Cô không có can đảm
trái ý bố mẹ, đành từ bỏ mối tình đầu để lấy anh. Nhưng bây giờ cô đã có can đảm
ly hôn. Là anh hay cuộc hôn nhân này đã cho cô can đảm đó?
Thiên Trần ngồi ở nhà viết bài, uể oải viết
xong, lại chuyển vào hòm thư của Tần Huyên. Lòng phiền muộn. Nghiêu Vũ, Tuệ An
và cô nữa, đã có quá nhiều thay đổi trong ba năm qua.
Tiểu Vũ có bình phục được không? Cô bỗng thấy
không còn hứng thú với cuộc sống.
Lâm Hoài Dương đi làm về, có vẻ vui mừng khi
thấy Thiên Trần ở nhà. Anh đi đến ôm cô: “Toàn chạy lăng xăng bên ngoài, để em
chuyển sang làm biên tập em lại không muốn.”
Thiên Trần nghĩ, đúng, cô không muốn, không muốn
ngồi chết dí một chỗ. Lại nhớ tới Nghiêu Vũ, Nghiêu Vũ sống thoải mái, thú vị,
trong mọi hoàn cảnh luôn chọn cách sống riêng theo ý mình. “Tiểu Vũ bị tai nạn
xe, đang nằm trong bệnh viện còn chưa tỉnh.”
“Ồ”. Lâm Hoài Dương bắt đầu thu dọn đồ đạc của
mình, anh không có ấn tượng lắm với Nghiêu Vũ, chỉ nhớ đó là một cô gái rất
thanh tú.
“Cô ấy là bạn tốt nhất của em, Hoài Dương.”
“Biết rồi, hồi đó cô ấy làm phù dâu cho em, đúng
không?”
“Em rất buồn”.
“Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt”.
“Hoài Dương, tại sao anh không hề quan tâm chút
nào? Người bạn tốt nhất của em bị tại nạn, em rất buồn”.
Lâm Hoài Dương ngạc nhiên vì thái độ của cô, anh
cười: “Biết rồi, Thiên Trần, em buồn cũng không thể khiến bạn em khỏe ngay
được, đúng không? Đừng quá buồn, nha!”.
Thiên Trần tức giận. Cô phí sức thổ lộ với anh.
Cô biết anh nói đúng, nhưng điều cô muốn không phải là kiểu an ủi đó. Nhưng, cô
phải nói thẳng ra để anh làm theo, lại thấy vô nghĩa.
Lên mạng, Cỏ Mùa Xuân cũng đang online.
“Bạn thân của tôi bị tai
nạn xe hơi, vẫn chưa tỉnh”.
“Cô buồn lắm phải không? Tôi rất
muốn ôm cô, để cô khóc một trận thỏa thích”.
Thiên Trần cười, đúng vậy, đúng là cô muốn nhào
vào lòng Lâm Hoài Dương khóc một trận.
“Ở bệnh viện tôi gặp lại
người yêu cũ, bỗng cảm thấy tình cảm không còn như ngày xưa”.
“Tình cảm là như vậy, sẽ thay đổi,
không phải lòng thay đổi, mà là thay đổi cách thức”.
Thiên Trần kể cho Cỏ Mùa Xuân nghe chuyện của
Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, anh lặng lẽ nghe cô, Thiên Trần nói mãi, mắt dần
loáng ướt, mọi phiền muộn tích tụ mấy ngày qua cuối cùng trôi theo nước mắt.
“Bây giờ tốt hơn rồi
phải không? Tính mạng con người thật ra vô cùng mong manh, nhưng có nhiều người
không đủ dũng cảm thay đổi hiện tại, bạn cô đúng là một cô gái hiếm có”.
“Đúng, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, tôi
sợ cô ấy không sống được, cảm giác đời người thật ngắn ngủi”.
Thiên Trần nhìn vào phòng trong, khi khóc, cô đã
không còn muốn làm nũng Lâm Hoài Dương, khi có chuyện gì, cũng không muốn thổ
lộ với anh.
“Tôi muốn rời khỏi thành phố này,
muốn đến một nơi nào đó làm lại từ đầu. Đến một nơi không ai biết tôi, bắt đầu
cuộc sống mới, tôi luôn nặng lòng với bố mẹ, nhưng họ hài lòng thì tôi lại
không vui, tôi không cảm thấy như lời mẹ nói, không cảm thấy cuộc sống như vậy
là hạnh phúc”.
