Kiếm Hiệp Tình

Chương 87: Cựu cảnh sát

Trương Anh Hào tin rằng kẻ đó chỉ có thể là người đàn bà đã tỉnh dậy sau hai mươi hai năm trời mê man. Nhưng ả đã biến mất dạng. Cũng chẳng ai nhìn thấy ả đi ra. Chẳng một ai biết rõ liệu ả đã thật sự rời khỏi bệnh viện hay chưa.

Một vài cảnh sát viên đang lùng sục dưới tầng hầm. Trương Anh Hào không tin họ sẽ thành công. Kẻ giết người đã lạnh lùng lên kế hoạch hành động, và chắc chắn nó cũng không ngu tới mức độ lại không lên kế hoạch cho việc rút lui.

Trương Anh Hào đã mời anh bạn và đồng nghiệp Phục Kim Tiến tới và kể cho anh nghe mọi tình tiết. Hai người họ cùng hỏi han, thúc bách các nhân viên bệnh viện, nhưng chẳng một ai cung cấp một câu trả lời cụ thể. Nỗi kinh hoàng thật mạnh mẽ, người ta chỉ biết phỏng đoán một cách mơ hồ. Tất cả nằm sau một lớp sương mù dày đặc.

Người cầm đầu ban trọng án có tên là Quản Chiêu.

“Chà, anh Anh Hào.” - Anh ta nói và giơ tay vuốt tóc. - “Trông chẳng hay chút nào, tôi nói thật.”

“Ý anh nói sao?”

“Tôi nói chung chung. Không có bằng chứng, không có dấu vết. Nhưng tôi nghe tin là anh biết thủ phạm.”

“Một nữ thủ phạm, anh bạn đồng nghiệp. Có nghĩa là tôi đoán như vậy. Tôi chưa có bằng chứng chính xác một trăm phần trăm.”

Anh ta gật đầu.

“Ả ta biến mất rồi. Nhóm cảnh sát ở dưới tầng hầm lên đã báo cáo rằng chẳng tìm thấy một sợi tóc của ả. Ả ta đã ra ngoài kia và đang lang thang ngoài đó.”

Anh ta chỉ qua cửa sổ, màn đêm đã phủ xuống.

“Thượng Thanh rất lớn, anh Anh Hào. Ả đàn bà đó có thể trốn tránh cả năm trời.”

“Tôi không hy vọng thế.”

“Nhưng đây là vụ của anh chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Khuôn mặt anh bạn đồng nghiệp hiện ra vẻ nhẹ nhàng. Anh ta có một làn da hơi vàng, và trên bờ môi là một lằn ria mảnh như một vết chì kẻ.

“Bây giờ chúng tôi sẽ mang xác chết đi theo.”

“Anh có thể cho tôi biết cô ta qua đời như thế nào không?”

“Có, cái đó thì tôi biết. Người ta đã giết và đâm cô ấy bằng một mảnh sành.”

“Cái gì?”

“Đằng sau tấm màn trong phòng bệnh có một bồn nước, một buồn rửa tay, chúng tôi đã tìm thấy một bình cắm hoa bằng sứ rất dày ở đó. Một vài mảnh vỡ dài bằng cả chiều dài một lưỡi dao. Nó đủ sắc để giết người.”

Trương Anh Hào rùng mình. Khủng khiếp! Vậy mà không một ai nghe thấy một tiếng kêu nào. Chắc cô y tá đã không có cơ hội kêu cứu.

Có ai đó vừa mở cửa sổ ra. Cái mùi thối của thân cây và mùi máu thật không thể chịu nổi. Người ta muốn thay nó bằng không khí trong lành của đêm đông.

Trương Anh Hào nhìn người ta đặt xác cô y tá lên một chiếc cáng. Phục Kim Tiến đến bên Trương Anh Hào.

“Lại nhiều công việc lắm đây, đúng không, Anh Hào?”

“Đúng thế.”

“Chúng ta phải bắt đầu từ đâu?”

“Trong quá khứ.”

Phục Kim Tiến ngạc nhiên nhìn Trương Anh Hào.

“Cậu thấy thế hả? Có dính dáng tới những trường thời gian khác hay không?”

“Không, không xa tới thế đâu. Động cơ của tội ác này nằm cách chúng ta hai mươi hai năm trời. Câu chuyện xoay quanh một nhà sư có tên là Quang Vị Hải, ngày đó hắn đã bị cảnh sát bắn chết trước khi kịp xua tín đồ của hắn vào một cuộc tự tử tập thể. Việc khủng khiếp nhưng là sự thật.”

“Người chết chẳng kể cho chúng ta được gì hơn.”

“Mình biết.”

“Vậy là chỉ còn có Triệu Thị Tuệ.”

Trương Anh Hào gật đầu.

“Ả phải ở đâu đó ngoài kia, có lẽ ả vẫn còn bạn bè từ thời xưa cũ, và ả muốn nối lại quan hệ với họ. Đêm nay sẽ là một đêm rất dài, mình e như vậy. Hai chúng ta sẽ phải nghiên cứu những hồ sơ rất cũ.”

