Từ nay chỉ có thể gửi
lòng nơi cuối trời ư? Con cái, Tuệ An, ly hôn, Đỗ Lối, tình yêu, khát vọng
nguyên thủy, cuộc sống mơ ước… tất cả ập đến như bão táp. Anh đột nhiên hiểu
ra, không phải mọi người đều có tư cách theo đuổi cuộc sống lí tưởng.
Trong lễ kí kết hợp tác, tổng giám đốc tập đoàn Gia
Lâm Hứa Dực Dương, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phương Bắc, Tần Huyên
cùng xuất hiện. Ngoài ý nghĩa thời sự của sự kiện, sự xuất hiện của tập đoàn
Phương Bắc cũng được giới truyền thông trong tỉnh chú ý.
Trong buổi họp báo diễn ra ngay sau lễ kí kết, rất
nhiều câu hỏi đặt ra cho tập đoàn Phương Bắc.
Sự liên kết giữa tập đoàn bất động sản ngoại tỉnh và
tập đoàn mạnh trong tỉnh được giới truyền thông hết sức coi trọng, hàng loạt
câu hỏi đặt ra xoay quanh dự án hợp tác đầu tư phát triển thị trấn cổ và khả
năng tập đoàn Phương Bắc tham gia thị trường bất động sản thành phố A.
Tần Huyên chừng ba bảy, ba tám tuổi, là người phương
Bắc, mắt to mày rậm, cử chỉ lại nho nhã. Thiên Trần nhìn anh ta cảm thấy quen
quen, Tuệ An đứng bên khẽ cười: “Anh ta và Lâm Sơn cùng một kiểu. Nhưng người
này có vẻ tri thức hơn”.
Thì ra vậy! Thiên Trần vỡ lẽ.
Tối hôm đó thị ủy thành phố B mở tiệc chiêu đãi, Tuệ
An có tâm sự, muốn tìm gặp Trương Lâm Sơn, nói với Thiên Trần: “Cậu phải đi
phỏng vấn, đừng bận tâm đến mình”.
Thiên Trần gật đầu, đi tìm Hứa Dực Trung đề nghị:
“Giới thiệu tôi với chủ tịch Tần, tôi muốn phỏng vấn ông ta”.
Có người quen là thế, sao không lợi dụng? Hứa Dực
Trung đương nhiên vui lòng giúp.
Tần Huyên cầm ly cocktail, mỉm cười nhìn cô.
“Xin chào chủ tịch Tần, tôi là Đào Thiên Trần, phóng
viên mạng thời sự thành phố A, muốn hẹn anh một buổi phỏng vấn độc quyền”.
Thiên Trần đi thẳng vào vấn đề.
Tần Huyên trầm tư, yên lặng một lát, hỏi: “Độc
quyền?”.
“Đúng”.
“Thế này được không? Sáng mai thị ủy mời tôi đi tham
quan thị trấn cổ, tôi chỉ rảnh vào thời gian đó”.
“Không sao, chỉ cần anh nhận lời phỏng vấn là tốt rồi,
nhưng xin lưu ý, tôi muốn độc quyền!”. Vẻ mặt Thiên Trần rạng rỡ.
Ánh mắt Tần Huyên sắc lẹm nhìn cô, không nói gì, Thiên
Trần cũng hất cằm nhìn anh ta, Tần Huyên cười: “Những phóng viên khác không
được sao?”.
“Cũng được, nhưng anh không thể tiết lộ cho họ nhiều
thông tin hơn tôi, nếu không sao lại gọi độc quyền? Tôi là người đầu tiên tìm
đến anh”. Thiên Trần kiên quyết muốn phỏng vấn độc quyền.
“Muốn phỏng vấn tôi, nếu cô viết dở thì sao?”. Tần
Huyên hỏi đầy hàm ý.
“Sao có thể? Không có chuyện đó, nhưng tôi sẽ đưa bản
thảo cho anh xem trước”.
“Ha ha! Tốt, cô là bạn của Dực Trung, tôi nhất định ưu
tiên”.
Thiên Trần nâng ly tỏ ý cảm ơn, sau đó quay đi.
