Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 57: Ngọn đèn trước gió

Không ai biết lòng anh, sự hối hận của anh, sai lầm của anh, là sai lầm của anh! Đồng Tư Thành nghĩ đến mọi khả năng, nhưng không thể ngờ, lại xảy ra chuyện này. Nếu có thể, anh muốn chịu mọi đau đớn thay cô.

Đồng Tư Thành không biết Nghiêu Vũ quay trở lại ngay trong đêm. Anh ngây người nhìn đồ vật trên tay. Khẽ xoay cái cán ngựa, con búp bê trên chiếc kẹo nhoẻn cười với anh. Trên chiếc tủ đầu giường có một miếng xốp, cắm đầy những chiếc kẹo màu to nhỏ, hình dạng, khác nhau.

“Như thế, khi nào uống thuốc xong, anh ngậm một chiếc”. Hôm đó khi mua kẹo về Nghiêu Vũ cười nói với anh. Cô rút ra một que, lắc lắc trước mặt anh, “Tư Thành, anh là Chư Bát Giới, những cái kẹo này rất đáng yêu. Ôi chao, Tư Thành, chiếc nào em cũng muốn nhấm thử một cái, anh nói xem, nếu chiếc nào cũng nhấm thử, sẽ không cảm thấy tiếc không nỡ ăn”.

Mũi Đồng Tư Thành cay cay. Anh không phải là không nhận ra, cô về muộn như vậy, mắt len lén không dám nhìn vào mắt anh. Anh đoán, nhất định cô đã gặp Hứa Dực Trung. Anh chấm lưỡi vào cây kẹo, Nghiêu Vũ quá lương thiện, chỉ nghĩ cho người khác, tại sao không nghĩ, Hứa Dực Trung có chịu được không? Vị ngọt nơi đầu lưỡi trôi xuống họng, Đồng Tư Thành cầm cây kẹo nói nhỏ: “Đồ ngốc”.

Vẫn ngậm cây kẹo, Đồng Tư Thành đi vào phòng tắm. Anh cũng thấy buồn cười, chẳng ai vừa tắm vừa ngậm kẹo, nhưng anh thích thế. Ngay lúc tắm cũng thấy ngọt ngào, giống như có Nghiêu Vũ ở bên.

Anh nhìn mình trong gương, gầy quá. Nhưng tinh thần rất tốt, bất giác buồn cười, nếu ngày mai Nghiêu Vũ thấy anh như thế này, liệu cô có ngạc nhiên?

Trong gương, đôi mắt tư lự của Đồng Tư Thành chợt sáng. Đủ rồi, vậy là đủ rồi. Anh vốn tưởng tất cả sắp chấm hết, không ngờ sau một loạt xét nghiệm lại, gan anh chỉ có vấn đề do uống nhiều rượu, còn xa mới đến giai đoạn sơ và ung thư. Sau khi kiểm tra thấy bảo gan có vấn đề, anh buồn suốt một thời gian dài. Sau biết không phải ung thư, lại phấn khởi. Anh tưởng Nghiêu Vũ sẽ không tìm ra chiếc USB đó, khi có kết quả kiểm tra lại, trở về định lấy nhưng không kịp, Nghiêu Vũ tưởng anh mắc bệnh tự tìm đến, đúng lúc phản ứng bệnh lí của anh mạnh nhất.

“Tha lỗi cho anh!”. Đồng Tư Thành đứng trước gương nói, anh quả thực không muốn từ bỏ, mập mờ không nhắc đến bệnh tật, là vì muốn níu giữ cô, dù thêm một ngày. Thấy Nghiêu Vũ buồn, lo lắng, bận rộn vì mình, anh cảm thấy hạnh phúc.

Niềm vui qua đi lại hốt hoảng. Trải qua nỗi sợ hãi trước cái chết, hi vọng sống trỗi dậy mãnh liệt. Đồng Tư Thành mỉm cười tự trào, con người là thế, vết thương vừa lành là quên cơn đau, bây giờ anh thậm chí lại muốn bị ung thư gan. Để hạnh phúc này kéo dài đến cuối cuộc đời.

Nhưng, Nghiêu Nghiêu, anh không nỡ. Đồng Tư Thành âm thầm tự nhủ, nhớ lại chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô, nhớ vẻ mặt cô ngớ ngẩn xoay chiếc nhẫn. Cô dường như đang xem ti vi, dường như đang nghe anh nói, dường như đang nhớ lại chuyến du lịch đến các thị trấn cổ. Nhưng, Nghiêu Nghiêu, làm sao anh không biết? Làm sao anh không hiểu?

Mắt Đồng Tư Thành u ám. Anh quá hiểu cô, cả khi cô bất chợt thẫn thờ, anh cũng biết cô đang nhớ ai.

Nhớ đến mái tóc của cô, phải nửa năm nữa mới dài được như cũ. Anh lại muốn giữ cô thêm nửa năm. Anh vốn định sau chuyến đi này, sẽ nói với cô, rằng anh sẽ phẫu thuật, bệnh sẽ ổn định, anh sẽ để cô đi. Đồng Tư Thành thở dài, ánh mắt đầy tiếc nuối. Cuối cùng anh vẫn mềm lòng, vẫn từ bỏ.

