Cô nghĩ có lẽ mình quá
ích kỉ, cô không thể hứa gì với Hứa Dực Trung, cô sợ đối diện với Đồng Tư
Thành, cô không thể hứa như vậy. Nghiêu Vũ khẽ nói: “Xin lỗi, Hứa Dực Trung, em
yêu anh, nhưng bây giờ em không thể bỏ anh ấy”.
Thiên Trần đi làm về, sau bữa cơm tẻ ngắt như thường
lệ, Lâm Hoài Dương vào phòng làm việc. Thiên Trần muốn nói chuyện với anh,
nhưng chưa tìm được chủ đề. Cô bật ti vi, thấy đang chiếu bộ phim Hạnh phúc đẹp
như hoa, cũng khá hấp dẫn, cô nghển cổ gọi anh: “Hoài Dương! Anh ra xem ti vi
với em được không?”
“Anh đang bận!”.
Thiên Trần xem một lát, thở dài tắt ti vi, lên mạng.
Gặp Nghiêu Vũ và Tuệ An đang online, cả ba lại tán
gẫu.
Tán chán rồi, Thiên Trần nhìn đồng hồ đã mười một giờ
đêm, phòng sách vẫn không có động tĩnh gì, cô ngó vào, Lâm Hoài Dương vẫn đang
cắm cúi trước vi tính. Cô đứng sau anh nhìn một lúc, anh ngẩng nhìn cô, mỉm
cười, lại tiếp tục.
Thiên Trần tò mò hỏi anh: “Đây là gì vậy?”.
“Dài lắm, nói em cũng không hiểu, vấn đề quá chuyên
môn, khi nào em đi phỏng vấn liên quan đến vấn đề này anh sẽ nói”.
“Vậy em chơi một lúc rồi ngủ”.
“Ừ”.
Lâm Hoài Dương không hiểu ý cô, Thiên Trần rất thích
nghe anh nói những vấn đề chuyên môn của anh, cũng như cô, thích kể cho anh
nghe những câu chuyện vui khi cô đi phỏng vấn.
Thiên Trần thở dài, cô đã cố gắng, gợi ý Lâm Hoài
Dương biết cách chăm sóc âu yếm cô, nhưng anh vẫn không hiểu. Đành lên mạng
tiếp, bất ngờ phát hiện Cỏ Mùa Xuân, cô rất phấn khởi, hai năm rồi, cô và anh
ta chat rất nhiều, trở thành bạn thân thiết, nói bao nhiêu cũng không chán.
“Muộn rồi vẫn còn trên đó?”.
“Bởi vì tôi thấy cô hay xuất hiện vào tầm
này”.
“Ha ha, nếu có cơ hội tôi rất muốn biết
trông anh thế nào?”.
“Cô sẽ biết thôi, sớm muộn chúng ta cũng
gặp nhau”.
“Anh chắc vậy à?”.
“Chắc, có khi sắp rồi cũng nên, ha ha!”. Cỏ Mùa Xuân
là người chín chắn, cũng rất hài hước. Thiên Trần cảm thấy anh là tổng hợp của
Tiêu Dương và Lâm Hoài Dương. Có nét lãng mạn hài hước của Tiêu Dương và sự
thận trọng kín đáo của Lâm Hoài Dương.
Tháng bảy, hai tập đoàn Gia Lâm và Phương Bắc liên kết
chính thức kí thỏa thuận hợp tác với thành phố B. Rất đông phóng viên đến dự lễ
kí kết, bởi đây là dự án thu hút đầu tư du lịch phát triển lớn nhất từ trước
đến nay trong tỉnh.
Thiên Trần muốn đi, liền nói với Nghiêu Vũ.
Tim Nghiêu Vũ bỗng đập mạnh, mấy tháng rồi không gặp
Hứa Dực Trung. Anh không tìm cô, cô cũng không liên lạc, nhưng hai người dường
như có cảm giác giống nhau. Nghiêu Vũ không nghĩ cô và Hứa Dực Trung đã chia
tay, cô tin anh cũng nghĩ vậy.
Mấy tháng gần đây, tinh thần Đồng Tư Thành ngày một
tốt hơn, tháng này anh còn đi làm, anh nói nhàn rỗi không làm việc, rất chán.
Thời gian Nghiêu Vũ đến nhà anh dần dần cố định,
thường một tuần hai lần, thứ tư và thứ bảy. Cô nấu cơm, sắc thuốc bắc cho anh,
cũng mang theo laptop chỉnh sửa những ghi chép trong chuyến du lịch đến các thị
trấn cổ dạo trước.
