- Tịch Dương? Này, ê… - Hồng Anh vỗ vai cô bạn ngồi bên cạnh mà hồn thì như bay đi tận phương nào.
- Hả? – Tịch Dương sực tỉnh, nhận ra mình vừa thừ người được một lúc rồi.
- Mày bị sao thế? Chả tập trung gì cả. – Hồng Anh đứng dậy đi tới bếp rót nước. – Mày đã ngơ ngẩn như vậy từ lúc còn ở trường đến giờ rồi đấy, bộ cái ông kia doạ mày dữ lắm hả?
Tịch Dương cầm lấy ly nước mà Hồng Anh đưa, bắt đầu hồi tưởng.
- Cô nghĩ sao về việc… trở thành bạn gái của tôi? – Bảo Nam nuốt miếng bánh mì trong miệng, ngập ngừng một chút rồi nói.
“Phụt” một tiếng, Tịch Dương phun hết bánh mì ra, ho sù sụ.
- Anh bị điên à?
- Không, ông đây rất tỉnh táo, cám ơn! – Bảo Nam khinh khỉnh nhìn bộ dáng của Tịch Dương, phun ra một câu đầy… gợi đòn.
- Vậy thì tại sao lại có chuyện… gớm tró kia ở đây? – Tịch Dương vuốt vuốt cổ họng, cố gắng bình tĩnh lại.
- Tôi cũng chả thèm thuồng gì kiểu người như cô đâu nhá. Tôi chỉ cần một người có thể diễn với tôi là được.
“Diễn?” Lúc này trong đầu Tịch Dương chạy qua 7749 cái drama cẩu huyết.
“Che giấu giới tính thật? Nhìn cũng menly lắm mà ta, là top ( còn gọi là công hay alpha, nói đơn giản là đứa nằm trên trong một gay couple) hả ta?”
“Trốn tránh fan cuồng? Cũng có khả năng.”
Bla bla…
- Này! – Bảo Nam vẫy vẫy tay trước mặt Tịch Dương – Có nghe gì không đấy?
- À, có! Nhưng mà…
- Hửm? – Anh chàng uống một ngụm nước, ậm ừ.
- Anh là gay à? – Tịch Dương vuốt lọn tóc con ra sau tai, giọng điệu pha chút phấn khích.
- Phụt! Cô bị điên à! – Bảo Nam thét lên.
- Có anh mới điên ấy, không phải gay rồi bày ra mấy vụ hẹn hò giả này làm gì?
Bảo Nam nheo mắt đánh giá độ tin tưởng đối với cô gái trước mặt.
- Cô biết Emma không? – Sau khi xem xét một lúc, anh vẫn quyết định giải thích một chút.
- Emma? Cái bà chị hoa khôi gì gì ấy hả? Có thấy qua trên tờ rơi quảng cáo. – Tịch Dương ngẫm nghĩ một chút rồi đáp – Chị ấy thì sao?
- Cô ấy là bạn gái cũ của tôi.
- Ể? Sao chị ấy lại là bạn gái cũ của tên hâm dở như anh chứ - Tịch Dương bĩu môi. Nghĩ lại thì hình như lần đầu gặp mặt anh ta đang mua giày nữ, chắc hồi đó vẫn còn quen nhau?
Bảo Nam hít sâu ngăn lại cơn phẫn nộ. “Không được đánh người, mày vẫn còn có việc nhờ người ta, không được đánh …” Anh chàng tự nhủ.
- Bỏ qua chuyện đó đi! Chúng tôi đã chia tay nhưng cô ta vẫn cố ý bám lấy tôi, nên tôi cần một người giả làm bạn gái để cô ta không như thế nữa.
- Bám lấy anh? Có khi người ta chỉ muốn tiếp tục làm bạn hay gì đó thôi mà. – Tịch Dương nghi hoặc.
- Tôi biết ham muốn của cô ta không dừng lại ở đó.- Bảo Nam nhớ tới khuôn mặt của Emma khi cô ta vẫn tiếp tục tiếp cận anh hậu chia tay.
Tịch Dương ngẫm nghĩ. Có cả một câu chuyện phía sau cơ à. Nhưng theo kinh nghiệm 15 năm tuổi đời đúc kết được, kẻ biết nhiều thường là người chết đầu tiên, cô đưa ra quết định.
- Vấn đề này quá phức tạp, tôi từ chối. Về những việc anh vừa nói, tôi sẽ giữ kín miệng nên yên tâm… - Tịch Dương đứng dậy, phủi váy toang bỏ đi.
- Cô không từ chối được đâu – Bảo Nam bật cười thành tiếng, nhìn thẳng vào mắt Tịch Dương nói. – Vì tôi đã năm thóp cô rồi.
- Gì cơ? – Tịch Dương lo lắng, chẳng lẽ anh ta định lấy Hồng Anh ra uy hiếp mình?