“Dực Trung, cô bạn phóng viên của cậu có cá tính rất
mạnh”. Tần Huyên mỉm cười nhìn theo Thiên Trần, ánh mắt mềm như nước. Cô thật
xinh đẹp, hoạt bát, tự tin, gây ấn tượng mạnh với anh.
“Trong công việc cô ấy đặc biệt hoạt bát. Làm phóng
viên thời này cũng không dễ, chủ tịch Tần đã đồng ý, thì phải giữ lời, nếu
không tôi sẽ bị chỉnh nên thân”.
“Ồ, ghê vậy sao?”.
“Cô ấy không ghê, đó là bạn thân vợ chưa cưới của tôi,
người của tôi mới ghê! Ương ngạnh không chịu nổi!”. Hứa Dực Trung cười thầm.
Nghĩ tới buổi trưa lúc Nghiêu Vũ bỏ đi, lòng anh vừa ngọt ngào vừa đắng chát.
Cô nói, cô yêu anh, có lẽ chính cô cũng không ý thức được mình nói ra câu đó
một cách tự nhiên như vậy, Nghiêu Vũ yêu anh!
Hứa Dực Trung lặng lẽ suy tư, hình như anh chưa từng
nói yêu cô? Nghĩ một lát, lại thấy buồn cười, vất vả theo đuổi Nghiêu Vũ như
vậy, cũng mới chỉ nói một câu anh thích em.
Anh và cô, người đầu tiên nói lời yêu lại là Nghiêu
Vũ.
“Nghĩ gì vậy? Nhớ vợ chưa cưới à? Cô ấy chưa tới
sao?”. Tần Huyên hỏi nhỏ.
Hứa Dực Trung mỉm cười: “Cô ấy bận, lần sau có cơ hội
sẽ giới thiệu với anh”.
Tuệ An ngồi ở một góc phòng tiệc, thầm nghĩ trời nóng,
người đông, điều hòa vô tác dụng. Cô thấy ngột ngạt, trong lòng như có lửa,
ruột gan cồn cào. Nhìn kĩ khắp ngóc ngách phòng tiệc cũng không thấy Trương Lâm
Sơn. Hứa Dực Trung hình như đang bận, Tuệ An lặng lẽ đứng ở một bên, những lúc
thế này, sao có thể làm phiền anh ta?
“Tuệ An? Sắc mặt cậu rất kém!”. Thiên Trần lo lắng.
“Thiên Trần, còn bận không? Nếu bận, mình về khách sạn
trước đây”.
“Ừ, cũng được, có khi Tiểu Vũ cũng về rồi, hai người
cứ vui chơi, xong việc mình về ngay”.
Đồng Tư Thành uống xong thuốc, Nghiêu Vũ cùng anh xem
ti vi, tâm trạng cơ hồ bất an.
“Tiểu Vũ, em về phòng đi, anh biết em muốn nói chuyện
với Tuệ An và Thiên Trần, không cần ở đây, anh xem ti vi một lúc rồi đi ngủ”.
Đồng Tư Thành thấy căng thẳng bởi sự chăm sóc quá chu đáo của Nghiêu Vũ, anh
nghĩ sức chịu đựng của anh đã ở giới hạn cuối cùng. “Đã nói rồi, anh không
sao”.
Nghiêu Vũ do dự một lát, đứng lên: “Ngày mai chúng ta
về lạc viên ở thị trấn cổ, hôm nay ngồi xe mệt, anh ngủ sớm đi”.
Ra khỏi phòng, thần kinh mới đỡ căng thẳng. Cô mua
được kẹo về đã khá muộn, ngoài trời vẫn nóng, liền gọi phục vụ mang bữa tối lên
phòng.
Đồng Tư Thành ăn không nhiều, nhưng trầm lặng hơn, anh
thường vô thức liếc trộm cô.
Nghiêu Vũ lại thấy bồn chồn, nhớ lại phút âu yếm ngắn
ngủi với Hứa Dực Trung. Lòng hoang mang, không biết cứ tiếp tục thế này sẽ ra
sao. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể ở bên Đồng Tư Thành.
Trong đầu lại nhớ tới tất cả những gì anh đã làm vì cô
từ thời đại học. Tình của anh như núi, cô phải làm gì để báo đáp. Cho dù thế
nào, cô cũng phải đốt lên ngọn lửa trong mắt anh.
