ra ngoài, vừa liếm tay vừa soi xấp tiền trong chiếc ví màu vàng nhạt.
- Làm ơn, tôi có tiền… trong ví có tiền, còn có cả thẻ nữa, mấy người có thể lấy hết, làm ơn tha cho tôi đi – Ngọc Diễm hoảng sợ, mắt đỏ hoe.
- Tha? Muốn được tụi này tha? Hừ… không dễ đâu, lại còn là một cô em xinh đẹp thế này, dễ gì tha được. Ha ha ha – Tên cầm đầu đang ép Ngọc Diễm áp sát cô nàng hơn, bàn tay vuốt dọc khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Bốp” một cái, bàn tay kia bỗng bị thứ gì đó va phải đau điếng, hắn ta nhìn quanh tìm nguồn cơn. Chai nước còn một nửa nằm lăn lóc gần chân của hắn. Hắn nhìn phía ngược lại, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đeo kính đang đứng đó, dáng người rất cao che hết ánh sáng le lói từ phía đường chính.
- Đúng là trong mấy cái góc tối tối này dễ tìm thấy đám chuột nhắt bẩn thỉu thật nhỉ? – Tịch Dương nhếch mép cười.
- Mày là đứa nào? – Tên đầu trọc đứng gần đó nhất, khệnh khạng bước tới trước mặt Tịch Dương, ngước mắt lên nhìn cô gái cao hơn mình đến nửa cái đầu. – Hừ, dáng người cao thật đấy, người mẫu à?
- Không! Nhưng tôi là bạn của cô gái kia – Cô nàng khinh khỉnh đáp.
Nghe đến đó, đám du côn cười ầm lên.
- Bạn? vậy cô em đang muốn nhập hội với bạn mình đấy à? Ahhhhhh – Một tên khác bước đến gần Tịch Dương, giơ tay định túm lấy cô nhưng bị túm ngược lại, cổ tay bị vặn về sau, đau đến hét lên.
Nhìn đồng bọn ôm tay rên rỉ, tên cầm đầu tái mặt.
- Bắt lấy cô ta! – Hắn la lên, lập tức sáu bảy tên còn lại ùa đến chỗ Tịch Dương.
- Hừm, vận động gân cốt chút nào… - Cô nàng không có gì là sợ hãi, cởi kính mắt ra đặt trên nắp thùng rác, tay chân linh hoạt vận động, đôi mắt hổ phách như sáng lên trong bóng tối.
Khoảng mười phút sau, gần mười tên côn đồ nằm la liệt dưới đất, Tịch Dương ra tay khá thâm hiểm, bề ngoài trông không có gì là nặng, cũng chẳng có bao nhiêu máu me, nhưng mỗi tên đều bị đánh vào chỗ hiểm, đau suốt mấy ngày chưa khỏi.
- Cám ơn cậu… - Ngọc Diễm chỉnh lại gọng kính, nhận lại cặp sách từ tay Tịch Dương, nước mắt giàn giụa.
- Đừng khóc nữa, lần sau cố gắng đừng đi ra ngoài một mình như vậy nữa đấy.
Nhưng cô nàng vẫn khóc cho đến khi ra đến đường chính, Tịch Dương cũng chẳng biết an ủi thế nào, đành đón cho cô một chiếc taxi.
Trước khi lên xe, Ngọc Diễm quay lại nhìn Tịch Dương, đôi mắt còn đỏ hoa nhưng đã tạnh ráo.
- Cậu… phải cẩn thận đấy! Người kia… cái anh Bảo Nam kia… chính là một con quỷ đội lốt người, hắn đã khiến anh trai tớ bị đuổi học!