- Taylor Swift signed Folklore guitar… - Giọng nói trầm ấm rơi vào tai Tịch Dương khiến cô khựng lại, đầu óc quay cuồng. – … limited edition.
“Ầm” cứ như một trận động đất vừa xảy ra trong đầu Tịch Dương, cô cứng nhắc quay người lại. Ghita Folklore có kí tên của Taylor Swift bản giới hạn. Chẳng lẽ chính là một trong 13 chiếc ghi-ta trong đợt giveaway trên TS store vừa rồi? thứ mà đến cả đống tiền cũng không mua được trong truyền thuyết đó???
Tịch Dương bỗng nhớ lại những ngày cùng Hồng Anh vừa đăng kí vừa lập đàn cầu nguyện suốt mấy hôm nhưng vẫn trượt đó mà sang chấn tâm lý.
- Anh… vừa nói cái gì cơ?
- Cô nghe rất rõ mà, đâu cần hỏi lại chứ. – Nụ cười trên môi Bảo Nam sâu hơn, rợn người hơn. – Cứ suy nghĩ cho kĩ, nếu không tin, sau giờ ăn trưa ngày mai cứ đến đây, tôi sẽ mang nó đến.
Nói rồi anh cứ thế bỏ đi, để lại Tịch Dương với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
~~~
- Mày nói gì cơ? Anh ta lại… vô liêm sỉ tới mức đó sao? – Hồng Anh giận dữ nói, tay khoanh lại trước ngực. – Nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà lại…
- Mày nghĩ tao có nên đồng ý không?
- Tất nhiên là không rồi! Mày tính bán thân chỉ vì một cây đàn ghi ta sao? – Hồng Anh vỗ bàn, trừng mắt nhìn cô bạn trước mặt.
- Được rồi, được rồi, ngày mai tao sẽ dứt khoát từ chối, được chưa.
- Tốt!
Tối đến, Tịch Dương không tài nào ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại, giọng nói kia cứ vang vọng trong đầu cô. Không thể chịu được nữa, cô nàng ngồi dậy.
Tịch Dương với lấy cây Ukulele màu xanh da trời rồi ngồi vào bàn học, lật mở quyển sổ lớn đặt giữa bàn.
~~~
Sáng hôm sau, Hồng Anh dậy sớm, cô nàng vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi về phía nhà vệ sinh, nhưng nửa đường lại bị mùi thức ăn quyến rũ từ nhà bếp làm lệch hướng.
- ***! Cái mặt mày bị gì đấy? – Cô nàng hét toáng lên.
Tịch Dương đeo tạp dề màu nâu in hình gấu teddy, đứng nắn từng miếng cơm ngon mắt. Hình ảnh đó sẽ trông rất đẹp nếu không có sự xuất hiện của hai quầng thâm đen thui dưới mắt cô nàng.
- Ngủ không được – Tịch Dương nói với giọng khàn khàn ngái ngủ.
- Đừng nói mày thức nguyên đêm làm mấy cái này nha – Hồng Anh chỉ vào ba hộp bento trang trí cực kì tinh xảo nhưng không kém phần đáng yêu.
- Mày nghĩ năng suất của bà đây tệ đến thế à? – Tịch Dương lườm, đuôi mắt dài xếch kết hợp với quầng thâm trông cực kì… quỷ dị. – Còn đằng kia nữa.
Hồng Anh nhìn theo hướng tay cô bạn, nhìn thấy quyển sổ lớn trên bàn.
- Đây là… - Cô nàng giở từng trang giấy, mắt sáng lên. – Này, hay thỉnh thoảng tao cho cafein vào nước uống của mày nhở?
- Cút. – Tịch Dương nhét thẳng miếng cơm nắm trên tay vào miệng Hồng Anh.
- Ao ò ưa ắn ăn à! (Tao còn chưa đánh răng mà!)
~~~
Trong khi đó. “Bà tám siêu hạng” Minh Huy trời chưa sáng đã đồng phục chỉnh tề tới tận cửa phòng Bảo Nam kì kèo.
- Kể tao nghe đi mà, dù sao chuyện trước đó bé xinh xinh kia đã kể cho tụi tao nghe rồi, tao chỉ cần biết chuyện sau đó thôi ~
- Cút! – Bảo Nam đang đánh răng, lạnh lùng nhả một chữ.
- Bảo Nam xinh trai cute phô mai que ới~ kể cho thiếp nghe đi mà chàng~
- Mày nín hộ! – Lông tơ trên người Bảo Nam dựng đứng cả lên với cái giọng eo éo kia. Cuối cùng vẫn phải thoả hiệp – Tao kể, được chưa?
Bảo Nam kể xong quay ra đã thấy cậu bạn ôm gối ngồi trên sô pha trừng mắt nhìn mình giận dỗi.
- Chuyện lớn vậy mà không thèm bàn trước với tao đã tự quyết định. Mày còn coi tao là bạn không hả?