Tuệ An thẫn thờ nằm trên giường, trong suốt lễ kí kết
và bữa tiệc, cô không hề thấy bóng dáng Trương Lâm Sơn, thái độ của Hứa Dực
Trung cũng khiến lòng cô thất vọng: “Tiểu Vũ mình quyết định ngày mai bắt xe
về. Cứ ra ngoài là mình thấy mệt, vẫn thích ngồi nhà hơn”.
“Tại sao luôn là cậu ở nhà chờ đợi? Cứ để Trương Lâm
Sơn lo lắng một phen. Không cho biết cậu ở đâu, xem anh ta có nhớ đến cậu
không!”.
Tuệ An ngao ngán, cô chưa nói với hai bạn, Trương Lâm
Sơn cũng đang ở đây.
Sáng hôm sau, Đồng Tư Thành, Nghiêu Vũ, Tuệ An cùng đi
thăm thị trấn cổ. Sau khi tham quan lạc viên của họ, Tuệ An không muốn làm
phiền hai người, nói là muốn đi dạo một mình.
Tuệ An tính trầm lặng, ít giao du, hồi đâu Trương Lâm
Sơn đưa ra ngoài chơi cô đã không thích. Bây giờ, Tuệ An thầm nghĩ, anh cũng
chẳng muốn đưa cô đi đâu nữa.
Lang thang trong thị trấn, nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ
có thể qua sông sang phía bên kia núi Vân Đỉnh, cô liền lên thuyền. Tuệ An vẫn
nhớ trong bài báo của Thiên Trần có viết, đứng trên núi có thể nhìn thấy toàn
cảnh thành phố B, có bố cục thái cực đồ.
Thong thả lên núi. Nắng tháng bảy, mới sáng sớm cũng
bắt đầu nóng, nhưng Tuệ An lại thấy mát, men theo những bậc đá, đi lên mấy chục
mét có một đài quan sát, từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh thị trấn cổ. Cô vốn
không thích leo núi, ngoái nhìn lại, rừng cây um tùm, dòng sông xanh như ngọc.
Tuệ An bỗng nghĩ, nếu Lâm Sơn có ở đây, nhất định anh rất vui.
Gió núi nhè nhẹ, một chuỗi tiếng cười giòn tan trên
núi vọng xuống, âm thanh này… Tuệ An dừng bước, tim đập thình thịch. Bước nhanh
mấy bậc, mắt đột nhiên tối sầm, người lảo đảo khụy trên bậc đá, cắn chặt môi,
ra sức tự nhủ: “Cố gắng, cố gắng!”, lát sau gượng dậy, loạng choạng chạy xuống
núi.
Tuệ An không biết, khi cô lên đài quan sát trên núi
cũng là lúc Đỗ Lối đưa Trương Lâm Sơn lên đó, ngắm toàn cảnh thị trấn cổ.
Thoáng thấy Tuệ An, Đỗ Lối lập tức kéo Trương Lâm Sơn, ôm anh cười khanh khách.
Cô gọi to tên anh, hôn anh túi bụi, làm Trương Lâm Sơn sung sướng cười ngất,
bảo cô nghịch như trẻ con.
Đỗ Lối cười, trong lòng không ngừng xin lỗi Tuệ An.
Trương Lâm Sơn vẫn chưa chịu xé toạc bức màn, cô sẽ làm việc đó. Cô cũng thấy
có lỗi với Tuệ An, nhưng lại nghĩ, tất cả là vì cô cũng yêu anh, cô muốn có
anh, muốn chiếm hữu anh.
Bước xuống con thuyền gỗ đậu trên bến, Tuệ An tay run
run móc ví tiền, chìa khóa, giấy lau, son dưỡng môi, rơi tung tóe trên sàn
thuyền, cô cũng không nhặt, lấy hết số tiền đem trong ví nhét vào tay người lái
đò, run người, miệng lắp bắp: “Xin bác, lập tức cho thuyền về thị trấn, đừng
đợi thêm khách nào nữa, xin bác”.
Cô ôm bụng, ngồi xụp trên thuyền, mặt trắng như tờ
giấy, đôi mắt trong nước khẩn thiết nhìn người lái đò, môi cắn đến bật máu.