Cỏ Mùa Xuân trầm tư rất lâu, gõ lại
dòng chữ: “Hãy làm những gì cô muốn, bất luận cô làm gì, tôi đều ủng hộ”.
“Tại sao anh luôn bao dung với tôi
như vậy?”.
“Chúng ta là bạn, không phải sao?
Chỉ cần cô vui, tôi thích nhìn thấy cô cười”.
Thiên Trần vẩn vơ nhìn màn hình một lúc, thở
dài, thật là những lời dễ nghe. Gửi biểu tượng tạm biệt, tắt mạng, xông vào
phòng sách nói: “Hoài Dương, bây giờ em rỗi, rất lo cho Tiểu Vũ, anh có muốn
cùng em đi thăm cô ấy không?”.
“Lát nữa, bây giờ anh đang bận”.
“Thôi vậy, em tự đi, muộn chút nữa anh xong
việc, anh qua đón em”.
Nghiêu Vũ nằm trong phòng vô trùng, vẫn chưa
tỉnh.
Cô còn phải nằm bao lâu? Chẳng ai biết.
Thiên Trần ngó qua lớp cửa kính nhìn cảnh tượng,
không cầm được, bật khóc. Vừa lau nước mắt, nhìn thấy Đồng Tư Thành ngồi bất
động, “Đồng Tư Thành, anh đừng chờ nữa, nếu Tiểu Vũ tỉnh, tôi sẽ báo cho, anh
quá tàn nhẫn…”
Lời chưa dứt, Đồng Tư Thành đã đứng dậy, Nghiêu
Nghiêu không tỉnh, chắc là không muốn nhìn anh. Anh không nói gì, chầm chậm
quay đi.
Hứa Dực Trung cũng không nói gì, mọi người đều
trách Đồng Tư Thành, nếu không vì anh ta, Nghiêu Vũ sẽ không lái xe quay về
ngay trong đêm, đã không xảy ra vụ tai nạn. Nhưng nói mấy cũng ích gì? Anh
thông cảm với anh ta.
Hai ngày nay cùng anh ta nói chuyện về Nghiêu
Vũ, anh đã nhận rõ tình cảm Đồng Tư Thành dành cho cô. Đồng Tư Thành thua ở
chỗ, Nghiêu Vũ không còn yêu anh ta. Trong mắt anh ta Nghiêu Vũ thật sự rất
hoàn mĩ. Hứa Dực Trung không nỡ trách. Tình yêu, nếu là anh, anh cũng dùng mọi
cách đoạt lại.
Nếu không có anh xen vào, có lẽ dần dần Nghiêu
Vũ sẽ cảm động, sẽ chấp nhận.
“Anh còn phải đợi bao lâu?” Thiên Trần ngồi bên
cạnh Hứa Dực Trung khẽ hỏi.
Đợi bao lâu? Hứa Dực Trung không biết, đã sang
ngày thứ tư, gấp đôi thời gian hai ngày mà bác sĩ nói. Anh nhớ lại cái lắc đầu
thở dài của bố và anh trai. Cứ thế này, dù tỉnh lại, cũng không biết thế nào.
Anh ngây ngây nói: “Không biết, chỉ muốn ngồi
đây, muốn ở gần cô ấy”.
“Nếu Tiểu Vũ tỉnh lại, nhưng có di chứng, anh
còn yêu cô ấy không?”. Thiên Trần hỏi.
Hứa Dực Trung cười: “Ai cũng nghĩ đến vấn đề
này, tôi cũng không biết, bây giờ chỉ mong cô ấy tỉnh lại, bình yên vô sự”.
Bỗng nhiên anh muốn thổ lộ những điều để trong
lòng mấy ngày nay: “Thật sự khi Tiểu Vũ muốn chăm sóc Đồng Tư Thành, tôi rất
ghét cô ấy, cảm thấy như vậy là giả tạo, cô ấy không yêu tôi, luôn nhớ Đồng Tư
Thành… yêu cô ấy rất mệt mỏi, mấy ngày liền tôi không liên lạc, nhưng không
muốn chia tay, chỉ bực mình không muốn nói với cô ấy… Tiểu Vũ xách túi thức ăn
đuổi theo tôi, vừa lo cho tôi, vừa không thể bỏ anh ta, tôi thật sự rất buồn.
