Mysterious Girls

Chương 03: Trường học, chúng tôi tới đây!

“Tít, tít,…” Tiếng bấm mật khẩu khoá điện tử vang vọng trong căn nhà lặng như tờ.

- Nam? ủa không có nhà hả ta? – Minh Huy bước vào, nhìn quanh căn phòng trống rỗng, gãi gãi đầu.

Anh đi vào, tự nhiên như ở nhà mình, đi thẳng vào bếp kiếm… đồ ăn. Cứ như việc thằng bạn thân nhất không có nhà cũng chả liên quan gì đến cái thú vui ăn chực của anh chàng.

Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy trong thùng rác cạnh nhà bếp một thứ không nên nằm ở đó. Một chiếc túi mua sắm ở của hàng giày ABC? Tò mò, Minh Huy nhặt nó lên. Là một đôi giày nữ, size 37- size của nữ thần Emma, bên dưới chiếc túi còn cả bó hoa hồng đỏ đã nát bấy.

- Rồi xong, biết chuyện gì đang xảy ra luôn – Minh Huy lẩm bẩm
Anh đặt cái túi lên cái kệ gần đó rồi vội vàng lục tung các phòng khác trong nhà lên, một tay bấm gọi liên tiếp vào số điện thoại của Bảo Nam. Mất một lúc sau, tiếng róc rách khẽ khàng từ phòng tắm mới thu hút được Minh Huy. Anh mở tung cánh cửa, tìm thấy bạn mình bất tỉnh trong bồn tắm.

- Moá! Sao nóng thế này? – Minh Huy sờ trán mình rồi sờ trán cậu bạn, hốt hoảng lôi Bảo Nam ra khỏi bồn tắm rồi giúp hắn thay đồ.

Nửa tiếng sau, Bảo Nam thức dậy trong phòng mình, cái khăn gấp cẩu thả đã hết lạnh và rớt một nửa xuống gối. Anh xoa xoa cái đầu đau nhức, cổ họng khô khốc, với tay lấy cái bình nước rỗng trên bàn. Thở dài một hơi, Bảo Nam khó khăn đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, tiếng ồn ào từ ti vi làm đầu anh càng đau hơn. Tên bạn chí cốt mất dạy kia đang ngồi vắt vẻo trên ghế bành, ăn kem :)

- Ỏ, dậy rồi đấy à, ăn chung không? – Minh Huy đưa đưa hộp kem tới phía Bảo Nam, cười cười.

- … - Mĩ nam cạn lời. Rốt cuộc tại sao anh lại vớ phải cái đứa dấm dớ này nhỉ? – Đến lúc nào?

- Một lúc rồi. Haizz… Tao nói rồi mà không nghe. Người ta là nữ thần cao quý, cái loại EQ âm như mày với sao tới. Cái này nè… - Minh Huy làm mặt khinh khỉnh, cầm chiếc túi giày đưa lên – Mày không biết tặng giày là một trong những điều cấm kị khi hẹn hò hả. Lại còn hãng ABC, mẫu mới? Emma toàn xài hàng hiệu nước ngoài, mấy thứ hàng nội địa này đời nào lọt vào mắt cổ chứ, mỗi một thứ trên người cô ta đều là hàng limited với thiết kế riêng cả đấy…

- Đó không phải là lí do… - Bảo Nam uống một ngụm nước, ngồi phịch xuống cạnh Minh Huy.

- Hả?

- Tao biết cô ấy đồng ý hẹn hò là vì cái danh thiếu gia tập đoàn LY của tao. – Có lẽ đã buồn đủ rồi, khuôn mặt Bảo Nam lúc này trông thản nhiên đến đáng sợ.

- Giờ mới nhận ra cơ à, giỏi ghê – độ khinh bỉ trên mặt Minh Huy lại tăng lên gấp bội.

Bảo Nam cười nhạt. Làm sao mà cậu không thể nhận ra cơ chứ. Cô gái kia bắt đầu tiếp cận anh khi trong giới bắt đầu loan tin rằng ông chủ tập đoàn LY cao quý có ý định giao quyền thừa kế cho đứa con riêng như lời xin lỗi gửi đến cô tình nhân đã mất. Ban đầu anh đã vì những hành động vụng về mà đáng yêu ấy mà dao động, đến khi nhận ra thì chính mình đã bị lún sâu vào cái hố cát không đáy ấy rồi. Thậm chí lời khuyên của cậu bạn thân cũng không thể kéo anh lên nữa.