“Được được, cô đừng lo, đừng lo!”. Người lái đò hốt
hoảng, vội vàng cởi dây neo, quay thuyền.
Tuệ An lảo đảo chạy về lạc viên, vừa vào chính đường,
thoáng thấy bóng Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Tiểu
Vũ!” rồi ngất đi.
Tuệ An tỉnh dậy, thấy mình nằm trong bệnh viện, Nghiêu
Vũ và Thiên Trần lo lắng nhìn cô.
“Không sao, mình không được khỏe, ít vận động…”. Tuệ
An ngại ngùng giải thích.
Thiên Trần cười vang: “Này, Tuệ An, có tin tốt đấy!”.
“Tuệ An! Đừng dọa mình, bây giờ cứ nhìn thấy có người
phải đưa vào viện là mình tim đập chân run”. Nghiêu Vũ nói, lúc thấy Tuệ An
ngất đi, tim cô như ngừng đập, vội vàng cùng Đồng Tư Thành đưa Tuệ An vào viện.
“Mình…”. Tuệ An nhắm mắt rồi lại mở ra, môi cười nhợt
nhạt, “Ngày xưa bọn mình lên núi chơi, mình đã đi không nổi, bây giờ sức khỏe
càng không bằng hồi đó”.
“Tuệ An, chúc mừng, cậu… cậu có em bé rồi!”. Thiên
Trần phấn khởi nhảy lên, vội báo tin.
Tuệ An sững sờ, tay vô thức đặt lên bụng, em bé? Cô
không tin, khẽ lắc đầu.
“Thật mà, thật mà! Chỉ có điều em bé còn rất nhỏ, mới
được hơn một tháng, ha, Tuệ An, cuối cùng cậu cũng được làm mẹ rồi!”. Thiên
Trần chìa cho Tuệ An giấy chẩn đoán của bác sĩ.
Nghiêu Vũ đứng bên cũng mỉm cười.
Không khí phấn khởi tràn ngập phòng bệnh, xua hết buồn
phiền trong lòng Tuệ An, cô đọc đi đọc lại từng chữ trong giấy chẩn đoán, có
thật ư? Gần đây tâm trạng không tốt, tâm lí không ổn định, cũng quên mất lâu
rồi không thấy kinh. Bỗng vớ điện thoại gọi cho Trương Lâm Sơn. Trời ơi, nếu
anh biết, anh sẽ thế nào? Nhưng đột nhiên lại ngừng tay, vội vàng cúp máy.
“Sao vậy, Tuệ An?”.
Tuệ An bàng hoàng nhìn hai cô bạn, lại nén lòng, có
con! Thật không dễ! Cô lại cầm điện thoại.
Chuông đổ một lúc lâu, Trương Lâm Sơn mới nghe máy:
“Tuệ An, lễ kí kết ở thị trấn cổ kết thúc là anh về ngay, hai hôm nay em thế
nào?”.
Tuệ An gượng nhẹ để tay lên bụng, mắt nóng đỏ, giọng
nghẹn ngào: “Có rồi, có con thật rồi…”.
“Con nào?”. Trương Lâm Sơn nghe không rõ. Hôm qua anh
mới đến thị trấn cổ, Đỗ Lối đưa anh lên núi Vân Đỉnh tắm suối nước nóng, lễ kí
kết, anh cũng không tham dự, cũng không muốn gặp Hứa Dực Trung, định sáng mai
sẽ về thành phố A. Cú điện thoại bất ngờ của Tuệ An làm anh giật mình.
“Lâm Sơn, em có thai rồi, là con anh, con anh!”. Tuệ
An nói rõ từng chữ, nước mắt giàn giụa.
Trương Lâm Sơn nhảy lên, bối rối liếc nhìn Đỗ Lối đang
đứng cách đó không xa, anh cầm điện thoại đi ra chỗ khác. Dè dặt hỏi lại: “Con
ư? Thật không?”.
“Vâng!”. Tuệ An vừa khóc vừa cười.
“Trời ơi! Tuệ An, em đang ở đâu? Anh đến ngay!”.