Cô ấy nói yêu tôi, nhưng lại muốn ở bên anh ta, tôi thật không thể hiểu…”
“Chính là thế, có lúc Tiểu Vũ đối với bạn bè như
với người thân, nhưng, nếu anh mắc bệnh gì nghiêm trọng, cô ấy sẽ đối xử với
anh còn tốt hơn Đồng Tư Thành. Tôi không dám nói với Tuệ An, anh cũng đừng cho
Trương Lâm Sơn biết, Tuệ An có em bé rồi, cô ấy cần dưỡng thai, tôi cũng sợ Tuệ
An biết sẽ đau khổ áy náy”.
Hứa Dực Trung lúc này càng thấy áy náy, nếu anh
không giúp Đỗ Lối hẹn Trương Lâm Sơn, nếu Tuệ An không đến thị trấn cổ, nếu
không bắt gặp hai người kia, cô ấy sẽ không về thành phố A, Nghiêu Vũ cũng
không phải lái xe đưa Tuệ An về… Nên trách Đồng Tư Thành hay trách bản thân?
Rốt cuộc là ai sai? Ai sai cũng không thể để Tiểu Vũ gánh chịu. Mắt anh lại
nóng đỏ, cay nhức.
Thiên Trần ngồi đến mười giờ tối, Lâm Hoài Dương
vẫn chưa đến. Gọi điện, anh nói tối nay anh phải hoàn thành bản thiết kế, bảo
cô tự về. Thiên Trần không muốn về nữa, ngồi nghĩ miên man, lo cho Nghiêu Vũ,
nhớ tới tình yêu với Tiêu Dương, càng buồn thấm thía.
“Nếu Tiểu Vũ khỏe lại, tôi tuyệt đối không để cô
ấy xa tôi. Tôi cũng có lỗi, tại sao nghe theo cô ấy!”. Giọng Hứa Dực Trung rền
rĩ.
“Nếu Tiểu Vũ có…”
Hứa Dực Trung cắt ngang lời Thiên Trần, nói rõ
từng chữ: “Tiểu Vũ sẽ tỉnh, sẽ bình phục, cô ấy chưa hề hại ai, chưa nợ gì ai,
không tranh giành với ai…”
Thiên Trần ngây ra, mắt Hứa Dực Trung đỏ hoe, đầy
nước, cô ngoảnh đi, không dám nhìn.
Hai người ngồi rất lâu, mười hai giờ phải đi. Họ
lặng lẽ đứng dậy đi vào thang máy, lúc này, bên trong bỗng có tiếng ồn ào.
Hứa Dực Trung thoáng nghe thấy một câu: “Giường
số một tỉnh rồi”. Người anh nhũn ra, lảo đảo tựa vào cửa thang máy, nước mắt
giàn giụa.
Thiên Trần về đến nhà đã là sáng hôm sau, Lâm
Hoài Dương đi làm, nhà vắng tanh. Cô xúc động nhớ lại biểu hiện của Hứa Dực
Trung khi nghe tin Nghiêu Vũ đã tỉnh. Cô và Tiêu Dương không thể đến với nhau,
nhưng ít nhất vẫn còn cảm xúc, vẫn xúc động muốn sống chết có nhau, cô và Lâm
Hoài Dương trở thành vợ chồng quá dễ dàng, đằng sau cuộc sống bình yên lại
không hề có cảm xúc.
Cái nóng đã bị điều hòa chặn ngoài cửa. Thiên
Trần tắt điều hòa, trong phòng lại nóng dần, mồ hôi túa ra nhưng cô rất hứng
khởi. Nhìn khắp nhà, mỉm cười.
Mở máy tính, nhắn cho Cỏ Mùa Xuân:
“Tôi quyết định ly hôn, biết bố mẹ sẽ rất buồn, thậm chí mẹ sẽ dọa từ mặt,
nhưng, chí ít còn có bạn bè hiểu tôi. Tôi không muốn một ngày nào đó lỡ có gì
bất trắc, tôi phải ra đi mang theo tiếc nuối”.
Lâm Hoài Dương đi làm về, Thiên Trần đã thu dọn
xong hành lí. Anh ngạc nhiên nhìn cô: “Lại đi công tác à?”.