Anh không thể giữ cô mãi như vậy. Anh biết, nếu Nghiêu Vũ phát hiện ra, sẽ hận anh đến chết. Nhưng, không có gì tốt hơn khiến cô vui.

Đồng Tư Thành xem ti vi một lúc, gọi điện cho Nghiêu Vũ, anh muốn nói với cô, không cần đến đón anh, ngày mai anh sẽ tự về thành phố A, sẽ gặp và trực tiếp nói với cô.

Gọi hai lần không thấy nghe máy, Đồng Tư Thành nhìn đồng hồ, chín giờ ba mươi. Thầm nghĩ có lẽ cô đã lái xe về nhà, đang tắm nên không nghe thấy, lại nhắn tin. Xem ti vi một lúc nữa rồi đi ngủ, ngày mai, anh cay đắng mỉm cười, Nghiêu Nghiêu cho dù giận, nhưng nhất định sẽ vui biết mấy khi biết anh không bị ung thư.

Buổi chiều, sau khi nhận điện thoại của Nghiêu Vũ, Hứa Dực Trung rất buồn. Hôm trước Đỗ Lối nhờ anh giúp một việc, cô muốn anh gọi điện đến nhà mời Trương Lâm Sơn đến thành phố B.

Giọng Đỗ Lối ầm thầm nhỏ nhẻ: “Em chỉ muốn có hai ngày thoải mái ở bên anh ấy, mọi bữa tiệc đều sẽ tàn, anh không cần nói với Lâm Sơn chuyện này”.

Hứa Dực Trung ngạc nhiên: “Chẳng phải em chỉ cần hiện tại, chỉ muốn những phút vui vẻ trước mắt, vì sao?”.

“Bởi vì em yêu anh ấy, bởi vì em là phụ nữ”. Đỗ Lối thản nhiên nói, rồi bật cười, “Có lẽ em quá nhạy cảm, nhạy cảm đối với hoàn cảnh của mình, em chưa từng có một gia đình thực sự, em yêu Lâm Sơn, nhưng anh ấy đã là chồng của người khác, lại là chồng của Tuệ An. Em muốn ở bên anh ấy, nhưng lại không muốn Tuệ An sẽ như mẹ em”.

Hứa Dực Trung thở dài, Đỗ Lối quá nhạy cảm, cũng quá chín chắn. Anh cũng nhận ra mâu thuẫn trong tình cảm con người. Vậy là anh làm theo ý Đỗ Lối, gọi điện cho Trương Lâm Sơn không nhắc gì đến cô.

Anh đoán, nhất định Đỗ Lối đã có chuẩn bị, cô muốn rời xa thành phố này, nơi không ai biết Trương Lâm Sơn, để họ thoải mái bên nhau. Nhất định cô cũng biết quan hệ của hai người không tiếp tục mãi như vậy.

Lúc Trương Lâm Sơn đến thị trấn cổ, cũng là Đỗ Lối đón anh, Hứa Dực Trung không gặp. Cả hai người đó đều không tham dự lễ kí kết, bố cô, khi gặp anh cũng hỏi về tình hình của con gái, xem ra, Đỗ Lối cũng chưa về nhà bố mẹ.

Tối hôm ấy, anh nhìn Tuệ An, vừa bận việc vừa cũng không tiện gặp. Khi Nghiêu Vũ gọi điện mắng anh, Hứa Dực Trung đoán đã có chuyện xảy ra. Anh lo nhất Tuệ An bắt gặp Đỗ Lối và Trương Lâm Sơn.

Sau đó anh đi tìm Tuệ An, nhưng mãi đến bữa tối mới nhìn thấy Thiên Trần, Hứa Dực Trung vội vàng kéo cô ra một chỗ, hỏi: “Tuệ An sao rồi?”.

Thiên Trần đang vui vì đã thực hiện xong bài phỏng vấn độc quyền, lại biết Tuệ An có em bé, hôm nay quả là một ngày may mắn. “Sao anh lo lắng vậy? Đâu phải anh sắp làm bố”.

“Cái gì?”.

“Ha ha, không có gì, Tuệ An hôm nay bị ngất, cô ấy có em bé rồi. Tiểu Vũ đưa Tuệ An về nhà gặp Trương Lâm Sơn”. Thiên Trần rõ ràng không biết nội tình, nhưng Hứa Dực Trung đã hiểu ra.

Tuệ An biết Trương Lâm Sơn đến đây. Nghiêu Vũ lại không cho anh nói với Trương Lâm Sơn chuyện Tuệ An đến, xem ra, Tuệ An đã nhìn thấy bọn họ. Anh nhớ lại thái độ của Nghiêu Vũ, nhớ lại những lời cô nói lúc cúp máy. Lẽ nào cô định bỏ anh? Cô không chỉ vì Đồng Tư Thành mà còn vì Tuệ An.

Hứa Dực Trung ngao ngán. Đã có một Đồng Tư Thành giờ lại thêm Trần Tuệ An, đột nhiên anh thấy sợ, nỗi sợ từ sâu trong lòng khiến anh hoảng hốt.

Anh nói nhỏ với Thiên Trần: “Nhất định không để ai biết Tuệ An đã đến đây”.