Trương Lâm Sơn cuối cùng xác định lời Tuệ An là thật, có con! Mắt sáng bừng,
cuối cùng anh đã có con, cuối cùng anh cũng được làm bố! Trương Lâm Sơn xúc
động run người.
“Em… em ở nhà… chờ anh về!”. Tuệ An nói.
Thiên Trần và Nghiêu Vũ trố mắt nhìn cô, không hiểu
tại sao Tuệ An nói vậy.
Tuệ An cúp máy, nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc vô bờ, tay
vẫn để trên bụng: “Mình sợ Lâm Sơn trách, mình đến đây mà không nói với anh ấy.
Tiểu Vũ, nhờ cậu một việc…”.
“Để mình đi hỏi bác sĩ!”. Thiên Trần hiểu Tuệ An muốn
nhờ Nghiêu Vũ đưa về nhà, vội đưa mắt hội ý với Nghiêu Vũ, buổi sáng cô phải
theo sát Tần Huyên, có cơ hội là tiếp cận đưa ra câu hỏi, nhưng người cùng đoàn
quá đông, phóng viên cũng nhiều, cô chưa hỏi được gì. Sắp đến bữa cơm trưa, Tần
Huyên nói: “Phóng viên Đào, thế này vậy ba giờ chiều tôi phải đi, hai giờ cô
đến đây, một tiếng thôi đấy!”.
Thiên Trần không thể đưa Tuệ An về, cô phải tranh thủ
thời gian một tiếng này để hoàn thành bài phỏng vấn.
Nghiêu Vũ gật đầu, Thiên Trần liền yên tâm.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người. Tuệ An mím môi,
ánh mắt cầu khẩn nhìn Nghiêu Vũ: “Tiểu Vũ, Lâm Sơn cũng ở đây… Mình nhất định
phải về nhà trước anh ấy, hãy giúp mình!”.
“Được!”. Nghiêu Vũ quay đi, lòng như chảo dầu sôi,
Trương Lâm Sơn, anh không đáng mặt đàn ông! Tất nhiên anh ta đang ở đây, anh ta
còn có thể ở đâu. Nghiêu Vũ phẫn nộ, lập tức đoán ra, Tuệ An đã biết chuyện,
nhưng không trách nửa câu, không hé răng, Nghiêu Vũ vừa áy náy vừa thấy khổ
tâm. Không muốn làm Tuệ An kích động, nói nhẹ nhàng: “Mình đi chuẩn bị, tiện
thể nói với Tư Thành, bảo anh ấy ở đây đợi, đưa cậu về rồi, mình sẽ quay lại
đón anh ấy”.
Tuệ An thở phào nhẹ nhõm, giọng nôn nóng: “Nhanh lên
nhé, Tiểu Vũ!”.
“Yên tâm, không sao đâu!”. Nghiêu Vũ ra ngoài, gọi
điện cho Hứa Dực Trung: “Hứa Dực Trung, anh đã giúp Đỗ Lối, anh không còn lương
tâm nữa rồi! Đúng, không cần biết tại sao tôi biết, tôi biết hết rồi… không cần
anh giải thích, nếu anh nói với Trương Lâm Sơn, Tuệ An đến đây, tôi sẽ coi như
chưa từng quen anh! Tùy anh!”. Không để Hứa Dực Trung nói, cô cúp máy, lúc này
hỏa khí đang ngùn ngụt trong lòng. Cô chỉ muốn bảo vệ Tuệ An, bảo vệ Tuệ An…
Trương Lâm Sơn cúp máy quay người lại, Đỗ Lối đứng
lặng nhìn anh, lòng quặn đau, anh chìa tay cho cô, Đỗ Lối hơi né tránh, rồi lại
lao vào lòng anh “Em không sao, không hẹp hòi như thế, anh mau đi đi, muộn rồi,
không tốt đâu!”.
Trương Lâm Sơn nâng đầu Đỗ Lối, lòng rối như tơ: “Xin
lỗi, Tiểu Lối, anh…”.
Đỗ Lối giơ tay bịt miệng anh: “Em biết, anh lái xe cẩn
thận, đến nơi nhớ báo để em yên tâm!”.
Trương Lâm Sơn cảm kích nhìn cô, không biết nói gì,
xách cặp, đi vài bước lại ngoái nhìn. Đỗ Lối cúi đầu, không nhìn rõ mặt. Anh quẳng
cái cặp trong tay, quay trở lại: “Tiểu Lối!”.