“Hoài Dương, chúng ta ở với nhau không thể hòa
hợp, thứ anh thích thì em không ưa, thứ em cần, anh không cho được. Chúng ta ly
hôn thôi”. Thiên Trần điềm tĩnh nhìn anh.
“Không, anh là người vô tâm, anh không thấy sao?
Chúng ta bên nhau có giống vợ chồng không? Một ngày chúng ta chỉ có thể nói với
nhau vài câu, anh thực sự cảm thấy như vậy là thoải mái ư?”.
Vô tâm? Lâm Hoài Dương nhìn Thiên Trần, ánh mắt
buồn bã, “Có phải em không quên được anh ta?”.
Thiên Trần giật mình. Anh ấy đang nói gì?
“Em không quên được người yêu đầu của em, vì bố
mẹ phản đối nên hai người không đến được với nhau. Nếu anh không nhầm, là A
Dương, Tiêu Dương phải không?”. Lâm Hoài Dương đứng bên cây đàn piano, lật nắp
đàn, ngón tay lướt trên phím, một chuỗi âm thanh êm ái vang lên. “Em là hình
mẫu người vợ trong lòng anh, em vừa trầm lặng vừa sôi nổi, anh thích cuộc sống
êm đềm như vậy. Sau lần được em phỏng vấn, anh đã nhờ giáo sư giới thiệu, mỗi
lần anh chơi đàn, em yên lặng ngồi trên đi văng, ánh mắt phiêu du ở rất xa,
biết em có mối tình đầu, nhưng anh không bận tâm, anh thích em, ngay cả nét em
khi nhớ anh ta cũng làm anh say mê… cuối cùng anh cũng cưới em, em rất đẹp,
nhưng em luôn u uất, anh đã tưởng có thể chăm sóc cho em, cũng có thể khiến em
vui, nhưng Thiên Trần, em không quên được anh ta, em… em thật sự khiến anh đau
lòng”.
“Không phải vì anh ấy!”. Thiên Trần buột miệng,
cô không biết Lâm Hoài Dương biết Tiêu Dương, cô không ngờ anh biết hết.
Trên mặt Lâm Hoài Dương hiện lên nụ cười giễu
cợt: “Đúng, không phải vì anh ta, cho dù không phải vì anh ta, em cũng chẳng
nhiệt tình với anh”.
Thiên Trần lắc đầu: “Em đã cố gắng, em đã chăm
nom nhà cửa, em muốn anh ở bên em, muốn anh đi vào thế giới của em. Nhưng, anh
đâu biết em muốn gì, anh quá vô tâm, anh không biết chăm sóc, không lãng mạn,
cũng không phải không biết, mà là không làm được. Cuộc sống bình lặng như nước,
vợ chồng với nhau như khách, em quả thật không thể tiếp tục. Em quả thật không
muốn cả đời phải sống như vậy”.
Lâm Hoài Dương nhìn Thiên Trần, lại nhớ lần đầu
tiên gặp cô. Xinh đẹp, tự tin quyến rũ… anh giận dữ đóng nắp đàn, một tiếng
động váng tai. Lâm Hoài Dương quát to: “Thật sao? Tất cả nỗ lực của em là chờ
anh chủ động đến, chờ anh đến thỏa mãn mọi mong muốn của em?”.
Thiên Trần hốt hoảng, đây chính là Lâm Hoài
Dương luôn nho nhã dịu dàng?
Anh lao như mũi tên đến trước mặt cô, Thiên Trần
co rúm người, bộ dạng anh như muốn đánh cô. Lửa trong mắt anh còn gay gắt hơn
mặt trời giữa mùa hè, “Không phải em chờ anh chủ động, nhưng từ trước đến giờ
anh không biết…”.
“Từ trước đến giờ không biết em thích gì, cần gì
ư?”. Lâm Hoài Dương cười vang, lớp cơ trên má co giật dữ dội. “Anh muốn yêu
chiều em, nhưng chính lúc đó, anh lại nghĩ em đang mong anh sẽ chiều chuộng em
giống như Tiêu Dương đã làm. Anh muốn làm em vui, nhưng lại nghĩ, em đang so
sánh với anh ta… kể cả em nấu ăn, anh cũng không muốn khen, làm em thất vọng
phải không?”.
Giọng anh lên cao đột ngột, khiến Thiên Trần
choáng váng, cô hét lên: “Đúng! Có phụ nữ nào không thích được chồng yêu chiều?