Thiên Trần nhìn anh ngạc nhiên, lòng đầy thắc mắc. Sao Hứa Dực Trung lại nói vậy? Sao sắc mặt anh ta xấu như thế?

“Cô nhớ lời tôi là được, có gì cứ hỏi Tiểu Vũ, bây giờ tôi phải về tìm cô ấy”. Hứa Dực Trung nói xong đi luôn. Anh nói qua với Hứa Dực Dương rồi lập tức lái xe quay về thành phố A.

Anh cũng không biết tại sao, chỉ có cảm giác này, nếu bây giờ không về tìm Tiểu Vũ, có thể sẽ không tìm được cô nữa.

Hơn chín giờ tối, Hứa Dực Trung bị tắc đường khi sắp đến thành phố A. Xe đi rất chậm, lúc đi qua, anh nhìn thấy phía trước có vụ tai nạn. Xe rơ – mooc đang kéo một chiếc xe hơi bị đâm biến dạng, chắc chắn là hai xe đâm trực diện. Anh tiếp tục đi về phía trước, không được bao xa, lại nhìn thấy một chiếc xe hơi khác bị lật nhào bên cạnh đường cao tốc. Anh liếc nhìn, đột nhiên tim đập mạnh, một vệt xám bạc lóe qua trước mắt.

Sau khi qua trạm thu phí, Hứa Dực Trung phóng nhanh vượt lên trước một đoạn. Anh nhấn hết ga, vượt hết xe này đến xe khác như người điên. Anh hi vọng mình nhìn nhầm, nhưng, một nỗi sợ bóp nghẹn tim anh, phải đi xem, nhất định phải xác nhận lại, chỉ thoáng liếc, đã linh cảm có sự chẳng lành.

Hai mươi phút sau, anh mới đến được hiện trường vụ tai nạn, đúng lúc nhìn thấy một đám người đang đẩy chiếc xe bị lật, trên mặt đất đầy mảnh kính vỡ, đằng trước có một chỗ lõm rất sâu, đây đúng là chiếc xe Volvo màu xám bạc có thể vượt địa hình mà Nghiêu Vũ đã lái.

Hứa Dực Trung người lạnh toát run bắn, chiếc xe như thế này, người bên trong… lúc này chiếc xe đó “rắc” một tiếng được nâng lên, lòng anh cũng như bị va đập trong một chấn động nặng nề, cả người anh run lên theo tiếng động ấy.

Anh chầm chậm đến gần chiếc xe, ghế ngồi có vết máu loang lổ, nhìn thấy chiếc đĩa CD rơi trên ghế. Cảnh sát giao thông đang chỉ huy xe rơ – mooc, anh thò tay lấy chiếc đĩa hát, vỏ nhựa nứt đôi, khuôn mặt Hứa Nguy bị chia thành hai nửa. Hứa Dực Trung vừa nhìn thấy bốn chữ Cuộc sống hoàn mĩ ghi trên chiếc đĩa hát, nước mắt đã trào ra.

Chiếc xe được móc vào xe rơ-mooc kéo đi. Tiếng người, tiếng xe, ánh đèn chầm chậm lùi vào thế giới không âm thanh.

Đầu óc Hứa Dực Trung trống rỗng, đứng sững như đá.

“Này, mau lái xe ra khỏi đây, anh đứng đó rất nguy hiểm!”. Một cảnh sát vỗ nhẹ vai anh.

Hứa Dực Trung bừng tỉnh: “Người đâu? Người trên xe đâu?”.

“Đưa đi bệnh viện rồi”.

Hứa Dực Trung nhảy lên xe, phóng đi. Nước mắt trào đầy mặt, Tiểu Vũ của anh! Tại sao anh lại để cô lái xe, tại sao anh không giữ cô lại! Anh không ngừng cầu nguyện, cầu xin ông trời đoái thương, đừng để anh không gặp được cô. Chưa bao giờ anh phóng xe nhanh như thế, cũng chưa bao giờ sợ hãi như vậy, anh không nghĩ được gì hết, chỉ cố lao thật nhanh về thành phố.

Lúc này Nghiêu Vũ vừa được đưa vào phòng cấp cứu. Người ta tìm thấy chứng minh thư và điện thoại của cô, lát sau bố mẹ Nghiêu Vũ tức tốc đến.

Khi Hứa Dực Trung tìm được bệnh viện, cũng vừa gặp bố mẹ Nghiêu Vũ.

Bố cô nhìn anh không nói gì, thần sắc vô cùng nghiêm trọng. Mẹ cô khóc vật vã.

Giám đốc bệnh viện cũng đến, cùng bố Nghiêu Vũ vào phòng phẫu thuật.

Hứa Dực Trung định vào, bố cô lạnh lùng nhìn anh, rồi lại nhìn mẹ cô, anh liền dừng lại, chạy đến đỡ mẹ cô.

Loáng thoáng nghe thấy hai cảnh sát thì thầm bàn tán, “…Chiếc xe ấy quá thảm, hai người trên xe bay ra ngoài. Không cứu được…”.

Hứa Dực Trung không thể chịu được, đi đến nói: “Ở đây còn người nhà nạn nhân!”.

