Năm Tịch Dương lên mười, gia đình nhà Hồng Anh chuyển từ thành phố xa hoa về cái thị trấn nhỏ bên bờ biển. Nghe nói cô công chúa nhỏ nhà họ chán ghét trường học ở cái chốn đông đúc kia nên cả nhà mới theo ý cô bé mà chuyển nhà, chuyển trường.
Chỉ một thời gian ngắn, Hồng Anh đã kết thân với bạn mình là Tịch Dương sau một lần bảo vệ cô bé khỏi bị bắt nạt. Từ đó họ trở thành đôi bạn tâm giao, thường xuyên sang nhà nhau chơi, thậm chí ngủ lại.
Mùa hè năm đó, bác ruột Hồng Anh do bận rộn công việc nên gửi đứa con trai út đến dinh thự cạnh biển của ba Hồng Anh nghỉ hè. Ba đứa trẻ chơi chung một thời gian trở nên cực kì thân thiết. Đến mức sau khi hoàn thành chương trình tiểu học một năm sau đó, Hải Phong đã đòi ba mẹ chuyển đến học cùng trường cấp hai với cô em họ của mình.
Tất nhiên, chỉ mỗi việc chơi thân không phải là lý do khiến Hải Phong một mực đòi học cấp hai nơi cái trấn nhỏ này.
Cậu vẫn nhớ rõ mùa hè năm ấy, do ham chơi không nghe lời chú, cậu đã bơi ra khá xa bờ, để rồi rơi vào vũng nước xoáy. Cái cảm giác ấy khi nước liên tục tràn vào cổ họng, dù có vùng vẫy bao nhiêu cũng không thể nổi lên được, ngược lại càng chìm xuống sâu hơn khiến cậu bé mới 10 tuổi sợ hãi cực độ. Cho đến lúc Hải Phong sắp mất ý thức, cậu đã thấy một bóng hình nhỏ bé bơi nhanh đến chỗ cậu, kéo cậu ra khỏi vùng nước xoáy, bơi lên đến tận bờ.
Lúc đó chú nhỏ rất hoảng loạn, liên tục hô hấp nhân tạo cho cậu, Hồng Anh sợ hãi khóc toáng lên, chỉ có cô bé ấy vẫn bình tĩnh ổn định hơi thở sau khi cứu cậu.
Suốt ba năm sau đó, cậu bé Hải Phong cứ lóc chóc bám theo sau đuôi đôi bạn nhỏ. Cho đến hai năm trước, sau khi xem xong bộ phim tình cảm dài tập chiếu trên tivi, cậu chàng bắt chước nam chính, hái một bó hoa dại thật đẹp, tỏ tình với Tịch Dương.
Nhưng ai ngờ, cô bé Tịch Dương gầy nhẳng nhưng lúc ấy cao hơn cậu gần một cái đầu, lại từ chối thẳng thừng:
- Tớ không thích có người yêu lùn hơn tớ!
Sau cú sốc đầu đời đó, Hải Phong đi du học nước ngoài, mỗi ngày đều chăm chỉ uống sữa cùng tập thể thao, với một mục đích duy nhất: cao lên!
Suốt quãng đường từ lớp học đến nhà ăn, Hải Phong như người mất hồn, lẽo đẽo theo sau năm con người đang thu hút hết sự chú ý của cả trường. Ánh mắt cậu chỉ tìm thấy tiêu cự khi nhìn thấy gã kia ngồi xuống cạnh Tịch Dương.
Sau bao cố gắng, chiều cao hiện tại của cậu đã đạt 1m75, một chiều cao khá nổi bật trong đám con trai lớp mười. Chiều cao của Tịch Dương là 1m78, cậu chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là đuổi kịp cô nàng rồi. Thế nhưng giữa đường lại mọc ra một tên đáng ghét cao ngòng. Hắn ta phải cao đến 1m85? Không! Có thể còn hơn thế nữa…
Hải Phong đằng đằng sát khí, tiến tới ngồi xuống chỗ còn lại cạnh Tịch Dương. Đám học sinh xung quanh khẽ “ù~” một tiếng, Bảo Nam nghi hoặc nhìn cậu, Tịch Dương cũng quay sang liếc cho một cái bén ngọt.