Có phụ nữ nào không thích được chồng tạo cho mình những bất ngờ lãng mạn, có
phụ nữ nào nấu cơm không mong được chồng khen? Vì Tiêu Dương ư? Bởi vì trước
đây em đã từng ở bên anh ấy, mà em không xứng đáng có được những điều đó sao,
em không thể có được sao? Em chưa bao giờ nghĩ anh lại hẹp hòi như vậy!”.
“Anh hẹp hòi? Mẹ kiếp…”. Lâm Hoài Dương không
kìm được giận, buột miệng văng tục, đột nhiên quay phắt đi, thở dốc, toàn thân
cứng đờ, “Thiên Trần, em cho rằng anh thật sự coi cái tên A Dương mà em bao lần
thét lên khi tỉnh khỏi ác mộng mà em gọi là anh sao?”. Lâm Hoài Dương nói xong,
bước nhanh ra cửa, dập cửa đánh “rầm”.
Môi Thiên Trần run run, lời của Hoài Dương và
tiếng dập cửa làm cô choáng váng. “Ha! Miệng mấp máy, ánh mắt bàng hoàng. Ai vô
tâm? Ai không hiểu? Đào Thiên Trần, mi mới là con ngốc!”. Thiên Trần cười sằng
sặc, mi tưởng rằng giấu được người khác, tưởng rằng có thể trốn tránh như vậy,
mi tưởng Lâm Hoài Dương ngốc nghếch, chỉ biết gặm sách thôi? Anh ta biết,
chuyện gì anh ta cũng biết, chỉ là không nói ra! Anh ta nhìn mi nỗ lực, nhìn mi
nỗ lực chinh phục anh ta, muốn anh ta dùng tình yêu làm cho mi quên Tiêu Dương,
quên tình yêu sâu nặng của mi, nhưng người ta không chịu. Người ta lạnh lùng
nhìn mi một mình vất vả, một mình giãy giụa… Thiên Trần tuyệt vọng khóc thảm
thiết.
Bố, mẹ, đây là điều mà bố mẹ mong muốn nhất! Đây
là cuộc hôn nhân tốt đẹp mà bố mẹ sắp đặt! Phải, điều kiện gia đình Tiêu Dương
không tốt, Tiêu Dương cũng có thói quen xấu, nhưng anh ấy yêu con, anh ấy yêu
con! Thiên Trần ngồi sụp trên sàn tức tưởi.
Ánh nắng gay gắt từ giếng trời rọi xuống, khiến
cô nhắm chặt hai mắt. Cô giống như con cá từ dưới nước nhảy lên bờ, không thể
quay lại với nước, chỉ có thể thở thoi thóp, từ từ chết khô dưới ánh mặt trời.
Sáng sớm hôm sau Lâm Hoài Dương quay về, Thiên
Trần đang nằm ngủ trên sàn. Anh hít thở thật sâu, ngoảnh mặt, ép nước mắt vào
trong. Đứng một lúc, rồi đi đến bế xốc Thiên Trần: “Nằm yên!”.
Anh bế cô lên giường, kéo tấm chăn mỏng đắp cho
cô, rồi quay ra.
Ở bên anh buồn vậy sao? Anh biết mình ưa yên
tĩnh, còn Thiên Trần thực chất lại hiếu động. Anh muốn cô có thể lôi kéo anh,
nhưng, Thiên Trần không thích, không phải sao? Cô muốn một người giống Tiêu
Dương, có thể kích thích cho cô, truyền nhiệt huyết cho cô. Hai người cùng bị
động, hai người đều khao khát được người kia yêu, không ai muốn chủ động nhiều
hơn.
Lâm Hoài Dương đến bên cây đàn, chơi ca khúc Khu
vườn huyền bí mà lần đầu tiên anh đàn cho cô nghe: Trong lòng mỗi
người đều có một khu vườn huyền bí, hi vọng khúc nhạc lòng ngân lên sẽ gặp được
tri âm, từ đó khu vườn sẽ không còn huyền bí đối với cô, từ đó khu vườn sẽ
không còn hiu quạnh. Nhưng mới hơn một năm, cô đã muốn bỏ đi.