Từ trước cũng như bây giờ Đồng Tư Thành chưa từng để
cô đưa anh đi bệnh viện, Nghiêu Vũ chỉ mong anh vui hơn, cũng chưa từng hỏi
bệnh trạng của anh. Mỗi lần sau khi đến bệnh viện kiểm tra, anh đều phấn khởi,
đều nói tình hình rất khả quan, không có vấn đề gì. Nghiêu Vũ nghe vậy cũng
phấn khởi không kém, dường như đã quên những chuyện cũ.
Lúc cắm cúi làm việc, cô lại cảm giác nụ cười của Đồng
Tư Thành biến mất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô. Nghiêu Vũ không dám ngẩng lên.
“Tư Thành, lễ kí hợp tác phát triển du lịch thị trấn
cổ rất đình đám, em muốn cùng Thiên Trần đến đó chơi. Cũng muốn tìm hiểu một
chút quy hoạch ở đấy. Chẳng phải chúng ta có ba lạc viên ở đó?”.
Đồng Tư Thành giơ tay vuốt tóc cô: “Tóc em nếu dài hơn
chút nữa sẽ giống như ngày xưa. Ồ, vẫn còn một đoạn khá dài!”. Đồng Tư Thành
dùng tay ước lượng, ánh mắt anh đầy tiếc nuối: “Nghiêu Nghiêu, tóc em cần bao
nhiêu thời gian mới trở lại như ngày xưa?”.
Nghiêu Vũ ngoảnh nhìn, còn gần một gang tay, cô cười:
“Chắc cũng phải nửa năm nữa, tóc em dài nhanh”.
“Có lúc, không biết chết là xấu hay tốt, có lẽ cũng
tốt, nhưng con người luôn sợ chết”. Đồng Tư Thành thủng thẳng nói.
Nghiêu Vũ sững người, trợn mắt trách anh: “Phỉ phui
cái mồm! Tự dưng lại nói đến chết chóc! Không phải bây giờ anh đang rất tốt
sao?”.
Đồng Tư Thành trìu mến nhìn cô: “Anh sai rồi, được
chưa? Nghiêu Nghiêu, anh cũng muốn đến thị trấn cổ!”.
Nghiêu Vũ ngẩn người, bắt đầu lo lắng: “Phải ngồi xe
ba, bốn tiếng, không ổn, anh đừng đi!”.
“Không, anh muốn đi, anh thích nơi đó, cảm giác rất
bình yên…”. Mắt anh đầy lưu luyến, Nghiêu Vũ hiểu, anh không muốn xa cô.
Cô cầm tay anh, ngón tay thon dài, da hơi khô, nóng
hơn bình thường, được cô chăm sóc mấy tháng, lòng bàn tay bấy giờ đã có khí
sắc: “Tư Thành, em không đi nữa, em ở lại với anh!”.
Đồng Tư Thành kiên quyết: “Em không cho anh cơ hội nào
ư? Anh luôn muốn cùng em đến nơi em lớn lên từ nhỏ, đưa anh đi ăn mì uyên
ương”. Nghiêu Vũ xoay lại, mắt chợt ướt. Mì uyên ương! Anh ấy vẫn còn nhớ mì
uyên ương! Cô gật đầu, không dám nói gì, sợ anh phát hiện cô khóc.
Nghiêu Vũ lái xe đến đón Thiên Trần và Tuệ An. Cả hai
phải lôi Tuệ An lên xe, Nghiêu Vũ nhớ lời Hứa Dực Trung, không nhắc nửa câu về
chuyện của Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối.
Tuệ An đắn đo mãi, Hứa Dực Trung gọi điện đến nhà mời
Trương Lâm Sơn tới thành phố B tham dự lễ kí hợp tác, tiện thể thăm quan thị
trấn cổ, bây giờ anh đang ở đó… Cô rất phân vân, cuối cùng không cưỡng lại được
lôi kéo của hai cô bạn, đành đi theo. Thầm nghĩ, nếu gặp Lâm Sơn, anh có vui
không?
Khi Nghiêu Vũ dắt tay Đồng Tư Thành từ cầu thang
xuống, Tuệ An và Thiên Trần đều giật mình. Đồng Tư Thành quá gầy. Một năm không
gặp, anh đã thay đổi hoàn toàn. Nghiêu Vũ nói Tư Thành đã tăng được ba, bốn
cân, khỏe hơn rất nhiều.
Hai cô bạn không nói gì, giúp Nghiêu Vũ xếp hành lí.