“Mình đã nhìn thấy bụi vẩn lên rồi kia.” - Phục Kim Tiến nói.

“Cậu không nhìn lầm đâu.”

Người ta đưa xác chết đi. Những người đàn ông mặc những bộ tạp dề màu xám có những khuôn mặt cứng như đá khiêng cáng đi ngang qua chỗ Trương Anh Hào và Phục Kim Tiến đứng. Đây là những người mà không gì có thể khiến họ sợ hãi.

Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào đi dọc hành lang. Ở góc trước mặt có một ghế dài nhỏ. Tiến sĩ Trường Giang đang ngồi trên đó. Ông giơ cả hai tay ôm mặt. Thân hình ông gập lại trên ghế, dáng vẻ của một người đang tự dày vò.

Trương Anh Hào khẽ gõ vào vai ông. Từ từ, ông ngẩng đầu lên. Hai người Trương Anh Hào thấy mắt ông đẫm lệ.

“Thôi, ông đừng nghĩ là mình có tội, bác sĩ ạ. Đừng có nghĩ như thế.”

“Có đấy, anh Anh Hào. Tôi có tội. Lẽ ra tôi không được để Thế Trinh ở một mình với Triệu Thị Tuệ.”

“Nhưng lúc ông ở đó thì chắc ả vẫn chưa hề gây ấn tượng bạo lực.” - Phục Kim Tiến nói.

“Vâng.”

“Thế thì ông cũng không có gì để tự trách mình cả, bác sĩ.”

“Mặc dù vậy, đây là một sự việc khủng khiếp. Tôi hầu như không thể chịu đựng nổi. Dù công việc hằng ngày không ít khi bắt tôi phải đối diện với cái chết, nhưng không phải là một vụ giết người, cái tội ác trầm trọng nhất trong tất cả các tội ác. Có phải người ta đã giết cô Thế Trinh bằng một mảnh sành?”

“Đúng.”

“Trời đất ạ, thật là...”

Trương Anh Hào đặt bàn tay lên vai ông.

“Đừng lo, bác sĩ. Chẳng một ai trách cứ ông cả. Bây giờ nó đã thành chuyện của riêng hai chúng tôi.”

“Anh phải tìm cho được ả đàn bà đó. Lạnh lùng và tinh quái như nó, chắc chắn là các anh sẽ vất vả lắm. Tôi tin chắc thế.”

“Bác sĩ nói đúng. Nhưng nhiều khi người ta cũng gặp may.”

“Anh có gặp may không?”

“Chúng tôi hy vọng là có.” - Phục Kim Tiến đáp.

Bác sĩ đứng dậy, rùng mình.

“Tôi thật không muốn làm cái nghề của các anh.”

“Thì cũng phải có ai đó làm thôi. Riêng tôi cũng đâu có biết phẫu thuật.” - Phục Kim Tiến mỉm cười.

Tiến sĩ Trường Giang gật đầu.

“Tôi đi uống một ngụm rượu đây, rồi tôi sẽ ngồi vào một góc nào đó và nghỉ một chút. Chẳng có ai đợi tôi cả. Trước đây ba năm, vợ tôi đã qua đời trong một tai nạn giao thông, mà các con tôi thì sống ở Hạ Cửu Vũ.”

Có lẽ người đàn ông còn muốn tâm sự nhiều hơn về cuộc sống riêng tư của mình, nhưng ông nghĩ lại và giơ tay tạm biệt hai người Trương Anh Hào.

“Chúng ta chắc chắn sẽ còn nghe tin của nhau. Đúng không?”

“Chắc chắn vậy, thưa bác sĩ.”

“Hãy tóm lấy kẻ giết người đi, anh Anh Hào. Đúng hơn là ả giết người. Không thể để con quái vật đó ngang nhiên đi lại trong xã hội con người. Một thứ như thế người ta cần phải giam kín lại sau những chấn song sắt. Hoặc là ném nó xuống địa ngục.” - Ông gằn giọng nói rồi bước đi.

Chẳng còn gì giữ hai người Trương Anh Hào ở lại nơi này. Trương Anh Hào nói chuyện với các bạn đồng nghiệp cảnh sát một lúc, rồi Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào rời khỏi bệnh viện.

Ra đến ngoài, hai người Trương Anh Hào cùng lấy hơi thật sâu.

Phục Kim Tiến rùng mình.

“Cái mùi máu khủng khiếp đó vẫn còn nằm nguyên trong cổ họng mình. Nó bám chặt như keo. Cậu nói là có thân cây nằm trên xác chết, chúng từ đâu ra nhỉ?”

“Mình cũng không biết.”

“Chẳng lẽ có kẻ rắc thân cây lên xác chết?”

“Có lẽ.”

Trương Anh Hào mở cửa xe. Phục Kim Tiến đã đến đây bằng chiếc Hạ Cửu Vũ 010 của anh và đậu ở một nơi khác.