Cô không có can đảm trái ý bố mẹ, đành chia tay
mối tình đầu để lấy anh. Nhưng, bây giờ cô lại có can đảm ly hôn. Là bản thân
anh hay cuộc hôn nhân này đã cho cô can đảm đó? Tay Lâm Hoài Dương nhấn mạnh
trên phím đàn, chuyển chơi bài Bản giao hưởng định mệnh nổi
tiếng với tất cả xúc động, đau thương, ngọt ngào, đắng chát!
Khúc nhạc vừa kết thúc, anh thở dốc, đứng lên
đậy nắp đàn, ngoái đầu, thấy Thiên Trần rớm lệ nhìn anh. Lòng như dao cắt.
“Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục”.
Anh bước nhanh ra khỏi nhà, không ngoái lại.
Thiên Trần không biết nói gì, cô đã làm tổn
thương anh, nhưng nếu sống suốt cuộc đời như vậy, cả hai đều bị tổn thương! Cố
động viên mình, không hối hận, nhất định không hối hận.
Giáo sư Đào và vợ sững sờ ngồi nghe con gái nói
hết. Mẹ cô mặt trắng nhợt ngồi sụp xuống đi văng, tuyệt vọng: “Tôi… tôi tại sao
tôi lại có đứa con gái như vậy! Mày… mày cút ngay!”.
Thiên Trần lặng lẽ đứng dậy, trong túi xách là
giấy chứng nhận ly hôn, lòng rất thoải mái, cảm thấy đã trở lại tự do, cô sẽ
không, nhất quyết không để bất cứ ai sắp đặt cuộc đời mình.
“Bố mẹ, con xin lỗi, con đã làm bố mẹ xấu hổ,
buồn phiền, con sẽ không ở đây, con muốn sống riêng, cũng muốn có không gian
cho mình, con xin lỗi”.
“Mày sao có thể đối xử với chồng, với bố mẹ như
thế, Hoài Dương đã làm gì mày, mày có lương tâm không?”. Mẹ cô phẫn nộ quát to.
Giáo sư Đào bàng hoàng nhìn con gái. Thiên Trần
kiên định đứng yên, nước mắt giàn giụa. Tại sao? Có phải vợ chồng ông chưa hết
lòng vì nó? Họ thực sự đã sai chăng?
Lâm Hoài Dương nặng nề cất tiếng: “Bố, mẹ, cuộc
sống như vậy, con cũng không muốn. Tính cách của con và Thiên Trần không hợp,
không thể khác được”.
Thiên Trần sửng sốt nhìn anh, không hiểu sao Lâm
Hoài Dương lại nói đỡ cho cô.
“Thiên Trần, anh nghĩ rồi, chúng ta không hợp
nhau, đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đừng áy náy, có lẽ, như vậy sẽ
tốt cho tất cả”.
Thiên Trần thuê một phòng bên ngoài. Lầm Hoài
Dương chuyển giúp đồ. Lúc cô sắp đi anh nói: “Vui lên, anh cũng có chỗ không
phải, xin lỗi, Thiên Trần, anh đã làm em mất lòng tin vào hôn nhân”.
Cô cúi đầu không nói. Cả người rơi vào vòng tay
anh: “Vui lên, bây giờ em đã có không gian của riêng mình”.
Thiên Trần đi đi lại lại trong phòng như người
mộng du, một môi trường mới, một cuộc sống mới. Bằng ngần này, cuối cùng cô
cũng có một không gian riêng của mình. Mắt loáng ướt, lòng xốn xang, cô nhảy
nhót trên giường.
Tối hôm ấy, Thiên Trần tự nấu một nồi thức ăn,
vừa ăn vừa chat với Cỏ Mùa Xuân:
Thì ra ly hôn là một quá
trình, hết đau khổ, sẽ thấy nhẹ nhõm.
Ha ha, cô chưa bao giờ sống một mình,
có quen không?
Chưa quen lắm nhưng tôi rất hứng
khởi, cứ nghĩ mình có thể làm bất cứ việc gì không phải để ý đến thái độ người
khác, cảm giác nhẹ như bay!
Bây giờ có kế hoạch gì chưa?
Có, thật ra tôi nhận thấy, tôi và
Tiểu Vũ rất giống nhau, đều thích đi du lịch, tôi muốn đến thị trấn cổ, muốn đi
thăm thú cảnh đẹp các nơi, trước kia tôi luôn phải để ý xem người nhà nghĩ thế
nào, chồng nghĩ thế nào, bây giờ, chỉ cần tôi thích.
