Mysterious Girls

Chương 6: Cô gái thiếu nghị lực nhất.



Tại khu vườn nhỏ phía sau dãy phòng học, tiếng ve cuối hè râm ran kêu những tiếng yếu ớt, từng tia nắng ban trưa len lỏi qua từng kẽ lá chiếu lên khuôn mặt hồng hào của nàng thiếu nữ. Tuy vậy, biểu cảm của cô gái kia không hợp với khung cảnh lãng mạn này chút nào.

Tịch Dương quạu cọ ngồi chờ Bảo Nam, sau bữa trưa anh ta bỏ về lớp để lấy cây đàn ghi ta như đã hẹn, để lại cô nàng giữa ánh mắt soi mói của biển người.

Dù vẫn luôn đi cạnh Hồng Anh công chúa – hoa khôi trường cấp hai, lại còn là nữ sinh ưu tú thường xuyên được mời lên đứng trước toàn trường phát biểu, đây là lần đầu tiên Tịch Dương cảm nhận được áp lực khi bị đám đông nhìn chằm chằm.

Cô nàng vừa nhận được tin nhắn từ Hồng Anh, trên confession của trường đang rầm rộ những cuộc tranh luận gay gắt về cuộc tình đầy đau khổ của ‘nữ thần’ Emma cùng ‘quỷ tài’ Bảo Nam khi bị ‘Tuesday’ Tịch Dương chen ngang. Đám học sinh lấy việc hít drama làm nguồn sống đang dùng tốc độ tay tối đa để mắng chửi ‘Tuesday’ và ra vẻ thương cảm cho ‘đôi uyên ương’ kia.

Tịch Dương tức muốn xì khói, cuộc sống cấp ba yên bình mà cô tưởng tượng bị phá nát chỉ trong vòng hai ngày, đúng vậy, HAI NGÀY!!!

Lát nữa tên ất ơ kia tới, nhất định cô phải đè hắn ra đánh một trận rồi nói “Bà đây không cần đàn nữa, bà đây cần mặt mũi, nhá!!! Liệu hồn mà cút xa xa một tí!!”
Tay cô nàng nắm lại thành quyền, gân xanh nổi rõ. Khuôn mặt nhỏ đùng đùng sát khí ngồi đó, khiến cái không khí nóng nực ngày cuối hè cũng như hạ xuống mấy độ.

“Sột soạt”, Bảo Nam vén cành cây rủ xuống, điềm nhiên bước tới.
- Anh vẫn còn đủ dũng khí để tới đây cơ à? – Tịch Dương hít một hơi thật sâu, điều hoà lại cảm xúc để không lao vào giết chết luôn con người trước mặt.
- Cô đang bực đấy à?
- Tại sao?
- Tại sao gì cơ? – Anh chàng giả vờ ngu ngơ.
- Mắc gì tự nhiên anh làm mấy cái hành động gớm tró đó hả? có bị điên không? – Nói đoạn, cô nàng đứng dậy, bẻ tay rắc rắc lao tới. – Tôi có nói là sẽ đồng ý giao kèo của anh đâu?
- Vậy là cô từ chối? – Bảo Nam giơ bàn tay to lớn ra đỡ lấy nắm tay nhỏ bé của cô nàng.
Tuy bàn tay nhỏ, lực đấm của Tịch Dương không hề nhẹ chút nào, dù sao cô cũng đã học võ được mười năm rồi . Thế nhưng người này lại có thể đỡ một quyền của cô nhẹ như không.
Sau một hồi kinh ngạc, máu nóng trong người Tịch Dương lại dồn lên não, lần nữa lao đến.
Lần này Bảo Nam không dùng tay nữa, anh nhanh nhẹn cởi chiếc túi ghi ta đằng sau ra rồi dùng nó làm khiên.
Tịch Dương vừa thấy thế thì ngừng lại, nắm tay chỉ cách cây đàn nửa xăng ti mét.
Bảo Nam thấy thế nở một nụ cười nửa miệng, mở khoá túi da, lấy chiếc đàn gỗ in hình rừng cây màu đen trắng với chữ kí tay đặc trưng bằng mực đen trên mặt đàn.
- Vậy thì… làm gì với cái này đây ta?
Tịch Dương toàn thân cứng lại, ánh mắt lộ rõ sự dao động.
- Cái đó… có là gì chứ, tôi không cần! – Cô nàng hét lên, cố gắng kìm nén ham muốn của mình, nhưng mắt vẫn không rời cây đàn kia.
- Vậy sao? Thế thì… tôi đập vỡ nó nhé? – Anh cười xấu xa, đưa cao cây đàn lên, nhìn ánh mắt cô gái đưa theo từng cử động của mình mà cảm thấy thoả mãn đến lạ.
- Không được!!!