“Lâm Sơn!”. Cô bật khóc: “Anh đi đi, đi mau đi, nếu
không, em sẽ không để anh đi nữa!”. Cô đẩy mạnh anh, “Em chỉ buồn lúc này thôi,
qua rồi sẽ không sao… anh cũng biết mà, em không sao… Nếu anh không đi, em mới
thấy buồn…”.
Lời Đỗ Lối như mũi kim đâm vào lòng. Trương Lâm Sơn
yên lặng một lúc, bỗng bế cô ngồi xuống, vùi mặt vào tóc cô, mùi hương tươi
mát, anh tham lam hít mãi, ấp úng dỗ dành: “Anh không đi, không đi nữa… đừng
khóc, Tiểu Lối, đừng khóc…”.
“Lâm Sơn!”. Đỗ Lối không kìm được nữa, hôn như mưa
khắp mặt anh. Nước mắt mằn mặn chảy vào miệng, cái hôn này sao mà mặn chát.
Bây giờ anh ấy không đi, nhưng anh ấy vẫn muốn đi, cô
biết, không ai hiểu anh hơn cô. Cố nặn ra nụ cười, Đỗ Lối xách cặp của Trương
Lâm Sơn đi ra cửa: “Nào, em tiễn anh ra xe, anh phải chăm sóc tốt cho Tuệ An,
có con không dễ, Tuệ An lại yếu”.
“Đứng lại!”. Trương Lâm Sơn kêu lên, “Tiểu Lối, tại
sao em không ghen? Sao em phải như vậy? Thà em khóc lóc ầm ĩ anh còn dễ chịu
hơn!”.
Đỗ Lối thì thầm: “Em chỉ cần anh vui!”. Cô quay người,
nước mắt lại giàn giụa, “Em khóc lóc ầm ĩ thì sao? Hôm nay không phải hôm qua,
không phải trước đây, cô ấy đã có con rồi!”.
Trương Lâm Sơn kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào,
xua đi không khí âm u trong phòng. Bên ngoài tràn ngập sắc xuân, hai ngày đến
đây chơi là muốn tránh người quen, cảnh quen ở thành phố A. Anh rất trân trọng,
cũng rất vui.
Chỉ một việc ngoài ý muốn đã làm hỏng toàn bộ kế hoạch
của anh. Mới hôm qua, anh còn định là sau khi về sẽ nói chuyện với Tuệ An. Biết
là sẽ làm tổn thương Tuệ An, nhưng cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải cả hai càng
đau khổ? Anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, màu xanh mỡ màng của cây
cối dưới ánh nắng hè gay gắt, càng tưng bừng nhựa sống. Sau đó ánh mặt trời
chếch dần, từ từ lẩn vào đêm. Chợt nhớ đến câu thơ: Chiều về quạ ngủ trên cây,
chân cầu lơ thơ dòng nước bạc, ngựa gầy âm thầm trên đường vắng, mặt trời tàn
khuất núi, đứt lòng người nơi góc bể chân mây.
Từ nay chỉ có thể gửi lòng nơi cuối trời ư? Con cái,
Tuệ An, ly hôn, Đỗ Lối, tình yêu, khát vọng nguyên thủy, một cuộc sống mơ ước…
tất cả ập đến như bão táp. Anh đột nhiên hiểu ra một điều, không phải ai cũng
có tư cách theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Mỗi người đàn ông đều từng có ý nghĩ
ly hôn, có người thoáng qua, có người âm thầm suốt đời. Con cái là trách nhiệm,
là trách nhiệm không thể thoái từ.
Anh thở nhè nhẹ: “Nếu có thể, anh thà không quen em”.
Đỗ Lối ngây ngất nhìn anh. Trương Lâm Sơn là người phù
hợp nhất với cô, anh chín chắn, điềm đạm, dịu dàng, có tham vọng, quan trọng
nhất là anh yêu cô.