Mở cốp xe, thấy bên trong chất đầy đồ, Nghiêu Vũ nói: “Mang nhiều một chút,
nhân tiện có xe”.
Nghiêu Vũ phóng xe rất nhanh, nhưng cũng rất cẩn thận.
Cô đã chủ ý mượn chiếc Volvo, muốn Đồng Tư Thành được ngồi thoải mái.
Tuệ An ngồi trong xe cười: “Tiểu Vũ, lần đầu tiên thấy
cậu lái xe, cũng thạo ghê”.
Đồng Tư Thành cũng nói: “Đúng đấy, anh cũng không
biết”.
“Từ nhỏ em đã lớn lên trong những chiếc xe, bố mẹ ở xa
nhau, em lái thì không sao, cứ ngồi yên là say. Em lái được mấy năm rồi, các
anh, à, các anh họ dạy em. Em thích phóng thật nhanh, cảm giác như đang bay”.
“Nghiêu Nghiêu, lái chậm một chút cũng được, anh không
sao”.
“Nhưng em thích phóng xe tốc độ, em đã chủ ý mượn con
xe này, xe xịn, đúng ba tiếng là đến”. Nghiêu Vũ nhoẻn cười với anh.
Anh cũng cười với cô.
Ra đến đường cao tốc. Nghiêu Vũ liên tục vượt các xe
khác. Sắp đến thành phố B, cô giảm tốc độ, đã thấp thoáng thấy xe của Hứa Dực
Trung ở phía trước. Tim Nghiêu Vũ lại đập dồn, nhưng biết làm sao, bây giờ cô
chỉ có thể ở bên Đồng Tư Thành.
Đến thành phố B, ai việc nấy. Thiên Trần đi liên hệ
thuê phòng, Tuệ An cũng đi theo. Nghiêu Vũ hỏi Đồng Tư Thành: “Anh có muốn nghỉ
một lát không?”.
Đồng Tư Thành gật đầu.
Nghiêu Vũ hâm lại thuốc bắc, để đầu giường cho anh:
“Đợi một lát hãy uống. Em đi mua chút đồ rồi về”.
Đồng Tư Thành kéo cô lại, nhắm mắt: “Nghiêu Nghiêu, em
không cần phải tốt với anh như vậy… anh”. Một tiếng thở dài não nề, anh không
muốn xa cô, không muốn để cô đi, muốn níu kéo cô, làm cô mệt mỏi. Cuối cùng anh
từ từ buông tay: “Ngồi xe mệt, anh ngủ một lát, khi nào về đánh thức anh”.
“Vậy anh uống thuốc đã rồi hãy ngủ”.
Đồng Tư Thành cười, uống hết thuốc, xúc miệng rồi nằm
xuống, nhìn Nghiêu Vũ: “Em đi đi, nhớ mua ít kẹo, thuốc đắng quá”.
Nghiêu Vũ cười “khạch” một tiếng.
Nhẹ nhàng khép cửa, giờ cô lại không muốn đi tìm Hứa
Dực Trung nữa, đứng ngoài cửa phòng, nhìn hành lang vắng lặng. Cô đã tra trên
mạng, cũng đến bệnh viện hỏi. Chưa bao giờ hỏi thẳng Đồng Tư Thành, nhưng qua
tìm hiểu, cô biết.
Nghiêu Vũ nhắm mắt, dựa lưng vào cửa phòng, đây là món
nợ gì?
Không biết cô đứng như vậy bao lâu, có tiếng chân
người trên hành lang. Sực nhớ cần phải mua kẹo cho Đồng Tư Thành, Nghiêu Vũ mở
mắt đi về phía cầu thang máy.
Cửa thang máy vừa mở, Hứa Dực Trung cùng mấy người của
tập đoàn chuẩn bị bước ra. Nhìn thấy Nghiêu Vũ, anh sửng sốt, quay sang nói gì
với người bên cạnh, đợi mấy người ra hết, Nghiêu Vũ cúi đầu bước vào, cửa thang
máy vừa đóng, Hứa Dực Trung đã ôm choàng cô, hôn thật mạnh.
Nghiêu Vũ cũng hôn lại, thang máy kêu “ding” một tiếng
dừng ở tầng tám. Anh nắm tay cô kéo ra.
Cô không nói gì mặc anh kéo đi.
Vừa vào phòng, nỗi xúc động cuộn trào như sóng. Cô nhớ
anh, anh cũng vậy.
Cả cơ thể cô mềm mại nằm gọn trong lòng anh, từ lúc
gặp nhau ở thang máy đến giờ, họ chưa nói một câu.