Cô muốn đi đâu?
Đi biển! Đảo Saipan[1],
ngày mai tôi sẽ đến trung tâm tư vấn lữ hành!
[1]
Đảo thuộc quần đảo Mariana (Hoa Kỳ) phía tây Thái Bình Dương.
Tôi có thời gian, cô có muốn chúng
ta gặp nhau ở đảoSaipan? Ha ha.
Thiên Trần cười vang, lòng nhẹ nhõm gõ dòng chữ:
Được thôi, muốn nhìn tận mặt Lư Sơn[2]
[2] Một danh thắng nổi tiếng có những
hang động rất đẹp ở phía nam thành phố Cửu Giang tỉnh Giang Tây. Ở đây Thiên
Trần muốn ám chỉ Cỏ Mùa Xuân.
Nghiêu Vũ đã tỉnh, nhưng vẫn phải nằm một tuần ở
phòng bệnh nhân nặng, mới chuyển sang phòng bệnh thường.
Đầu cô u u mê mê, toàn thân như không trọng
lượng, láng máng nghe thấy giọng của bố mẹ, của Hứa Dực Trung, lại mơ màng ngủ
thiếp.
Hứa Dực Trung chỉ ngủ được một lúc lại tỉnh, anh
nhìn Nghiêu Vũ, mỉm cười ngây ngô. Anh túc trực ở đây đã mấy ngày, không hiểu
sao, Nghiêu Vũ đã tỉnh, nhưng mãi không mở mắt.
Anh đứng dậy đến ngồi bên cạnh giường, lòng tràn
đầy cảm kích. Cảm kích vì cô đã lái một chiếc xe tốt, cảm kích vì cô không bị
gãy tay, gãy chân, cảm kích vì bác sĩ nói cô sẽ dần dần hồi phục. Nghĩ đến hai
người trên chiếc xe xấu số kia, lại rùng mình. Mắt nhìn cô không chớp, không
nén được, khẽ gọi: “Tiểu Vũ”.
Giọng anh thoảng qua như gần như xa, Nghiêu Vũ
hơi tỉnh, dễ chịu mơ màng ngủ thiếp đi.
“Ghi chép về thị trấn cổ anh đã chỉnh sửa giúp
em, nhà trọ ở lạc viên thành phố quê em đã khai trương, nhất định em sẽ thích,
bây giờ anh giao cho Trần Nghiệp, anh họ em quản lý, còn lạc viên kia… đã mở
quán trà, Đồng Tư Thành cũng đến đó rồi, anh ấy không sao, gan chỉ ảnh hưởng do
uống rượu nhiều, không phải ung thư, em đừng lo, anh không trách anh ấy nữa,
chắc là em sẽ vui, chúng ta không cần ai khác, không cần nữa”.
Hai giọt nước mắt lớn từ khóe mắt lăn ra, sau đó
cô cảm thấy đôi môi ấm của anh hút hết những giọt nước mắt đó.
“Rõ ràng đã tỉnh, sao không nhìn anh? Tiểu Vũ”.
Rèm mi rung rung, mắt cô từ từ mở, miệng khó
nhọc cử động, không há được, lại nhắm mắt.
Hứa Dực Trung hốt hoảng: “Tiểu Vũ, nhìn anh,
nhìn anh đi”.
Nghiêu Vũ mở mắt, thần mắt khiếp đảm, hình như
rất hoảng loạn. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, lại gọi tên cô, Nghiêu Vũ
càng khiếp đảm, lại ngất đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác có rất nhiều
người, mọi âm thanh dần dần biến mất. Lại một thời gian nữa trôi qua, rất lâu,
cô nghe thấy tiếng cửa mở, nghe thấy tiếng chân bước về phía mình. Cô như đang
ở một nơi xa tít, nhưng vẫn cảm nhận được tất cả.
“Nghiêu Nghiêu”. Giọng nói của Đồng Tư Thành
dường như cũng xa xăm, âm thanh trầm ấm của anh như nốt nhạc được gảy từ cây
đàn Cello. “Anh xin lỗi, anh quá tệ, chỉ muốn níu kéo em, rõ ràng anh biết,
nhưng lại ích kỉ không nói, khiến em bất chấp đêm khuya lái xe quay về… em tỉnh
rồi, tốt quá, anh sợ, anh rất sợ, Nghiêu Ngiêu”.