- Tao đã hy vọng cơ đấy. Ha ha… - Bảo Nam cười nhạt, anh khinh bỉ cô ta, nhưng lại chẳng thể ghét được, cảm giác như trái tim muốn vỡ nát ra, nhưng lại cảm thấy một chút may mắn khó nói.
- Cơ mà tại sao lại chia tay? – Minh Huy bưng hộp kem lên, tiếp tục nhấm nháp.
- Mẹ con người kia đã tung tin đồn về bản di chúc của ông nội.
- À~ ông già thiên vị đó nắm cũng không ít cổ phần nhở. – Cậu chàng liên tục xúc kem vào mồm, vẻ mặt không khác gì mấy bà tám ngoài chợ hóng được tin hot – Rồi sao, ổng thậm chí còn không cho mày cái gì hả?
- Có thể sao? Đối với ông ấy, mặt mũi còn quan trọng hơn cả đứa cháu trai kia mà. Ông cho tao với hắn số lượng cổ phiếu với tài sản như nhau hết.
- Ủa vậy thì sao…
- Mày vẫn không hiểu à? Về số lượng thì tương đương nhưng chất lượng được nhiên là một trời một vực rồi. Cổ phiếu của hắn có giá trị cao gấp mấy lần của tao, bất động sản cũng toàn là những toà nhà có vị trí tốt. Mà tao cũng không quan tâm mấy thứ đó…
- Đ*t! Đúng là cáo già mà. – Minh Huy vỗ đùi cái đét, vét hết miếng kem còn lại trong hộp cho vào mồm rồi ựa một cái rõ to. – Kem này ngon ghê, nhớ kêu cô Loan mua thêm ít nữa nhá.
- Khoan – Bảo Nam nhìn qua, dần nhận ra điểm không đúng – Đây là kem trong tủ lạnh nhà tao mà.
- Ừ - Cái con người kia liếm mép, mặt gợi đòn.- Hộp cuối cùng đó.
- **. Mày làm ơn đừng có tự tiện như vậy được không. Đây là nhà tao chứ có phải nhà mày đâu hả.
- Này, nếu tao không tới đây thì có khi mày đã chết đuối trong cái bồn tắm kia rồi đấy, không lo cám ơn rồi còn mắng tao. Ăn có mỗi hộp kem mà làm như to tát lắm.
- Rồi mày tới đây làm gì?
Minh Huy chậm rãi mang vỏ hộp đi vứt rồi lại mở tủ lạnh bê đĩa trái cây ra. Vừa đi vừa cắn.
- Minh Thy sắp nhập học trường mình rồi, mẹ tao đang gọi video với nó, ba tao cũng muốn nói chuyện nên xài luôn cái tivi trong phòng khách. Mẹ tao bả lải nhải mãi nên tao đi trốn đó. Ăn không? – Minh Huy lại đưa đĩa trái cây về phía Bảo Nam nhưng giữa chừng thì giựt lại – À quên mày đang ốm không ăn được đồ lạnh.
Thu bàn tay giơ ra nắm không khí lại, Bảo Nam bất lực nói:
- Đợt này cô ấy không về hả?
- Phim của bả sắp chiếu rồi, phải đi quảng bá nên không về được. Nhưng có thể sau đó sẽ về hẳn luôn…

~~~

Sáng sớm, Tịch Dương choàng tỉnh dậy vì tiếng nhạc ồn ào từ dàn loa khủng trong phòng khách. Với tay lấy cái đồng hồ trên bàn, chỉ mới 5h44 phút sáng, thậm chí còn chưa đến giờ báo thức kêu. Tịch Dương tức xì khói vác gối ra vừa đi vừa la lối:
- Con nhỏ kia mày bị khùng hả, mới sáng sớm làm quần què gì ồn thế?
- Úi, ồn quá hả? sorry, tối qua ngủ sớm quá nên sáng nay bị tưng ấy mà. Há há – Hồng Anh “Công chúa” đang vừa đắp mặt nạ dưỡng da vừa tất bật làm bữa sáng, miệng lẩm nhẩm hát theo nhạc, tay chân nhún nhảy.
- Đã bảo buổi tối dừng có ăn đồ ngọt rồi mà không nghe, đã vậy sáng nay còn làm bánh ngọt tiếp nữa hả. – Tịch Dương mắt nhắm mắt mở càu nhàu.
- Ngày đầu nhập học trường mới phải tràn đầy năng lượng chứ. Hôm nay chị đây đứng bếp, babe chỉ việc ăn thôi~
- Ok ok… làm gì thì làm đi
Tịch Dương bất lực ôm gối về lại phòng ngủ, làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ.
15 phút sau, cô nàng đã tươm tất váy áo đồng phục bước ra. Đồng phục trường FW bao gồm áo sơ mi trắng, váy xếp ly xanh navy dài ngang đùi cùng với áo vest cũng màu xanh navy, điểm thêm chiếc nơ bướm hoặc cà vạt xanh kẻ caro.
Hồng Anh không có trong bếp, cô nàng đã dọn sẵn bữa sáng rồi về phòng thay đồ.
Tịch Dương ngồi xuống, chọt chọt cái bánh sữa chua mập ú trên đĩa. Đúng là tay nghề của Hồng Anh, vỏ bánh mềm mịn, trơn láng, nhân đầy ú nụ trông rất ngon mắt. Kết hợp với vài loại trái cây tươi rói là đủ cho một bữa sáng đầy năng lượng.
Ăn được nửa cái bánh thì Hồng Anh từ trong phòng nhảy chân sáo đi ra. Tay cầm điện thoại.
- Wow~ ‘Say Hello!’ của Mysterious Girls vừa ra mắt hôm qua đã leo top trending trên Youtube Việt Nam và Zing Mp3. Thứ hạng chỉ đứng sau mỗi lead single album ‘Yêu’ của Phạm Lưu Tuấn Tài. Đỉnh nhờ~ - Cô nàng cao giọng thông báo, lông mày nhếch nhếch.
- Bất ngờ lắm sao? – Tịch Dương cười nhẹ.
- Xì, chả vui chút nào. Mày không thể bớt nhạt được một chút hả?

