Lâu lâu ông cũng đi thăm đồng nghiệp và xem có gì mới không. Thỉnh thoảng họ lại giới thiệu với ông một chiếc máy tính mới sắm, nhưng cũng chỉ thế thôi. Phần còn lại của bộ máy cảnh sát vẫn hoạt động như trước, chỉ có điều mỗi lần ông lại cảm giác mình làm phiền mọi người nhiều hơn.
Không thể so sánh được với thời trẻ, thời huy hoàng của ông...
Một nụ cười sung sướng đọng lại trên môi ông già. Liễu Minh Không chưa ngủ, nhưng tình trạng hiện giờ của ông cũng đã chuyển sang trạng thái gà gật cách ngủ không xa. Ông đã trôi đi vào một miền riêng của mình, nghe tiếng la hét của các nhân vật trong phim hoạt hình như từ một nơi xa xăm để rồi giật mình tỉnh dậy khi nghe giọng la của đứa cháu.
“Ông ơi, có người bấm chuông.”
Liễu Minh Không không phản ứng.
“Có người bấm chuông, ông ơi!”
“Cái gì? Cái gì kia?” - Ông già bối rối ngồi dậy.
Lập Công Tịnh vẫn chưa rời mắt khỏi màn hình, Gã Hề lúc này đang đánh một con cáo. Gã tóm lấy đuôi con vật rồi đập lia lịa xuống mặt đất, bụi bốc lên mù mịt.
“Chẳng trách mẹ nó không muốn cho con mình xem truyền hình.” - Ông già thầm nghĩ. - “Vì người ta cứ đặt ra trước mắt trẻ con những cảnh đầy bạo lực.”
Lập Công Tịnh không nghĩ tới chuyện ra mở cửa. Nó cứ ngồi trên ghế và mau chóng chúc cho Gã Hề thành công.
Liễu Minh Không lê bước về phía cửa. Ông đưa tay vuốt mái tóc trắng, rồi xoay nắm tay cửa.
Ông tin chắc con gái mình đã về và đã định cất tiếng gọi tên cô. Nhưng tiếng gọi tắt nghẽn giữa cổ họng ông.
Trước mặt ông là một người đàn bà trẻ tuổi xa lạ.
“Chào ông.” - Cô ta nói.
Liễu Minh Không bối rối đến mức không đáp lại lời chào. Ông nhìn cô gái từ đầu xuống chân. Ánh mắt này đã trở thành một phản xạ có điều kiện nơi ông qua thời gian làm cảnh sát, qua không biết bao lần phải đóng vai nhân chứng.
Cô ta có mái tóc vàng, gây cảm giác nhợt nhạt và thiếu sức sống. Đuôi tóc được cắt không đều, đó đây có những lọn dài ra. Cô gái mặc quần bò, một chiếc áo len màu xám đơn giản và một chiếc áo khoác bằng vải màu đỏ thẫm. Cô ta đứng đó, mỉm cười có vẻ hơi căng thẳng, rồi gật đầu.
“Tôi được phép vào chứ?” - Cô ta hỏi.
“Vâng, không...” - Ông hắng giọng. - “Tôi không quen cô. Tôi không biết cô muốn gì ở tôi.”
“Ông quen tôi, ông Minh Không.”
“Không, tôi...”
“Từ ngày trước kia.”
“Sao?”
“Chuyện xảy ra trên hai mươi năm rồi.”
Liễu Minh Không suy nghĩ và chứng tỏ ông chưa hẳn già nua lẩm cẩm.
“Không thể thế được, thưa cô. Điều này không thể xảy ra. Trước đây hai mươi năm thì cô vẫn còn là một đứa bé. Cô muốn kể cho tôi nghe chuyện gì vậy?”
“Tôi đang muốn nói với ông chính chuyện đó.”
“Dính dáng gì đến tôi?”
“Rồi ông sẽ biết. Chỉ có điều tôi không muốn nói ở đây, bên ngưỡng cửa này. Tôi rất muốn vào bên trong, nếu ông không phiền.”
“Thế thì, tôi...” - Ông thoáng nhìn trở lại. - “Tôi đang có khách, cháu tôi đang ở đây.”
“Nó sẽ không quấy rầy chúng ta đâu. Chúng ta có thể bước vào một phòng khác, ông Minh Không.”
Câu nói này khiến Liễu Minh Không bực mình, ông không thích kiểu cách quá tự nhiên đó. Cô ta đột ngột xuất hiện ở đây và nói với ông bằng vẻ ra lệnh. Mặt khác, ông cũng không làm gì được để chống đối. Khi cô ta tiến lên phía trước một bước, ông lùi một bước.