“Anh Hào, ta gặp nhau ở văn phòng.”

Trương Anh Hào gật đầu rồi bước lên xe.

“Nhớ mang theo nước vẩy đấy nhé. Bây giờ tới văn phòng sẽ nhiều bụi lắm đấy.”



“Cháu không muốn chơi nữa, cháu muốn xem phim hoạt hình Gã Hề!”

Liễu Minh Không rên lên khi nghe giọng đứa cháu nài nỉ và thúc bách. Bốn tiếng đồng hồ ròng rã, ông đã chơi với cậu bé Lập Công Tịnh, dẫn cậu đi dạo, mua cho cậu một chiếc xe đỏ chói, kể cho cậu nghe một chuyện cổ tích, thế mà vẫn chưa đủ! Lập Công Tịnh bây giờ muốn xem truyền hình, mặc dù bố mẹ cậu hoàn toàn không thích chuyện này chút nào.

Con gái của Liễu Minh Không và chồng hôm nay bận đến gặp công chứng viên để giải quyết giấy tờ của ngôi nhà mà họ mới mua. Hai vợ chồng gửi Lập Công Tịnh về cho ông ngoại, một người đàn ông góa vợ. Ông cũng hay trông cháu hộ con gái, nhưng chưa bao giờ ông thấy cậu bé quá đáng bằng tối hôm nay.

“Cháu biết rất rõ là mẹ cháu không thích cho cháu xem truyền hình.”

“Cháu biết.” - Lập Công Tịnh cười láo lếu. Cậu có cái mũi hếch và mái tóc vàng của mẹ cậu. Vừa nói, tay cậu bé vừa nghịch nghịch dải quần bằng vải dày. - “Nhưng bây giờ thì mẹ cháu đâu có ở đây.”

“Mẹ cháu sẽ quay trở lại đây đón cháu.”

“Bao giờ mẹ tới thì cháu sẽ tắt máy.”

Mánh lới của một cậu bé năm tuổi mặc dù không thuyết phục nổi ông già, nhưng ông cũng chẳng cãi nổi cậu. Vừa thở dài, ông vừa cúi người xuống, rút ra bộ phận điều khiển tivi đã được cất giấu rất kỹ trong một chiếc ngăn kéo.

Lập Công Tịnh nhảy cẫng lên. Cậu leo lên chỗ mà cậu thích nhất là chiếc ghế bành hình tròn, rồi sung sướng vặn vẹo người sang trái, rồi lại sang phải. Bình thường, đây là chỗ ngồi của ông ngoại. Nhưng mỗi lần có cháu tới chơi là ông lại nhường cho Lập Công Tịnh.

“Kênh nào vậy cháu?”

“Cháu không biết.”

Liễu Minh Không thử qua một vài kênh, đến lần thứ tư thì ông tìm được.

Gã Hề quả thật đang nhảy nhót trên màn hình và ca bài ca đầu tập.

Lập Công Tịnh reo lên. Cậu bé cùng hát và thậm chí thuộc lòng cả bài.

Từ lúc đó trở đi, cậu không chú ý đến ông ngoại nữa. Liễu Minh Không đặt cả hai chân lên bàn, duỗi dài người ra. Ông vặn cho tiếng tivi nhỏ một chút rồi nhắm mắt lại, yên chí mình sẽ được thoải mái chừng nửa tiếng. Dù không thể ngủ yên vì tiếng nói của các nhân vật hoạt hình quá lớn, nhưng ông vốn là người có khả năng thích nghi.

Liễu Minh Không theo đuổi những suy nghĩ của riêng ông, những suy nghĩ đã trở nên tương đối u ám trong thời gian gần đây.

Chẳng phải chỉ vì cái chết của người vợ đã bỏ ông ra đi cách đây ba năm. Không, một nguyên nhân khác là chuyện ông đã nghỉ làm từ mười tháng nay, rời bỏ đội ngũ Cảnh sát Thành phố của thành Thượng Thanh. Ông đã đến tuổi về hưu, đến tuổi nhường chỗ cho những người trẻ hơn. Trước đây, ông thường cười lớn khi nghĩ tới chuyện này, nhưng hôm nay ông nghĩ khác. Ba tháng đầu thật không nhàm chán chút nào, nhưng sau đó, ông sa vào một cơn trầm cảm. Ông thấy nhàm chán, buồn rầu, và càng ngày càng nghĩ nhiều hơn về thời gian xưa cũ, thời ông vẫn còn nhiệm vụ và trọng trách. Ông thậm chí đã trở thành đội trưởng và vẫn được nhân viên rất mến yêu. Bây giờ, thỉnh thoảng họ vẫn đến thăm và lắng nghe lời khuyên bảo của ông. Mỗi lần được bạn bè tới thăm như vậy, là lại một lần tâm hồn ông khuây dịu đi đôi chút, ông thấy mình chưa hẳn là đồ bỏ đi.