Nhưng chẳng có gì ảnh hưởng đến cậu chàng cả, Hải Phong vẫn ngồi đó, ánh mắt thách thức nhìn Bảo Nam.
- Thôi nào, ăn cơm thôi! – Hồng Anh lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt, lấy cơm hộp đã chuẩn bị sẵn ra phân phát cho mỗi người.
Tịch Dương cũng nhận lấy túi cơm hộp từ tay Bảo Nam. Lúc nãy anh đã giúp cô nàng xách cơm hộp, tỏ ra là một anh bạn trai ga lăng chuẩn mực.
Tổng cộng có sáu hộp, năm hộp cơm cho năm người, cộng thêm một hộp sáu chiếc panna cotta mát lạnh đựng trong hộp giữ nhiệt có kèm đá khô.
Tự nhiên mấy hôm trước Bảo Nam nổi hứng đòi ăn cơm hộp tình yêu (oẹ!!), Minh Huy cũng nhõng nhẽo (???) giương đôi mắt cún, mặt dày bảo muốn ăn. Thế là mấy ngày nay sáng nào Tịch Dương cùng Hồng Anh cũng phải dậy sớm làm cơm mang theo. Mấy bác đầu bếp cùng mấy cô cậu phục vụ nhà ăn chết trong lòng mấy lần nhưng không làm gì được. Người ta muốn ban phát cơm chó, căn tin cũng chẳng có quy định gì về việc mang theo thức ăn, đành phải chịu thôi…
- Thế của tớ đâu? – Hải Phong nhìn mỗi người lấy mỗi hộp cơm đầy ắp những món ăn được sắp xếp gọn gàng xinh đẹp, chỉ vào bản thân hỏi.
- Ủa không phải anh thích chơi trò làm bất ngờ người ta sao? Ai rảnh làm dư cơm hộp cho một người đáng lẽ không nên ngồi đây chứ? – Hồng Anh nghiến răng liếc xéo ông anh họ.
- Vậy thì tớ muốn cái đó! – Hải Phong dùng dằng chỉ vào phần cơm của Bảo Nam – Sao anh ta có nhưng tớ lại không chứ?
Tịch Dương nắm hai lòng bàn tay lại, hít sâu một hơi kiềm nén tức giận. Sau đó cô nàng dứt khoát nắm lấy bàn tay vừa to lớn vừa rắn rỏi của Bảo Nam, giơ lên trước mặt cậu bạn, gượng nở một nụ cười không-hề-vui-vẻ:
- Vì anh ấy là bạn trai tớ!
Bảo Nam ngạc nhiên nhìn cô gái bên cạnh. Hình như đây là lần đầu tiên cô nàng tự nhận anh là bạn trai? Từ trước đến giờ tuy vẫn hoàn thành vai trò bạn-gái-trên-danh-nghĩa, nhưng chẳng phải cô chỉ gắng gượng cho qua ngày với thái độ không thể hời hợt hơn hay sao?
Anh nhìn sang cậu trai đang tỏ ra cực kì giận dữ kia, mỉm cười kiêu ngạo:
- Nghe rõ rồi chứ?
Tịch Dương thở phào, rút tay ra. Nhưng bàn tay kia bỗng nắm lấy cô không buông. Hơn thế nữa, anh ta còn đưa lên tầm mắt mình, tỏ ra giận dỗi nói:
- Cậu bạn này của em có lẽ không hứng thú với thông tin này thì phải. – Bảo Nam cầm bàn tay nhỏ lên ngắm nghía một chút rồi đứng dậy, kéo tay Tịch Dương – Chúng ta nên kiếm một chỗ riêng tư một chút nhỉ. Dù sao cơm hộp tình yêu xinh đẹp như thế này cũng không thích hợp ở cái nơi đông đúc này cho lắm.
Bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, Bảo Nam một tay cầm lấy hai hộp cơm, một tay kéo cô nàng đi thẳng.
Hai người đi một mạch tới góc sân quen thuộc, Bảo Nam buông tay Tịch Dương, đặt hai hộp cơm lên bộ bàn ghế đá, thản nhiên ngồi xuống.