Hai cảnh sát nhìn anh, lại nhìn những người xung quanh, không nói nữa.

Anh nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, anh biết sau cánh cửa là một hành lang dài, gian giữa là phòng phẫu thuật, Tiểu Vũ của anh nằm trong đó. Anh dường như nhìn thấy toàn thân cô đẫm máu, chân bị gẫy, anh rùng mình, toàn thân lạnh toát. Cố gắng không nghĩ nữa, lòng đau đớn không sao chịu nổi, làm sao không nghĩ cho được? Lại nhìn về phía thư kí của phó chủ tịch tỉnh đang đỡ mẹ Nghiêu Vũ.

“Chiếc xe tính năng tốt, dây an toàn rất đảm bảo, túi khí cũng mở ra, nhưng đầu vẫn bị va đập”. Đây là thông tin duy nhất hiện giờ được biết.

Cú va đập mạnh như vậy, không biết hậu quả sẽ thế nào. Chỉ biết, nếu có thể hối hận, anh quyết không để cô đi chăm sóc Đồng Tư Thành, quyết không để cô lái chiếc xe đáng nguyền rủa đó giữa đêm khuya quay về chăm sóc anh ta! Lòng nặng như đá đè. Anh ngồi bên mẹ Nghiêu Vũ, nhẹ nhàng ôm vai bà, lúc này cảm thấy bà như mẹ anh.

Bốn giờ sáng, phẫu thuật mới kết thúc. Nghiêu Vũ được đưa vào phòng vô trùng.

Bố cô, giám đốc bệnh viện và bác sĩ mổ chính mệt mỏi bước ra.

Mẹ Nghiêu Vũ ngước nhìn, hỏi: “Sao rồi? Nghiêu Vũ sao rồi?”.

Không ai trả lời.

Tình cảnh đó…

Hứa Dực Trung vừa đứng dậy, chân mềm nhũn, lại ngồi xuống.

Bố Nghiêu Vũ bước đến ôm lấy mẹ cô, bà run bần bật khóc thảm thiết trong tay chồng.

Bệnh viện lúc sáng sớm vô cùng yên tĩnh, tiếng khóc thê thảm của mẹ cô như chích vào tai. Hứa Dực Trung cảm thấy lạnh thấu tim, máy điều hoà trên đầu sè sè phả hơi lạnh, hành lang dẫn đến khu phẫu thuật trống vắng vô tình.

Anh nhìn sang những người từ phòng phẫu thuật đi ra. Mặt bác sĩ mệt mỏi, giám đốc bệnh viện trầm ngâm, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, bố Nghiêu Vũ mắt đỏ hoe, tay run run ôm chặt vợ.

“Tiểu Vũ đâu?”.

Hứa Dực Trung không biết tiếng anh rất to, chỉ thấy những ánh mắt lạ lùng hướng vào mình. Người ngạc nhiên, người nhíu mày, có người thông cảm, nhưng không ai trả lời anh.

Bố Nghiêu Vũ nhỏ nhẹ an ủi vợ. Hứa Dực Trung bước tới trước mặt bác sĩ: “Cô ấy thế nào?”.

“Hai hôm nữa, đến ngày kia mới biết được”. Bác sĩ rất mệt mỏi, giọng ông cơ hồ cũng chưa dám khẳng định.

Hứa Dực Trung choáng váng, đến ngày kia mới biết? Như vậy nghĩa là gì? Anh nhìn ra, thấy bố Nghiêu Vũ đang cám ơn giám đốc bệnh viện, rồi dìu mẹ cô đi.

Hứa Dực Trung chạy theo ra bãi đỗ xe, nhìn họ lên xe. Bố cô lạnh lùng nhìn anh, thở dài: “Nếu ngày kia tỉnh lại, thì có hi vọng sống. Nghiêu Nghiêu… cậu về nhà nghỉ đi”. Giọng ông nghẹn ngào, ra hiệu cho tài xế lái đi.

Anh đứng một mình trên bãi đỗ xe của bệnh viện. Bên ngoài bức tường bao thỉnh thoảng có tiếng xe hơi vút qua. Nếu ngày kia tỉnh lại thì có thể sống được, ngày kia? Nếu không tỉnh lại thì sao? Anh hít mạnh không khí buổi sớm trong lành, đầu óc vô cùng tỉnh táo, anh muốn biết mọi tình hình của Tiểu Vũ, bất luận xấu hay tốt. Hứa Dực Trung ngoái nhìn, rồi quay trở lại.

Những tia nắng sớm vàng rực báo hiệu một ngày đẹp trời.

Ánh nắng bị chặn phía sau những bức rèm, phòng vô trùng chìm trong yên lặng.

Hứa Dực Trung nôn nóng nhìn vào phía trong qua những lớp kính. Chỉ thấy những ống dẫn, dậy dợ chằng chịt và những máy móc, thiết bị. Anh chỉ biết, nằm dưới những thứ đó là Tiểu Vũ của anh.

Dụi đôi mắt nhức cay sè, anh rất muốn nhắm mắt, nằm xuống, ngủ một giấc, để tất cả chỉ là giấc mơ.