Hồng Anh liên tục nhìn vào đồng hồ trên điện thoại. Đã sắp hết giờ nghỉ trưa rồi mà Tịch dương vẫn chưa vào lớp, cô ấy đã ở sân sau suốt hơn nửa tiếng rồi.
“Chẳng lẽ nó lỡ tay đánh chết tên kia rồi sao?” Cô nàng suy nghĩ vẩn vơ “Không thể nào, nó sợ thầy Minh mắng đến mức hồi trước bị đánh còn không đánh lại cơ mà.”
- Hồng Anh nè, anh mình mới nhắn bảo anh Nam đã về lớp rồi… - Minh Thy thấy bạn mình cứ thấp thỏm không yên, nói.
- Thật sao? Vậy sao Tịch Dương vẫn chưa về lớp chứ?
- Tớ cũng không biết nữa, nhưng mà… lúc nãy ở nhà ăn… chẳng lẽ anh Nam thích Tịch Dương sao?
- Aishhhhh! – Hồng Anh đứng bật dậy – Không thể chịu được nữa, tớ phải đi tìm nhỏ đó đây!
Nói rồi cô nàng phóng như bay ra cửa.
Hồng Anh lập tức chạy tới khu vườn kia, Tịch Dương vẫn còn ở đó. Cô nàng ngồi trên ghế đá, tay ôm cây đàn đã được bỏ cẩn thận vào trong túi, thẫn thờ.
- Này, Dương? – Hồng Anh nhìn qua đã đoán được mọi việc, vừa giận vừa xót lên tiếng.
- Tao… là đứa con gái thiếu nghị lực nhất thế giới này đúng không? – Tịch Dương quay đầu nhìn cô bạn thân, yếu ớt cất tiếng.
- Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà…
Đó là lần đầu tiên trong sáu năm qua Tịch Dương bật khóc như một đứa trẻ, ôm lấy Hồng Anh mếu máo kể lể.
- Tao đã cố hết sức rồi đấy chứ, huhuhu…
Hồng Anh vừa cạn lời lại có chút ngạc nhiên. Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con nhỏ này trông trẻ con đến thế, trông… đáng ew quá má ôi!!!!

Hôm sau Tịch Dương đi học với khuôn mặt ủ rũ, bọng mắt sưng vù, đen thui. Lọt vào mắt của đám học sinh trong trường, hình ảnh đó lại bị đem lên trưng bày trên confession trường, gần ba trăm con người lại được hít drama đến bể phổi.
“ ‘Tuesday’ đã xuất hiện đầy tàn tạ, chẳng lẽ đã bị mắng chửi đến shock nặng rồi?”
“Xì, mới có vậy đã trông như ma thế kia, không hiểu sao anh Nam lại nhìn trúng nó.”
“Uầy nhìn thế mà cũng tin, chắc chắn là đang giả vờ đấy, make up thôi. Không tin cứ thử dội nước lên mặt nó là xong”, bla bla…

Ngay lúc hai cô bạn sắp đi tới hành lang lớp học, một cậu nam sinh cầm một xô nước bẩn đi tới, giả vờ vấp ngã.
- Ối, lỡ… - Hắn định tạt thẳng xô nước lên mặt Tịch Dương, nhưng chưa dứt lời thì một bàn tay đưa ra đỡ lại, số nước kia văng đầy lên cậu nam sinh cùng mấy người bạn xung quanh.
- Xin lỗi! Phản ứng tự nhiên, cậu không sao chứ? – Tịch Dương che trán thở dài rồi vội vàng đỡ cậu chàng vì bất ngờ mà lăn ra ngã.

Anh chàng kia vẫn còn ngạc nhiên, ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mắt. Khi nhìn từ xa, cô nàng trông không khác gì một đứa mọt sách tầm thường. Nhưng khi tiếp xúc gần, đôi mắt hổ phách xinh đẹp kia như một mê cung không lối thoát. So với đám con gái mặt hoa da phấn nhờ trét tiền lên mặt thì làn da của Tịch Dương không trắng sáng bằng, thậm chí có thể coi là hơi ngăm, nhưng rõ ràng nó láng mịn hơn nhiều, đến lỗ chân lông cũng chẳng thấy đâu.

- Này, cậu có sao không? – Tịch Dương hỏi lại lần nữa, cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ của anh chàng.
- Lo lắng cho cậu ta làm gì chứ? – Hồng Anh xen ngang, nhìn cậu nam sinh với ánh mắt khinh bỉ - Cậu ta nghe theo đám trên mạng muốn vạch mặt mày đấy?
- Vạch mặt gì cơ?
- Nè!