Cô cảm thấy một nụ hôn ấm nóng in lên tay mình…
cái mùa hè xa xôi ấy, cô mặc chiếc váy xanh. Chiếc váy được mua với giá hai lăm
đồng, cô ngồi trên bậc cao nhất khán đài sân vận động… nơi đó có mối tình đầu
của cô, sự trong trắng của cô, thời sinh viên của cô.
Nghiêu Vũ cố gắng mở mắt, khuôn mặt gầy gò của
Đồng Tư Thành chập chờn hiện ra, bóng song cửa sổ hắt vào phòng, cô lại nhớ
bóng phượng vĩ xum xuê trên sân xưởng in trường đại học, cô khó nhọc mở miệng,
giọng yếu như tiếng muỗi: “Tư Thành!”.
Mắt Đồng Tư Thành lóe sáng, sắc mặt ửng hồng,
môi run run, anh vùi mặt vào lòng bàn tay cô: “Ôi! Nghiêu Nghiêu!”. Anh bật
khóc, người rung rung.
Những giọt nước mắt và tiếng khóc của anh làm
Nghiêu Vũ hoảng sợ, đầu choáng váng, cố gắng tỉnh táo, nước mắt Đồng Tư Thành
ướt đẫm tay, cô chợt nhớ nước suối vốc lên tay lúc đi du lịch, “Tư Thành…”.
Đồng Tư Thành bối rối lau nước mắt, ngẩng lên:
“Anh không sao, Nghiêu Nghiêu anh chỉ muốn để em ở bên anh lâu hơn”.
“Em… em biết…”.
Đồng Tư Thành kinh ngạc: “Em…em biết?”.
Miệng Nghiêu Vũ hiện ra nụ cười. Cô biết, cô
quan tâm lo lắng cho anh sao, sao có thể không biết? Anh không cho cô đưa đi
bệnh viện, cô đã tra tài liệu, hỏi bác sĩ. Lúc đầu không biết, sau này khi đã
biết chắc, anh không bị ung thư gan, cô chỉ muốn ở bên anh, để anh vui, không
muốn anh bỏ cuộc, muốn anh lấy lại niềm tin.
Tốt quá rồi, anh ấy đã béo lên nhiều.
“Vậy sao em vẫn lái xe về ngay trong đêm…”
Nói rồi Đồng Tư Thành chợt mím môi, ánh mắt chất
chứa buồn đau, hụt hẫng. Nghiêu Vũ lái xe về ngay trong đêm, không gì khác
ngoài vì Hứa Dực Trung, nơi nào có anh ta, cô đều muốn lưu lại lâu hơn.
Hứa Dực Trung lặng lẽ đứng ngoài cửa, nỗi cay
đắng tận đáy lòng làm anh tức thở. Tại sao anh không nghĩ ra, kì thực Nghiêu Vũ
đã biết. Cô đã biết vậy mà vẫn ở bên anh ta! Cô, cô thật sự yêu Đồng Tư Thành
sao? Từ lúc quen nhau, từ lúc cô cự tuyệt anh, từ lúc cô tát anh, từ lúc cô
biết Đồng Tư Thành mắc bệnh, tất cả đều rõ ràng, chỉ có anh không biết. Hứa Dực
Trung đứng ngoài phòng bệnh không đến năm phút, cảm thấy toàn bộ sức lực đã cạn
kiệt. Anh mệt rồi, cuối cùng cũng không đủ sức đẩy cánh cửa đó nữa, không còn
sức để hỏi cô: “Rốt cuộc người em yêu là ai?”.
Anh chầm chậm quay người, chầm chậm bước đi.
Niềm vui Nghiêu Vũ đã tỉnh phút chốc đã biến thành que diêm cháy rụi, chỉ còn
nhúm tàn tro, hóa thành làn khói mỏng bay đi.
“Nghiêu Nghiêu, anh không uống rượu nữa, anh
đang uống thuốc bắc, rồi anh sẽ khỏi, em không phải lo lắng cho anh. Mọi chuyện
rồi sẽ ổn, lúc đó tinh thần anh sa sút. Hôm khác anh lại đến thăm em”.
Nghiêu Vũ yếu ớt nhắm mắt, lại ngủ, lát sau nghe
thấy tiếng Đồng Tư Thành mở cửa đi ra.