“Cô tên là gì?”
“Tên tôi là Triệu Thị Tuệ.”
“Xin lỗi cô, nhưng tôi không quen ai như vậy.”
“Đừng lo, ông Minh Không, rồi tôi sẽ giải thích cho ông rõ. Ta đi thôi.”
Ông nhún vai.
“Thôi được, tôi có thể nói chuyện vài ba phút với cô.”
“Tôi cũng không cần nhiều hơn đâu.” - Cô ta trả lời bằng một giọng mềm như nhung, giọng nói khiến Liễu Minh Không không thích chút nào.
Cô ta bước vào căn hộ. Cô ta lách sát qua mặt ông, đến mức ông ngửi thấy một mùi nhất định. Không, không phải là một mùi mà là một mùi thối, hương vị xưa cũ của những thân cây đang rữa nát, trộn lẫn với nước lưu cữu.
Cái mùi xa lạ khiến ông bối rối, nhưng cũng gợi nhắc đến một sự việc đã được chôn rất kỹ vào quá khứ, vào thời mà ông còn làm việc cho cảnh sát Thượng Thanh và tham gia một chiến dịch ra quân đặc biệt. Chắc phải là một sự kiện đặc biệt, vì nếu không ông đã chẳng thể nhớ ra nó sau từng ấy năm trời. Chỉ có điều, trước mắt ông chưa thể liên kết nó với những gì ông nhìn thấy và ngửi thấy. Chắc vị khách này sẽ giải thích cho ông rõ.
Liễu Minh Không đóng cửa và quay người lại.
Người đàn bà xa lạ đang chờ ông. Cô ta đứng bên dưới đèn trần phòng. Ông mở cửa vào bếp.
“Cô cứ vào đó đi và chờ tôi. Tôi chỉ nói cho cháu tôi biết.”
Trong một thoáng, có ánh lửa lạnh thoắt lóe lên trong mắt cô ta, rồi cô ta lại bật nụ cười dịu dàng lên và lướt không một tiếng động qua trước mặt người đàn ông đang đứng và giữ cửa.
Thêm một lần nữa, Liễu Minh Không ngửi thấy mùi cây thối rữa. Mạnh đến mức ông có cảm giác người ta đang dí cả một thân cây lớn tới trước mũi mình. Nhưng cả lần này, trí nhớ của ông vẫn chưa hoàn toàn vượt thắng khoảng cách thời gian.
Liễu Minh Không đi về phía đứa cháu, nó chẳng để ý gì tới người ông. Cả khi ông nói, Lập Công Tịnh cũng hầu như không phản ứng.
“Vâng, ông, được rồi, cháu ngồi đây. Sau phim Gã Hề là phim Chú Thoong.”
“Thôi thì cũng được. Ông chịu thua rồi.” - Vừa lắc đầu, ông già vừa đóng cửa lại.
Người đàn ông dừng lại, cân nhắc, đưa tay ấn lên trán, nhưng câu trả lời dứt khoát không hiện ra. Ông đã bỏ qua một chi tiết nào đó và bây giờ không nhớ nổi toàn vẹn câu chuyện. Ông đã già quá rồi chăng?
Đúng, có thể vậy. Những ai đã bước qua tuổi sáu mươi, người đó sẽ nghĩ về một số việc bằng một con mắt khác.
Ông không nghe thấy tiếng động nào vẳng ra từ căn bếp. Chắc là cô gái trẻ đó đang ngồi bên bàn và đợi ông.
Quả đúng như vậy.
Khi mở cánh cửa ra, Liễu Minh Không thấy cô tai đang ngồi, nhìn ra. Cô ta đã bật đèn lên, cái đèn ném một khoảng ánh sáng rộng lên chiếc bàn hình chữ nhật đứng giữa căn bếp, mặt bàn bây giờ trông quá khác.
Giống như mọi ngày, Liễu Minh Không hôm nay cũng phủ lên mặt bàn một tấm khăn thêu. Nhưng ông hầu như không nhận ra những hình thêu nữa, bởi trên mặt bàn bây giờ là cả một biển những thân cây màu đỏ, như thể chúng vừa được hai bàn tay nhanh lẹ rắc lên trên đó.