Nghiêu Vũ nằm lút giữa những đống thiết bị, dây dẫn, ngay cánh tay mảnh dẻ của cô cũng cắm đầy dây. Anh chỉ muốn giật tung những thứ đó, để nhìn mặt cô, như thế này… anh làm sao chịu nổi.

Đứng suốt đêm trong đau khổ, bất lực, anh đờ dẫn nhìn cánh tay đó, chỉ mong có thể nhìn thấy một cử động nhỏ, dù một cử động yếu nhất.

Nhưng đầu ngón tay cô cũng không động đậy. Nước mắt anh chỉ chực trào ra. Nghiêu Vũ lương thiện, tình cảm như vậy, mới hai mươi bảy tuổi, thậm chí còn muốn dùng nhiệt tình của mình khơi lại sức sống đã tàn của người yêu cũ.

Bác sĩ nói ca mổ rất thành công, nhưng đã phẫu thuật là có rủi ro. Còn rủi ro nào nữa? Sao có thể để Nghiêu Vũ chịu thêm rủi ro nữa? Hứa Dực Trung kiệt sức gục đầu vào cửa kính.

Anh đứng như vậy từ sáng đến trưa.

“Dực Trung!”. Mẹ Nghiêu Vũ khẽ gọi.

Hứa Dực Trung đờ đẫn quay đầu, một bàn tay ấm đặt lên tay anh: “Cô…”.

Mẹ Nghiêu Vũ nhìn anh như có lỗi, trong mắt bà có những tia máu đỏ, giọng rất yếu: “Có thể giúp cô một việc không? Giúp cô tìm Đồng Tư Thành… nếu Nghiêu Nghiêu… để anh ta biết cũng tốt”.

“Cháu biết rồi, cô yên tâm”. Hứa Dực Trung khẽ nói. Bất luận thế nào, Nghiêu Vũ cũng không từ bỏ được Đồng Tư Thành. Cô đã nói yêu anh, nhưng cô cũng yêu tất cả những người yêu cô… “Tiểu Vũ, anh đi lát lại về với em”. Hứa Dực Trung bước nhanh ra ngoài.

Sáng sớm Đồng Tư Thành bắt xe về. Anh lại gọi cho Nghiêu Vũ nhưng vẫn không được. Không biết tại sao. Vừa về nhà được một lúc thì Tiêu Dương và Hứa Dực Trung đến.

Anh mỉm cười nhìn bọn họ, lòng ảo não nhưng vẫn mỉm cười, nói: “Ngồi đi, Nghiêu Nghiêu đâu?”.

Anh nghĩ, chắc Nghiêu Vũ không xa được Hứa Dực Trung, lại không thể nói rõ với anh nên đã tắt di động. Anh hít thở sâu, nụ cười vẫn hiện trên khuôn mặt gầy gầy, chỉ cần cô hạnh phúc, có hề chi?

Sắc mặt Tiêu Dương rất nghiêm trọng, liếc nhìn Hứa Dực Trung, không nói. Hứa Dực Trung nhìn chòng chọc Đồng Tư Thành, đột nhiên lên tiếng: “Tinh thần anh xem chừng vẫn tốt”.

“Vâng, anh nói lại với Nghiêu Nghiêu, tôi rất khoẻ, tôi không bị bệnh nan y, cô ấy không cần ở bên tôi nữa!”.

Đồng Tư Thành thản nhiên nhìn Hứa Dực Trung.

Câu nói khiến nỗi mệt mỏi của Hứa Dực Trung bỗng biến thành phẫn nộ. Anh ta không bị bệnh nan y? Anh ta vẫn biết điều đó sao? Vậy mà vẫn níu giữ Tiểu Vũ! Anh ta… mắt Hứa Dực Trung như sắp nổ tung, mọi đau khổ, tuyệt vọng tích tụ từ lâu, chợt bùng lên, anh bước đến vung tay đấm mạnh một cái. Hứa Dực Trung chưa bao giờ hận Đồng Tư Thành như bây giờ, ngay cả lúc Nghiêu Vũ đến chăm sóc anh ta. Nhưng bây giờ anh hận, hận không thể giết chết Đồng Tư Thành! Nếu không vì anh ta, Tiểu Vũ sao phải lái xe trong đêm, nếu không vì anh ta, Tiểu Vũ sẽ không tự lái xe!

Tiêu Dương chạy đến kéo Hứa Dực Trung: “Anh làm gì vậy?”.

“Buông ra!”. Hứa Dực Trung căm hận nhìn Đồng Tư Thành đang bò dậy.

“A Dương, tôi trả lại anh ấy”. Đồng Tư Thành lau vết máu trên khoé miệng, sự phẫn nộ của Hứa Dực Trung không làm anh ngạc nhiên. Phải, anh nợ anh ta, cũng nợ Nghiêu Vũ. Chính anh ích kỉ níu giữ Nghiêu Vũ, nhưng, anh không hối hận. “Hãy đối tốt với cô ấy, cô ấy thích anh. Tôi chẳng có lỗi gì với anh, tôi có nợ, cũng là nợ cô ấy thôi”.