~~~

Trường học cách chung cư nơi 2 cô gái ở chưa đến nửa cây số nên thay vì đi xe hơi hay xe điện, Tịch Dương và Hồng Anh quyết định đi bộ để “Bảo vệ Môi trường”, nhưng theo cách nói của Tịch Dương thì là để “tiêu bớt chút năng lượng dư thừa trong người Hồng Anh’.
FW là ngôi trường quốc tế có tuổi đời lớn nhất nước, do một nhà giáo dục người Bỉ cùng một số gia tộc lớn trong nước góp sức xây dựng nên. Khác với các trường quốc tế khác, FW chỉ tập trung vào cấp Trung học Phổ thông với chương trình học toàn diện và thực tế.
Khi mới thành lập, FW chỉ đơn giản là ngôi trường dành cho giới giàu có. Tuy nhiên, vì các nhà đầu tư mong muốn tìm kiếm và đào tạo người tài giỏi để làm việc cho công ty của họ nên quỹ học bổng của trường ra đời, tuyển chọn những học sinh xuất sắc từ khắp nơi tên toàn quốc về đây. Từ đó FW trở thành trường học danh tiếng bậc nhất, nơi sản sinh ra những tài năng suất chúng về mọi mặt.

Bước vào cổng trường, trong lòng Tịch Dương dấy lên những cảm xúc khó tả. Từ khi lần đầu thấy ảnh quảng cáo của trường trên báo năm 10 tuổi, cô nàng đã rất mong được học ở đây. Nhưng nơi đây cũng là nơi bắt đầu những bi kịch trong cuộc đời người cô đáng thương mà Tịch Dương từng rất quý. Nhưng trước hết, thứ đầu tiên mà Tịch Dương cảm nhận không phải là những cảm xúc sến rện ấy.
- Moá! Có cần khoa trương vậy không trời. – Cô nàng thốt lên.
Từng dòng xe nối đuôi nhau đi vào cổng lớn rồi đi ra từ cổng phụ, toàn bộ đều là những con xe đắt xắt ra miếng.
Những dòng quảng cáo trên báo chí ấy đôi lúc khiến người ta quên mất một sự thật rằng chỉ có 5% học sinh ở đây được tuyển vào nhờ học bổng. Ngoài ra, ngôi trường này cũng không khác gì nơi khoe của của đám nhà giàu.
Vào trong trường, đâu đâu cũng là xe ô tô sang trọng, thậm chí bãi đỗ xe của giáo viên cũng chỉ có độc một chiếc xe máy, còn lại là xe hơi. Nhìn đến đây, trong đầu Tịch Dương bỗng nhớ lại hình ảnh quảng cáo trên các báo và tạp chí với những học sinh mặc đồng phục cười đùa trên sân trường. Moá, học sinh thì không thấy, chỉ thấy toàn là xe.