Viên cựu cảnh sát đứng như bị sét đánh. Thế rồi ông nhìn lên. Đúng rồi, ngay khi mở cửa, ông đã kịp nhớ ra một sự kiện. Giờ đây, ông quan sát khuôn mặt của vị khách kỹ hơn và thấy làn da cô ta đã thay đổi. Làn da đã mỏng đi trông thấy.
Bên dưới da lờ mờ hiện lên những khúc xương màu vàng. Cũng có lẽ chúng có màu vàng là bởi vì khuôn mặt bây giờ đang được đèn chiếu sáng.
“Xương? Một bộ xương người?”
Liễu Minh Không không tin nổi. Tim ông đập nhanh hơn. Ở đây đã có chuyện xảy ra. Chuyện bất bình thường.
Triệu Thị Tuệ nói: “Ông đóng cửa lại!”
Ông làm theo lời cô ta và tự thấy ngạc nhiên với bản thân mình.
“Ông già, ông ngồi xuống đây.”
Liễu Minh Không đi về hướng chiếc ghế thứ hai. Ghế này đối diện trực tiếp với cái ghế cô ta đang ngồi.
Viên cựu cảnh sát ngồi xuống. Ông phải hắng giọng một vài lần, rồi mới đặt được câu hỏi đầu tiên: “Bây giờ thì chắc cô sẽ nói cho tôi biết cô muốn gì ở tôi.”
Câu trả lời đến thật rõ ràng.
“Tôi muốn giết ông, Liễu Minh Không!”
Liễu Minh Không tưởng mình nghe nhầm. Ông lấy hơi thật sâu, giơ hai cánh tay lên rồi đặt xuống mặt bàn. Ông nhận thấy những ngón tay của mình run rẩy. Vậy ra ông đã không nghe nhầm. Ông hạ ánh mắt xuống, nhìn vào những thân cây, chúng đang thay đổi trước mắt ông, trông như những vũng máu. Máu của chính ông, đang chảy ra từ mồm và mũi ông. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, ông đang ngồi đây, không chảy máu, còn thở được, còn nói được, còn chuyển động, có thể cười và có thể khóc được.
Mặc dù vậy, ông vẫn nhìn chằm chằm xuống những thân cây.
“Thế nào?”
Tiếng gọi của ả đàn bà lạ vẳng đến tai ông như từ một nơi rất xa xăm. Liễu Minh Không từ từ đưa ánh mắt lên, và những vũng máu trên mặt bàn lại biến trở lại thành những thân cây màu đỏ với những cành cây có hình dạng khác nhau.
“Tôi... Tôi không hiểu.” - Ông lẩm bẩm.
“Có, mày hiểu rồi đấy, thằng già kia. Mày chỉ cần nhớ lại khoảng thời gian trước đây hai mươi hai năm. Tao không đòi hỏi gì nhiều hơn ở mày, Liễu Minh Không.”
Hơi thở của Liễu Minh Không ngắn hẳn lại. Ông cảm nhận thấy những mùi vị của những thân cây mục rữa trên lưỡi. Mùi hương nặng nề của nó hành hạ ông.
“Thì đã sao? Ngày đó vào năm 1020.”
“Tính đúng đấy.”
“Ngày đó tôi chưa đầy năm mươi tuổi. Việc có liên quan đến nghề nghiệp của tôi không?”
“Có.”
Viên cựu cảnh sát nhún vai.
“Tôi rất tiếc, nhưng tôi không nhớ lại được. Có chuyện gì đã xảy ra trong năm đó?”
“Nhưng chắc mày còn nhớ tên một người.”
“Tên người nào?”
“Quang Vị Hải!” - Ả đàn bà thì thào.
Liễu Minh Không nhăn trán lại.
“Cô không thể nói rõ hơn được sao?”
“Nhà sư Quang Vị Hải.”
Liễu Minh Không cân nhắc, đầu óc của ông lần mò thật sâu trong ký ức. Thật khó có thể hồi tưởng lại một vụ án đã xảy ra quá lâu như vậy. Ông đã trải qua rất nhiều sự kiện. Đã bao lần ông phải đối mặt với kẻ ác, với tội phạm đủ mọi phương thức, có lúc trầm trọng, có lúc đỡ trầm trọng hơn. Có những sự kiện để lại dấu ấn, có những sự kiện khác bị ông quên thật nhanh.
“Quang Vị Hải, nhà sư? Trước đây trên hai mươi năm?”
Liễu Minh Không nhăn trán, thở nặng nhọc, giống như đang vác một vật nặng. Nhưng ông chưa già, mới chỉ về hưu thôi, trí nhớ của ông còn hoạt động.