“Anh nợ cô ấy! Nợ cô ấy…”. Hứa Dực Trung nghẹn ngào, nắm chặt nắm đấm, quay người đi. Đến cửa, dừng lại, nhớ lời mẹ Nghiêu Vũ nhờ, hít sâu một hơi, lạnh lùng ngoái lại nói: “Theo tôi, đến gặp cô ấy, nếu không sẽ… hối hận!”. Nếu không phải mẹ Nghiêu Vũ nhờ, nếu không vì Nghiêu Vũ, anh có thể giết chết anh ta.

Đồng Tư Thành cau mày, liếc nhìn Tiêu Dương.

“Nghiêu Vũ đang ở bệnh viện. Tối hôm qua cô ấy bị tai nạn trên đường cao tốc đến thành phố B”. Tiêu Dương khẽ nói.

Đồng Tư Thành lảo đảo.

Anh nhìn Hứa Dực Trung. Mắt Hứa Dực Trung vằn tia máu, râu lởm chởm, mặt hốc hác, lạnh lùng nhìn anh.

“Ở phòng vô trùng, mẹ cô ấy muốn anh đến thăm Tiểu Vũ, để nhìn cô ấy một lần, nếu… Cô ấy cho rằng, Tiểu Vũ muốn như thế”. Hứa Dực Trung quay đi, nghĩ đến Nghiêu Vũ mắt lại cay nhứt, không mở được.

Một tiếng nổ lớn trong đầu Đồng Tư Thành. Anh lắp bắp: “Thế nào là nếu như…? Thế nào là nhìn cô ấy một lần?”.

Hứa Dực Trung không kìm được nữa cũng hét lên: “Nếu anh không giấu cô ấy anh không bị ung thư, nếu không vì lo lắng cho anh, sau khi đưa Tuệ An về, cô ấy đã không lái xe quay lại ngay trong đêm… anh còn đứng đó lải nhải gì nữa?”.

Tiêu Dương chạy đến đứng chắn giữa hai người, cả hai đều đang nóng nảy, anh liếc nhanh Đồng Tư Thành vẻ mặt kinh hoàng và ân hận, lại nhìn sang Hứa Dực Trung toàn thân đầy sát khí: “Có định đi gặp cô ấy không?”. Anh hỏi hai người.

Hứa Dực Trung và Đồng Tư Thành trừng mắt nhìn nhau, Tiêu Dương thở dài, nhắc lại: “Nghiêu Vũ đang một mình trong bệnh viện!”.

Đồng Tư Thành không nói gì, mặt xám ngoét theo Hứa Dực Trung đi ra.

Nghiêu Nghiêu, anh điên cuồng hối hận, Hứa Dực Trung nói không sai, nếu cô không quay về trong đêm để chăm sóc anh… anh ngoảnh ra nhìn đường phố vun vút lướt qua ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời thật rực rỡ, rực rỡ biết bao, Nghiêu Nghiêu của anh, sao có thể lâm vào cảnh nếu như, ngộ nhỡ, sao có thể có phút giây để anh nhìn lần cuối!

Hai tay Đồng Tư Thành nắm chặt, gồng mình kìm nén, kìm nén đau thương giằng xé trong lòng, anh không muốn nghĩ nữa. Cô một mình lái xe quay về chăm sóc anh, bất chấp đêm tối. Ý nghĩ đó không ngừng quay cuồng trong đầu, tim như vỡ ra, nếu anh có thể chịu đựng thay cô.

“Cậu là Đồng Tư Thành?”. Mẹ Nghiêu Vũ nhìn anh hỏi.

Đồng Tư Thành cúi đầu, Nghiêu Nghiêu rất giống mẹ, mũi anh cay sè: “Vâng!”.

“Bốp!”, mẹ Nghiêu Vũ giơ tay tát anh: “Cái này là thay cho Nghiêu Nghiêu! Cậu có biết chỉ vì cậu mà hai năm nó không về nhà, một mình sống bên ngoài? Tết chúng tôi đến thăm, nó vừa khóc vừa nói, cậu chê nhà chúng tôi nghèo, cậu không muốn cùng nó cố gắng cho tương lai, cậu vứt nó để ra nước ngoài! Cậu bản lĩnh như thế! Về nước thì về, lại còn mắc bệnh gì nữa? Cậu khiến Nghiêu Nghiêu phải đi chợ, nấu cơm, tôi… tôi và bố nó bao nhiêu năm nay chưa bao giờ được ăn miếng cơm nó nấu…”. Mẹ cô rã rời bật khóc.

Đứa con gái cưng của bà chỉ vì gã trai này đã mất hết sinh khí, không còn nhận ra nữa! Hứa Dực Trung bước đến, đỡ bà.

Đồng Tư Thành đứng lặng, đúng, anh đã sai, anh không biết nên nói thế nào.

“Dực Trung, cậu… các cậu vào đi”. Mẹ cô kiệt sức ngồi lả trên ghế. Bà vào từ sáng sớm, nhìn thấy con, đứt từng khúc ruột.

“Hai người vào đi. Phòng số một”. Hứa Dực Trung không muốn vào cùng Đồng Tư Thành, anh sợ khi nhìn thấy Nghiêu Vũ, anh không kìm chế sẽ đánh anh ta.

Hai người đi vào.