- Anh bị điên à, tự nhiên tới đây chi? – Tịch Dương càu nhàu, nhăn mặt giả giọng – đừng nói anh yêu ghen nha~
- Đúng rồi! Một người bình thường khi thấy bạn gái mình có người theo đuổi phản ứng như vậy không phải là đương nhiên sao? – Bảo Nam nhìn cô gái đang giả bộ nôn mửa, cười nói.
- Ra thế…
- Mà cậu bạn kia là sao thế?
- Hửm? – Tịch Dương ngồi xuống, mở hộp cơm của mình ra – À! Là anh họ của Hồng Anh, tụi tôi chơi với nhau từ hồi bé ấy mà.
- Trông cậu ta đâu có vẻ là bạn bè bình thường… - Bảo Nam chống tay, nghi hoặc.
- Ờ, hồi trước tên kia có tỏ tình với tôi - Cô nàng miệng đầy cơm, thản nhiên nói – Nhưng bị từ chối nên ra nước ngoài du học, trước khi đi còn bảo cái gì mà “Hãy đợi đó, tớ sẽ trở lại”. Ai ngờ cậu ấy trở lại thật.
- Có vẻ cậu ấy đã rất quyết tâm đấy, cô không rung động chút nào à?
- Không! Chúng tôi chỉ là bạn thôi. Với lại… - Tịch Dương ngừng lại một chú, nghĩ tới cậu bé lùn tịt, nhỏ xíu hồi đó. – Tôi không thích người thấp hơn mình.
- Vậy cao như tôi thì được à? – Bảo Nam giương một bên lông mày, cười cười trêu ghẹo.
- Aishhh, ăn mất cả ngon… - Tịch Dương xoa xoa đám da gà da vịt nổi đầy tay, phun ra một câu. – Nhưng mà chuyện có vẻ phức tạp rồi đây, tôi có nên nói cho cậu ấy biết không?
- Hừm… Chuyện này càng ít người biết càng tốt, với lại có thể lợi dụng cậu ta để ban phát thêm chút cơm chó.
- Đó là bạn tôi đấy!!!
Bảo Nam chẳng mảy may quan tâm, bắt đầu mở hộp cơm của mình ra, gắp một miếng cho vào miệng.
- Món này mùi vị được đấy – Anh chàng thật lòng khen một câu.
- Đương nhiên, công thức gia truyền từng làm bậc vua chúa mê mẩn nó phải khác chứ - Tịch Dương liếc nhìn anh chàng với ánh mắt khinh khỉnh, tự hào nói.
Chàng trai đối diện bỗng dừng đũa, câu nói này… anh đã từng nghe qua ở đâu nhỉ?
Từ khi trở lại lớp sau giờ nghỉ trưa, qua mấy lần đổi tiết, đến khi ra về, Hải Phong vẫn một khuôn mặt cau có kiểu “Tớ cần một lời giải thích”.
Tịch Dương cùng Hồng Anh nhìn anh chàng chán nản.
- Rất đơn giản, Tịch Dương đây… - Hồng Anh chỉ một bàn tay qua bên cạnh, Tịch Dương gật nhẹ đầu đồng tình - … đang hẹn hò với anh trai Bảo Nam hồi nãy. Đã được hai tuần rồi. Cho nên… anh chậm chân mất rồi!
- Không thể nào! – Hải Phong tức giận đập bàn.
- Tao chịu! – Cô gái đáng yêu trợn mắt, giơ tay đầu hàng.
Tịch Dương cũng cạn lời, xách cặp đi cùng Hồng Anh và Minh Thy ra về.
Đến khi hai người vẫy tay tạm biệt ba người kia, Hải Phong vẫn lẽo đẽo bám đuôi. Thậm chí cậu còn đi theo đến tận cửa nhà hai cô gái, thản nhiên bước vào.
Tuy nhiên, chân trước còn chưa qua khỏi bệ cửa, Hải Phong đã bị Hồng Anh đẩy ra ngoài.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, anh vào nhà con gái làm gì chứ?
- Ha! Hồi trước còn cởi truồng tắm chung mà giờ còn giở trò phân biệt đối xử thế à? – Hải Phong cố gắng đi vào nhưng bất thành, cau có càm ràm.
- Thứ nhất, hồi đó tụi mình còn nhỏ. – Hồng Anh giảng giải – Thứ hai, không phải anh đang theo đuổi Tịch Dương sao? Làm sao biết anh sẽ làm gì cậu ấy chứ.