Hứa Dực Trung ôm riết cô, vuốt ve tấm lưng mịn màng
của cô, không muốn xa cô nữa. Nhưng anh biết bệnh của Đồng Tư Thành, cũng hiểu
ý Nghiêu Vũ, rất muốn nói với cô, có thể giúp một lúc không thể giúp được cả
đời.
“Chỉ còn cách đó sao? Tiểu Vũ, em nghĩ xem, như vậy
rất đau khổ, không chỉ em, cả anh nữa?”.
Nghiêu Vũ nhớ đến Đồng Tư Thành, nhớ lại ánh mắt rạng
rỡ của anh mỗi khi nhìn thấy cô, cô không thể nhẫn tâm, cô muốn cho anh hi
vọng, có thể sau này… sau này thế nào chẳng ai biết, cô chỉ muốn yên lòng.
Nghiêu Vũ không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Dực Trung, cúi đầu nói: “Dực Trung, xin
lỗi, em không còn cách nào khác…”.
Hứa Dực Trung lấy tay bịt miệng, không cho cô nói.
Lại những cái hôn dài nghẹt thở, ham muốn bùng lên như
lửa không sao cưỡng nổi.
Nghiêu Vũ tắm xong, mặc quần áo định đi, Hứa Dực Trung
lại ôm lấy cô: “Tiểu Vũ, đừng nói chia tay, anh có thể chờ”.
“Nhưng em không muốn anh chờ, em không biết sẽ kéo dài
bao lâu?”.
“Tiểu Vũ, em quá mềm lòng, rõ ràng em không yêu anh
ấy. Sao phải như vậy?”.
“Không phải em mềm lòng, mà không còn cách nào khác,
em không thể nhìn anh ấy như vậy!”. Nghiêu Vũ nhớ đến tình cảm sâu nặng của
Đồng Tư Thành, lòng lại xót xa. “Anh ấy vẫn nói không sao, luôn rất tốt với
em”.
“Một năm được không?”.
Nghiêu Vũ lẩm nhẩm nhắc lại: “Một năm, Dực Trung,
không phải như vậy, em cảm thấy có lỗi với anh ấy”.
“Một năm không đủ ư?”. Hứa Dực Trung nắm vai cô lắc
mạnh, lòng đau nhói, “Anh không chịu được nữa, Tiểu Vũ, em thương anh ta như
vậy, sao không thương anh chút nào?”.
Nghiêu Vũ ngỡ ngàng, không biết nói sao. Đẩy anh, mở
cửa đi ra: “Em cần mua ít đồ, Tư Thành nói muốn ăn kẹo”.
Gần đến cửa nghe tiếng Hứa Dực Trung từ phía sau: “Một
năm cũng không được ư?”.
Nghiêu Vũ há to miệng hít thật nhiều không khí, cô
muốn nhận lời biết mấy! Nhưng dáng gầy guộc, ánh mắt đượm buồn của Đồng Tư
Thành, luôn ám ảnh cô. Mỗi lần rời khỏi nhà anh, cô lại ngoái nhìn, bây giờ đổi
lại, là anh đứng bên cửa sổ nhìn cô. Đi rất xa, vẫn cảm thấy anh đang nhìn
theo.
Biết trả lời anh thế nào? Một năm, một năm là gì?
Nghiêu Vũ không dám nghĩ: “Một năm?”. Giọng cô khô đắng, “Em không chỉ muốn để
anh ấy nhẹ nhàng sống qua một năm, em… còn muốn anh ấy khỏe lại, muốn hi vọng
trong mắt anh ấy không biến mất… anh nói một năm… sao anh có thể nghĩ như
vậy?”.
Lời Nghiêu Vũ làm Hứa Dực Trung chấn động, cô trách
anh sao? Anh nhìn cô, Nghiêu Vũ gầy như thế, làm sao chịu nổi gánh nặng kia?
Cô không thể hứa gì với anh, không thể! Cô sợ đối diện
với Đồng Tư Thành, Nghiêu Vũ ngoái đầu khẽ nói: “Xin lỗi, Dực Trung, em yêu
anh, nhưng bây giờ em không thể bỏ anh ấy”. Nói đoạn, mở cửa bước ra.
Hứa Dực Trung ngây người nhìn theo, giật cửa chạy ra,
chỉ thấy bóng Nghiêu Vũ chạy rất nhanh, muốn đuổi theo, nhưng chân như bị chôn
tại chỗ, bây giờ anh cũng chỉ có thể như vậy, không phải sao?