Tiêu Dương lo lắng nhìn Đồng Tư Thành. Mặt tiều tuỵ, khoé mép sưng vều, đôi mắt sáng vốn điềm tĩnh đã đầy nước mắt, anh thở nặng nề, lặng lẽ cùng Đồng Tư Thành đi vào trong.

Bước chân Đồng Tư Thành mỗi lúc càng nhanh hơn, đi qua hành lang dài, bên phải là một dãy cửa kính. Anh ngẩng nhìn số phòng, do dự một lát, đến gần cửa sổ. Tiêu Dương nhìn vào trong, bỗng giật mình, nghe thấy tiếng khóc não nề của Đồng Tư Thành.

Dường như anh dùng tất cả sức lực để kìm nén, người vẫn run bần bật. Tiêu Dương khẽ vỗ vai: “Sư huynh!”.

“A Dương… A Dương!”. Đồng Tư Thành ôm chặt Tiêu Dương, anh biết, anh không được khóc, ở đây không cho phép làm ồn, nhưng anh không kìm được, không thể tin những gì nhìn thấy, thậm chí anh không thấy mặt cô. Người nằm đó là Nghiêu Nghiêu sao? Là Nghiêu Nghiêu vui tươi, nhảy nhót, lương thiện và đáng yêu của anh sao? Cả người cô, anh chỉ có thể nhìn được cánh tay. Trên bàn tay còn đeo chiếc nhẫn đính hôn! Chưa bao giờ anh hối hận như vậy, chưa bao giờ hận mình đến thế.

Anh chạy ra ngoài, tiếng chân nặng nề làm cô hộ lí nhăn mày nhìn theo.

Đồng Tư Thành chạy một mạch ra ngoài, quỳ trước mặt mẹ Nghiêu Vũ: “Cô hãy đánh cháu đi! Cháu xin lỗi, rất xin lỗi! Cháu tệ quá, không chăm sóc cô ấy…”. Anh gục trên chân bà khóc như một đứa trẻ…

Không ai có thể hiểu lòng anh, nỗi ân hận của anh. Anh sai, anh đã sai! Anh tưởng tượng ra bao nhiêu khả năng, nhưng không thể ngờ, lại xảy ra chuyện này. Nếu có thể, anh nguyện chịu đựng tất cả thay cô. Anh cay đắng nghĩ, số mệnh quá vô tình, một người tốt như vậy, tại sao tai hoạ cứ giáng xuống đầu.

Mẹ Nghiêu Vũ vừa bình tĩnh được một lát, lại đau đớn, nước mắt như mưa, ôm choàng đầu Đồng Tư Thành nức nở.

“Mọi người nhỏ tiếng một chút, chỗ này lẽ ra không được vào”. Y tá trưởng nghiêm mặt nhắc.

Hứa Dực Trung đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Dương, mỗi người dìu một người đi, Hứa Dực Trung nhỏ nhẹ an ủi mẹ Nghiêu Vũ: “Chắc không sao đâu cô, đợi thêm một ngày nữa, Tiểu Vũ tỉnh lại, sẽ tốt thôi, cô ấy sẽ bình phục”.

Mẹ Nghiêu Vũ tựa vào người Hứa Dực Trung, nấc một tiếng, ngất lịm.

Đêm hôm ấy, Hứa Dực Trung, Đồng Tư Thành và Tiêu Dương lặng lẽ ngồi bên ngoài, không ai muốn đi.

Thiên Trần được tin, tức tốc đến bệnh viện. Đã quá khuya, cô không được nhìn Nghiêu Vũ, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Tiêu Dương tới sáng.

“Bác sĩ nói sao?”.

“Đầu bị chấn thương, đến ngày mai, nếu tỉnh lại cũng… chưa biết thế nào”. Tiêu Dương trả lời, nhìn Thiên Trần, hai người ngồi gần nhau như vậy, lúc này lại thực sự xa cách.

“Thiên Trần, anh đưa em về, ngày mai có tin gì anh sẽ báo cho”. Tiêu Dương lo lắng, anh biết Thiên Trần vừa ngồi xe ba, bốn tiếng từ thành phố B trở về. Nỗi xót thương lại trào lên.

Thiên Trần không muốn đi, nói đúng hơn, cô không muốn để Tiêu Dương đưa cô về. Cô lo cho Nghiêu Vũ, buồn vì hôn nhân của mình, cô sợ sẽ bộc lộ trước mặt Tiêu Dương, không muốn anh lo lắng cho cô.

Hứa Dực Trung ngẩng nhìn Thiên Trần: “Tôi đưa cô về, hai ngày nay tôi không ngủ, phải về nhà một lúc. Tiêu Dương, cậu ngồi đây một lát nữa”. Ánh mắt anh cũng dừng lại ở Đồng Tư Thành đang ngồi như hoá đá.

Tiêu Dương hiểu ý, gật đầu. “Việc ở đây đành phiền hai người, mai tôi lại đến”. Hứa Dực Trung không nhìn Đồng Tư Thành, anh chỉ có một niềm tin, Nghiêu Vũ sẽ tỉnh lại.