Hồng Anh đưa điện thoại của mình lên, nhưng anh chàng kia dùng tay che nó lại rồi đẩy ra.
- Không phải đâu, tớ chỉ vô ý thôi, xin lỗi các cậu. – Anh chàng nói rồi cầm theo cái xô nước rỗng chạy biến, để lại hai cô gái cùng đám bạn với vẻ mặt khó hiểu.

Pha ‘vạch mặt’ thất bại, những bình luận trên mạng lại càng gay gắt hơn, những tiếng xì xào xung quanh Tịch Dương lại càng lớn và ngang nhiên hơn.

Đến giờ ăn trưa, Tịch Dương, Hồng Anh cùng Minh Thy vẫn tới nhà ăn như thường lệ.
Khác với hai hôm trước, hôm nay Bảo Nam và Minh Huy tới muộn.

Khi thấy nhóm nữ đã ngồi vào bàn được một lúc nhưng hai người kia vẫn chưa đến, tiếng cười cợt bắt đầu vang lên. Thậm chí một cô nàng học cùng lớp ngồi gần đó còn đưa người về phía này hỏi:

- Tịch Dương nè, hôm nay anh Nam không đến sao? Đừng nói anh ấy bỏ rơi cậu rồi nha, tội nghiệp. – Cô ta giả vờ bày ra bộ mặt thương hại, đám con gái xung quanh cười phá lên.

- Cô bảo ai bỏ rơi ai cơ? – Bảo Nam không biết từ đâu thù lù xuất hiện ngay sau lưng cô bạn kia, làm cô ta giật bắn mình sợ hãi.
- Em… em…

Anh chàng bật ra một tiếng cười nhẹ rồi bước tới ngồi xuống cạnh Tịch Dương, một tay chống má nhìn cô cười ‘dịu dàng’:
- Đã bảo chờ chút rồi cùng đi mà, lần sau bỏ rơi anh như thế là không được đâu đấy.

Tịch Dương vạnh đen đầy đầu, quay qua cười gượng gạo, khó khăn bật ra một chữ “Được”.

Minh Huy nhìn cậu bạn mình với vẻ mặt không tin được, ngồi xuống ghế đối diện trong khi Hồng Anh cùng Minh Thy cũng tinh ý dời qua ngồi cạnh anh chàng.

Bỗng tiếng xì xầm rộ lên, vừa bước vào từ của nhà ăn là Emma, cô vừa đi vừa cười nói với một nam sinh cao ráo.

Anh ta có khuôn mặt hơi nhọn nhưng đường nét tinh xảo, lại có vài điểm tương tự Bảo Nam. Tuy vậy, khác với hình tượng “quỷ tài” cà lơ phất phơ như Bảo Nam, anh chàng lại trông gọn gàng và lịch thiệp như một quý ông thực thụ.

- Đúng là tôi đang hẹn hò với cô gái này, nhưng chúng tôi gặp nhau sau khi tôi chia tay với bạn gái cũ, nên làm gì có chuyện ngoại tình hay kẻ thứ ba gì ở đây đâu nhỉ? Dù sao bạn gái cũ của tôi cũng tìm được mối mới rồi còn gì. – Bảo Nam dựa lưng vào ghế, một tay vòng qua sau lưng Tịch Dương, cười cợt nhả. – Cảm giác dùng đồ second-hand như thế nào hả… anh trai?

Emma xua tay phủ nhận, trong khi chàng trai kia không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía kia.

Anh ta chính là Lâm Gia Hoàng – chủ tịch Hội Học sinh, anh trai cùng cha khác mẹ của Lâm Bảo Nam. Gọi là anh trai nhưng thực ra anh ta chỉ sinh trước Bảo Nam hai tháng, là con trai duy nhất của người vợ chính thất. Đám học sinh trong trường vẫn dùng hai từ ‘thiên tài’ để miêu tả anh ta, đơn giản vì nó đối lập với ‘quỷ tài’ Bảo Nam, kẻ thù lớn nhất của anh.

- Cũng không tệ. – Bỗng anh ta mỉm cười nhẹ, nắm lấy tay Emma.

Cô nàng đỏ mặt, ánh mắt vừa ngại ngùng lại pha thêm chút bối rối, trông như nữ chính ngôn tình khi đứng trước hai anh chàng đẹp trai tỏ tình cùng lúc.

Gia Hoàng kéo tay Emma đi đến một bàn trống, ga lăng kéo ghế cho người đẹp rồi tự mình ngồi vào chỗ đối diện.

Trong lúc đó, Bảo Nam ở đằng kia vẫn giữ nụ cười ranh mãnh xem chuyện hay.
Khuôn mặt cô gái bên cạnh anh vốn đang như đưa đám thì lại sáng lên một chút, cô nàng nhếch một khoé môi. “Chuyện này… hay rồi đây”.