Lòng cô cũng rối như anh, không ngờ bất chợt nảy ra
một đứa trẻ. Làm thế nào đây? Lúc này cô không cần nghĩ nên làm thế nào. Đôi
mắt hạnh đào rất đẹp đã ăm ắp nước, chứa chất khổ đau, đau đáu nhìn anh. Cô đã
vất vả dụng tâm để có anh, chỉ vì một đứa trẻ, bỗng mất hết hay sao?
Ánh mắt ấy khiến Trương Lâm Sơn nát lòng, anh sải bước
đến trước mặt cô, lấy tay che đi đôi mắt ấy: “Đừng nhìn anh như vậy…”. Chất
lỏng nóng ấm chạy dọc theo kẽ ngón tay, anh ôm cô, ghì thật chặt, Đỗ Lối cảm
thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Trương Lâm Sơn về đến thành phố A đã hơn bảy giờ tối.
Ngôi nhà quen thuộc hiện ra, anh ngẩng nhìn lên, đèn phòng khách tầng ba vẫn
sáng. Ánh đèn màu da cam chập chờn hắt lên rèm cửa, tỏa hơi ấm vào đêm. Nghe
tiếng dế kêu trong đám cỏ, lòng bỗng lâng lâng cảm giác dịu dàng, cùng với nỗi
xúc động, cùng với sự nặng nề bất an.
Tuệ An, cô vợ yếu đuối ngoan hiền như chú cừu non của
anh, cô đã mang thai con của anh, cô cần sự chăm sóc của anh, cần tình yêu của
anh. Trương Lâm Sơn nặng nề bước từng bước trên hành lang còn sáng đèn, mở cửa
vào nhà.
Nghiêu Vũ vừa mới cho Tuệ An nằm xuống, Tuệ An rất
mệt, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Nghiêu Vũ không dám bỏ đi, nghe thấy
tiếng cửa mở, ngó đầu ra.
“Tuệ An rất mệt, hôm nay đã bị ngất”. Nghiêu Vũ nói
vắn tắt tình hình với Trương Lâm Sơn, cũng truyền đạt lại lời dặn của bác sĩ.
Trương Lâm Sơn cảm kích nhìn cô: “Cảm ơn! Tôi vừa đi
công tác, may còn có cô. Bố mẹ cô ấy đã biết chưa?”.
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, mới về chưa được hai tiếng, đâu
đã kịp làm kinh động các cụ? “Tuệ An không muốn để bố mẹ lo lắng, muốn đợi anh
về rồi mới nói với họ, hôm nay cô ấy mệt rồi”. Nghiêu Vũ nhắc lại lần nữa.
Trương Lâm Sơn nhận ra vẻ mặt không vui của Nghiêu Vũ,
lại nhìn Tuệ An, không bật đèn, sợ làm cô thức giấc, nhờ ánh đèn từ bên ngoài
cửa, thấy Tuệ An nằm co trên giường, tóc hơi rối, không nhìn rõ mặt. Anh bỗng
thấy hối hận, tự trách mình.
“Tôi đi đây, anh cố gắng chăm sóc cô ấy, Tuệ An rất
yếu, bác sĩ nói, ba tháng đầu tốt nhất nên nằm yên dưỡng thai”.
“Tôi tiễn cô”.
Nghiêu Vũ định từ chối, lại thôi. Xuống tầng trệt,
Trương Lâm Sơn định đi lấy xe, cô ngăn lại: “Tôi lái xe đến đây”.
Trương Lâm Sơn kinh ngạc nhìn chiếc Volvo, không phải
chiếc xe đặc biệt, mà là biển xe đặc biệt.
“Lưu Thành Lương mượn giúp tôi, làm sao tôi mua nổi
chiếc xe này”. Nghiêu Vũ có vẻ như buột miệng giải thích, trước khi lên xe còn
nhìn Trương Lâm Sơn nói: “Tuệ An là bạn tốt nhất của tôi, anh nên đối tốt với
cô ấy”.
Nghiêu Vũ lái xe đi rồi, Trương Lâm Sơn vẫn còn đứng
ngây, anh biết Lưu Thành Lương, đó là thư kí của phó chủ tịch tỉnh Trần Đình
Nam, Nghiêu Vũ chỉ nói một câu bình thường, nhưng nghe như mệnh lệnh. Cô là ai,
mà có thể sai bảo Lưu Thành Lương? Anh nhìn Nghiêu Vũ lái xe đi, chầm chậm quay
vào nhà, bỗng thấy lo lắng tự trách, sao anh không hỏi Đỗ Lối, cũng không hỏi
Hứa Dực Trung.