Đến khi vào đến sảnh, các nam sinh, nữ sinh mới “hiện ra”. Ai nấy trên môi đều đeo nụ cười giả tạo cùng những lời chúc, lời khen “không hề giả trân”. Mãi mới tìm được đến lớp học, Tịch Dương nhanh chóng kéo cô bạn tới vị trí cạnh cửa sổ. Bên ngoài khung của là khu vườn nhỏ râm mát, gió thổi nhè nhẹ, rất thích hợp cho việc … ngủ.
Cả hai nhìn quanh, lớp học vẫn chưa đông lắm, một đám con gái có vẻ đã quen biết nhau từ trước tụ tập lại quanh một cậu nam sinh điển trai đang đánh ghi-ta. Những nốt nhạc quen thuộc vang bên tai, Hồng Anh liếc qua Tịch Dương rồi mỉm cười.
- Hay quá đi, bài này mới ra ngày hôm qua mà đúng không? Sao cậu có thể học nhanh thế chứ? – Một bầy sơn ca ríu ra ríu rít khen tiếng đàn của cậu kia.
- Tớ vẫn chưa cảm thấy được lắm, có vài chỗ vẫn hơi cấn – Anh chàng trông hãnh diện lắm nhưng vẫn cố tỏ ra khiêm tốn.

- Xì, cũng có hiểu biết đấy, nốt thứ bảy của đoạn bridge là Fa chứ không phải Sol, nốt cuối cùng của đoạn sau đó cũng bị cao quá… - Hồng Anh lẩm bẩm bên tai Tịch Dương.
Nhưng không hiểu sao với khoảng cách xa như vậy, tiếng thì thầm kia vẫn lọt được vào tai của cậu con trai kia. Cậu nhìn qua phía hai cô nàng rồi thử lại phần Hồng Anh vừa nói.
- Đúng thật nè, sao cậu biết hay vậy?
- Chuyện muỗi ấy mà – Cô nàng hất tóc, hất cả mặt lên nói – Nhưng cậu cũng không tệ đâu, trong thời gian ngắn vậy mà đã chơi rất tốt rồi.
- Cám ơn vì lời khen – Cậu bạn mỉm cười, nụ cười nhẹ đẹp như nắng sớm khiến đám con gái mê mẩn, không quên liếc nhìn Hồng Anh đầy ghen ghét.

- Nghe nói năm nay hoa khôi khối 10 hồi trước không học các trường quý tộc. Chẳng lẽ đó là cậu hả? – Một cô gái đánh giá Hồng Anh từ trên xuống dưới – Cũng bình thường nhỉ.
- Hả? Hoa khôi? – Cô nàng ngơ ngác.
- Không phải cậu ấy đâu, tớ biết người đó mà – Cậu nam sinh xua xua tay, phủ nhận.

Lúc này lớp học gần như đã đầy, cô giáo chủ nhiệm trông có vẻ nghiêm khắc bước vào:
- Cả lớp ổn định nào.
Cô vừa dứt lời, một cô gái vội vàng chạy vào, thở hổn hển.
- Em xin lỗi cô, em tới muộn ạ.
- Không sao, em vào chỗ đi.
Cô giáo thản nhiên, nhưng đám học sinh bên dưới thì sắp nổ tung tới nơi rồi. Cô gái kia chính là hoa khôi khối 10 trong truyền thuyết. Vóc dáng cao ráo thanh mảnh, khuôn mặt tuyệt sắc cùng mái tóc đen tuyền dài ngang lưng. Lũ con trai ồ lên rồi reo hò ầm ĩ làm cô nàng đỏ mặt vì xấu hổ. Đám con gái thì không dám nhìn thẳng vì … sợ cong. Cả lớp làm ầm lên khiến cô giáo phải gõ bàn rầm rầm để ổn định.

Hồng Anh ghé tai Tịch Dương thầm thì:
- Mắt của cậu ấy… cũng có màu giống mày nè.