- Kế hoạch là tao nghĩ ra ngay lúc đó, bàn bạc thế *éo nào được?
- Kệ mày, tao dỗi~
- … - Bảo Nam cạn ngôn trước cái bộ dáng cún con của cậu bạn mét-tám-lăm của mình.
~~~
Trưa hôm đó, mặc dù đã cố ý mang theo cơm hộp nhưng vì bộ dáng đáng yêu của Minh Thy mà cả hai cô gái thiếu nghị lực vẫn quyết định tới nhà ăn.
Đến nơi, vẫn là chiếc bàn đó, hai chàng trai chói sáng đã ngồi sẵn, anh chàng phục vụ đang đứng một bên ghi lại món ăn.
- A! Chào bé đẹp nà! Còn đây chắc là cô nàng trai gái bất phân mà Bảo Nam nhắc đến hôm qua nhỉ, chào em! Cả ba đứa lại đây cùng gọi món nào. – Minh Huy cười toe toét mời chào.
-… - Cả bốn người còn lại cạn ngôn tập thể.
Ba cô gái quắc mắt nhìn Minh Huy. Anh chàng ngơ nghệch quay qua bạn mình:
- Ủa tao nói gì sai hả?
- Ừm! – Bảo Nam nhấp một ngụm nước, miệng nhếch lên, ánh mắt đặt lên cô gái cao gầy đang lườm lại anh.
Minh Huy nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cười ngượng hỏi:
- Mấy đứa ăn gì nào? Haha.
- Tụi này mang theo cơm hộp rồi – Tịch Dương lạnh lùng nói, đặt túi bento lên bàn.
- Vậy.. vậy à… haha – Minh Huy khoé miệng giật giật, lắp bắp nói.
- Vậy thì em sẽ ăn… - Minh Thy cầm Menu lên chọn lựa.
- Minh Thy cũng có phần đấy – Hồng Anh lấy ra một hộp cơm từ cái túi trên bàn đưa qua.
- Thật sao? – Minh Thy có chút bất ngờ. Cô nàng nhận lấy, cười thật tươi khiến đám nam sinh gần đó nhìn không chớp mắt. – Ôi đẹp quá đi.
Minh Huy nhìn hộp cơm kia mà nước miếng tuôn trào.
- Bánh ngọt hôm qua thực sự rất ngon, hẳn là cơm hộp này của Hồng Anh cũng ngon lắm nhỉ? – Anh chàng thòm thèm nói.
- Cám ơn anh nhưng mà… em không giỏi làm món mặn lắm. Cái này là tay nghề của Tịch Dương đấy. – Hồng Anh mừng rỡ cười thật tươi.
- Ồ thì ra em tên là Tịch Dương à? Cả cái tên cũng nam nữ bất phân nhỉ, haha.
“Bốp” một cái, Minh Huy rên rỉ nhìn qua đứa bạn bên cạnh.
- Mày bị khùng hả?
- Ăn nói cẩn thận chút đi nii-san. – Lần này Minh Thy cũng lên tiếng.
Minh Huy nhìn sang em gái rồi nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của cô bạn ngồi phía bên kia. Bây giờ anh mới nhận ra trò đùa của mình có vẻ hơi quá trớn, nhìn nhìn Tịch Dương với vẻ hối lỗi.
- Mà sao Minh Thy gọi anh trai là nii vậy? – Hồng Anh lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
- À, tại mẹ tớ là người Nhật với cả tớ cũng sống ở Nhật được một thời gian nên…
Thế là mọi người cùng nhau trò chuyện rôm rả cho đến khi đồ ăn được mang ra. Minh Huy vừa chọc chọc đũa vào phần ăn chán ngắt trước mặt vừa chực chờ chôm đồ của em gái.
- Không được! Cái này là của Tịch Dương cho em mà! – Minh Thy hât đôi đũa kia ra, giật lại hộp cơm.
- Xì! Keo kiệt!
- Cái đó, nếu anh không ngại… - Hồng Anh khép nép đưa phần của mình ra – … thì có thể thử phần của em.
- Thật sao – Minh Huy sáng mắt lên, chộp ngay lấy một miếng cơm cuộn nhân chả cá đặc sản của Tịch Dương. – Ngon quá ~~~
Nhìn một màn trước mắt, Tịch Dương cùng Minh Thy mắt chữ O mồm chữ A, ngạc nhiên đến rớt cả cằm.
“Đừng nói nhỏ này…” Tịch Dương nghĩ thầm.
Ngay lúc đó, Bảo Nam cũng thản nhiên gắp một miếng từ hộp cơm của Tịch Dương. Nhìn đôi mắt trợn trừng lên của cô nàng, anh nhếch miệng cười xấu xa.
Ở đằng xa, “rắc” một tiếng, một trong hai chiếc đũa của Emma cong queo, đường gãy sâu hoắm như những vết nứt trong tâm trí cô…