Nghiêu Vũ vừa lái xe vừa nghĩ, vừa rồi cô chủ ý nói
vậy. Cô nhận ra Trương Lâm Sơn là người đầy tham vọng, anh ta đương nhiên không
muốn đường công danh đang rộng mở của mình bị ảnh hưởng bởi quan hệ tình cảm
ngoài luồng. Miệng lưỡi con người rất đáng sợ, cô tin có người không thích
Trương Lâm Sơn thăng tiến quá nhanh. Anh ta mới ba bảy tuổi đã là phó giám đốc
sở quy hoạch tỉnh, giám đốc nhiều nhất hai năm nữa sẽ nghỉ hưu, Trương Lâm Sơn
muốn tiếp tục thăng tiến, dĩ nhiên phải cân nhắc.
Cô biết cách đó hơi tiểu nhân, Nghiêu Vũ cười khẩy,
nếu có thể, thậm chí cô còn muốn nói thẳng với Trương Lâm Sơn, anh dám xử tệ
với Tuệ An, tôi sẽ phá!
Nếu Tuệ An không có con, nếu Tuệ An không nhẫn nhịn
như vậy, Nghiêu Vũ cảm thấy ly hôn cũng chẳng sao. Nhưng Tuệ An nghĩ khác, luôn
nhẫn nhịn không hé răng. Giờ lại có mang đứa con của anh ta. Nghiêu Vũ vừa lái
xe lòng ngổn ngang, bứt rứt.
Nhớ lại lúc nằm ép xuống đất cầu xin ở Lhasa, cô đã
cầu trời để những người cô yêu thương luôn được hạnh phúc.
Nếu nói trái tim cao thượng có thể khiến người ta thêm
dũng cảm chống chọi với tất cả, thì bây giờ Nghiêu Vũ là như vậy. Cô cố gắng
không nghĩ đến Hứa Dực Trung, chỉ hi vọng Đồng Tư Thành sẽ khỏe lại, có thể
sống tiếp. Tính mạng quan trọng hơn tất cả. Nhìn mắt Đồng Tư Thành sáng dần,
Nghiêu Vũ thấy yên lòng.
Cô biết, việc cô làm không phải ai cũng hiểu. Ví dụ Đỗ
Lối, sẽ không hiểu tại sao cô muốn ở bên Đồng Tư Thành. Tại sao từ bỏ Hứa Dực
Trung. Đối với Đỗ Lối như thế là đạo đức giả.
Trước mắt chỉ có phản quang của đèn xe. Bóng núi hai
bên vụt qua trong đêm tối. Trên xe đang mở nhạc của Hứa Nguy. Nghiêu Vũ nhớ lại
ở trong nhà hàng lần đó, Hứa Dực Trung vừa đàn vừa hát bài này. Sau đó cô mua
đĩa hát của Hứa Nguy.
Ta không thể nào làm chủ, bởi lồng ngực
này, bùng cháy lửa khát khao,
Tuổi trẻ ơi, tung hoành như dòng nước, có
đam mê, có hoan lạc, cô đơn.
Có vấp váp, khổ đau, yêu hận, cuộc đời em
và cuộc đời tôi.
Ta có nhau là cuộc đời hoàn mĩ.
Cô đang phóng trên làn đường vượt, chiếc xe đi trên
làn đường chính, đột nhiên phát tín hiệu rẽ ngang. Nghiêu Vũ đạp mạnh phanh, xe
lắc mạnh sang trái rồi sang phải, loạng choạng lao đến sát chiếc xe phía trước,
cô thậm chí nhìn rõ hai người ngồi trong xe, trợn mắt nhìn xe của cô lao vào.
Tôi khát khao tột cùng được thấy em, thấy
nụ cười ban mai nắng tỏa,
Tôi buông mình theo con sóng mê say
Lời trong tim, tôi chưa kịp nói.
…
Giọng ca trầm ấm của Hứa Nguy từ từ dừng lại cùng với
ý thức của Nghiêu Vũ.