Anh đưa Thiên Trần về, rồi lái xe quay lại bệnh viện. Nằm trong xe, mắt nhìn về bệnh viện, nhớ lại từng lần anh đứng dưới nhà Nghiêu Vũ đợi cô, nhớ dáng hồn nhiên, ngang ngạnh của cô, nhớ vẻ mặt tự tin bướng bỉnh của cô. Phải, lần nào cũng là anh đợi cô, lần nào cũng vậy, như đêm nay.

Tiểu Vũ, anh ở đây, anh luôn ở đây. Hứa Dực Trung nhắm mắt thiếp đi. Trời sáng dần, anh tỉnh dậy, đi mua đồ điểm tâm rồi vào bệnh viện, Đồng Tư Thành vẫn ngồi yên như lúc anh đi, im như tượng đá: “Ăn đi, ăn chút rồi ngủ một lát, tôi thay cho”. Hứa Dực Trung không muốn trách anh ta nữa.

Tất cả đều vô nghĩa.

Lại là một ngày nắng đẹp, góc phía này của bệnh viện vẫn yên tĩnh.

Một ngày trôi qua, bác sĩ từ phòng vô trùng đi ra lắc đầu với họ.

Màn đêm sắp buông, Đồng Tư Thành lảo đảo đứng dậy, giọng khản đặc nói: “A Dương, cậu cũng mệt rồi, chúng ta đi thôi, mai lại đến”.

Tiêu Dương thở dài, anh không yên tâm về Đồng Tư Thành, cho dù không bị ung thư, sức khoẻ của anh có lẽ cũng rất rồi tệ. Hai người cùng đi ra.

Hôm nay chính là “ngày kia” Nghiêu Vũ vẫn chưa tỉnh. Hứa Dực Trung chầm chậm đến bên cửa sổ nhìn vào trong, không có động tĩnh gì. Anh đưa tay vuốt ve tấm kính chỗ ngang mặt Nghiêu Vũ, ánh nắng chiếu vào tay cô, chỗ duy nhất có thể nhìn thấy, qua lớp cửa kính, chiếc nhẫn trên bàn tay loé sáng.

Mắt Hứa Dực Trung đỏ dần. Cô còn có thể đứng lên, như lần đầu tiên anh gặp, mắc chiếc váy bồng in hình Snoopy trước ngực, trong dạ tiệc ở sơn trang? Cô còn có thể cãi nhau với anh rồi giận dỗi bỏ đi? Bướng bỉnh không cho anh vào nhà? Vẫn còn những thị trấn cổ cô chưa đi, những kí sự chưa kịp thực hiện, quán trọ của cô vẫn chưa khai trương… nhớ lúc cô vùng vằng quẫy đạp làm nũng trong lòng anh… Anh vẫn muốn cưới cô, vẫn muốn cùng cô đi vòng quanh thế giới… Anh vẫn chưa một lần nói với cô, anh yêu em!

Hứa Dực Trung hít thở sâu, nén cảm giác cay sè trong sống mũi, sao anh có thể khóc? Có thể bỏ cuộc? Tiểu Vũ chưa tỉnh, nhưng cô cũng chưa chết. Hứa Dực Trung đứng lặng bên ngoài, cảm tạ trời đất. Chỉ cần cô còn sống là còn hi vọng.

Ba ngày trôi qua. Bố mẹ, họ hàng của Nghiêu Vũ, trừ Tuệ An mọi người vẫn giấu, tất cả đều đến. Hứa Dực Trung bị Trần Nghiệp, anh họ Nghiêu Vũ đấm một nhát chí mạng: “Nghiêu Nghiêu nằm mơ cũng gọi tên cậu!”.

Hứa Dực Trung biết trong nửa năm xa nhau, Trần Nghiệp luôn cùng cô đi đến các thị trấn cổ. Anh cắn răng chịu đựng cú đấm nhà binh, quai hàm đau ê ẩm! Cơn đau làm đầu anh tỉnh ra, anh đã mệt mỏi cùng cực, cần một cú đấm như vậy khơi lại niềm tin đang mất dần trong lòng.

Bố và anh trai Dực Dương cũng đến.

“Cứ đứng mãi bên ngoài như vậy cũng không hay đâu, Dực Trung!”. Dực Dương nhắc em trai.

“Cô ấy sẽ tỉnh lại”. Hứa Dực Trung quả quyết: “Em muốn cô ấy vừa tỉnh lại là nhìn thấy em”.

“Em về nghỉ đi, có tình hình gì anh sẽ báo”. Hứa Dực Dương nói.

“Không”.

Hứa Dực Trung quả quyết, đau xót nhìn Nghiêu Vũ, cô có tỉnh lại không? Anh không biết sau này sẽ ra sao, chỉ muốn ở bên cô, chỉ cần cô còn sống, anh sẽ mãi ở bên cô.

Đồng Tư Thành ngày nào cũng đến, lặng lẽ ngồi hết cả ngày, ngày hôm sau lại tiếp tục như thế.

Hứa Dực Trung trực ở bệnh viện, những lúc quá mệt tìm một phòng bệnh chợp mắt chốc lát, tỉnh dậy lại ngồi đợi.

Hai người đàn ông dần dần bắt đầu nói chuyện với nhau. Đều nhớ lại những kí ức với Nghiêu Vũ. Nói mãi, cuối cùng có một vài kỉ niệm không biết người này hay người kia nói ra.