Kiếm Hiệp Tình

Chương 89: Cần phải tự vệ

Khuôn mặt của ả đàn bà bây giờ trôi bồng bềnh nhợt nhạt trên cơ thể ả. Mọi giác quan của ông bây giờ chỉ thấy đường nét của gương mặt này cùng với những khúc xương hằn lên bên dưới, và cả đôi làn môi nhợt nhạt như màu da đang chuyển động, khi ả cất tiếng hỏi: “Bây giờ thì mày nhớ ra rồi, phải không?”

“Tôi... có lẽ...”

“Thế thì nói đi!”

“Vụ đó suýt nữa chúng tôi đến quá muộn. Chúng tôi đã nhận được một lời mách bảo, rằng người ta đang lên kế hoạch cho một tội phạm kinh hoàng trong một khu nhà cũ. Một cuộc tự sát tập thể. Bây giờ thì tôi đã nhớ ra. Tất cả chúng tôi đều không dám tin đó là sự thật, nhưng chúng tôi cứ tới đó và tràn vào căn xưởng bỏ hoang. Thế rồi chúng tôi nhìn thấy họ. Chúng tôi đã hành động thật nhanh và đã nhả đạn.”

Triệu Thị Tuệ nói: “Có cả người chết!”

Viên cựu cảnh sát gật đầu.

“Đúng thế, nhưng chúng tôi không làm khác được. Nhà sư đó đã bị giết, và kế hoạch độc ác đó đã bị bẻ gãy. Tôi chỉ nhớ như vậy thôi.”

Triệu Thị Tuệ im lặng.

“Thế thì ít quá!” - Ả nói. - “Còn nhớ chuyện gì khác nữa không?”

“Không!”

“Mày cũng đã bắn!”

“Có thể.”

“Quang Vị Hải bị trúng nhiều viên đạn cùng một lúc, tao biết như vậy. Tao biết rất chính xác.”

Liễu Minh Không nhăn trán.

“Ai kể cho cô nghe điều đó, cô gái trẻ? Cô đến đây cùng với ai?”

“Đến đây một mình.” - Ả ta thì thào. - “Thằng cảnh sát kia, chính tao đã có mặt tại đó. Mày không nhớ tao hay sao? Mày không nhớ mặt tao hay sao? Mày không thấy cái mặt này quen hay sao? Sự kiện đó chắc chắn phải để lại dấu ấn cho mày, mày không thấy sao?”

Liễu Minh Không nhún vai.

“Việc xảy ra đã quá lâu rồi. À mà tôi cũng nhớ ra, còn một chuyện nữa. Nhưng hầu như nó chẳng trực tiếp dính dáng đến vụ này. Nó chỉ trở thành quan trọng sau khi vụ án đã được khép lại.”

“Nói tiếp đi!”

“Có một người trong đám đó đã bị đập vào đầu, tôi đoán là như vậy. Tình trạng của cô ta lúc đó tới hai phần chết mới có một phần sống. Cô ta nằm mê man trong một bệnh viện. Cô ta không tỉnh dậy nữa, những vết thương nội tạng hoặc những thay đổi nội tạng đã quá trầm trọng. Đúng, bây giờ tôi đã nhớ ra.”

“Mày nhớ có tên của người con gái đó không?”

“Không, không nhớ.”

“Cô ta tên Triệu Thị Tuệ, phải vậy không?”

“Có lẽ. Nếu có nghe thì tôi cũng quên tên cô ta rồi. Vụ án đã khép lại.”

“Tao là Triệu Thị Tuệ của ngày đó đây!”

Liễu Minh Không không giật mình. Trong thâm tâm ông cũng đã chờ đợi một câu nói như vậy. Chỉ có đôi lông mày của ông nhíu lại gần nhau, trên trán hằn rõ một nếp nhăn thật sâu.

“Tại sao mày không nói gì cả?”

Ông nhìn xuống những thân cây. Thêm một lần nữa, chúng biến mất trước mắt ông, mờ nhạt đi và trở thành một vũng máu, chảy liền vào nhau. Trán ông vẫn nhăn lại. Ông nhún vai một vài lần, rồi thì thào nói: “Điều đó không thể xảy ra, cô gái ạ. Cùng lắm thì cô chỉ có thể là con gái của người ngày trước. Việc đã xảy ra cách đây hai mươi năm. Nếu là Triệu Thị Tuệ thì cô cũng phải già thêm hai mươi tuổi nữa.”

“Nhưng tao không già đi.”

“Như thế có nghĩa là gì?”

“Tao không già đi!” - Ả đàn bà nói bằng giọng nhỏ nhẹ. - “Tao đã nằm rất lâu trong trạng thái bất tỉnh, nhưng có một người đứng đó và bảo vệ tao, canh chừng, lo cho tao yên ổn.”

“Người đó là ai?”

“Nhà sư Quang Vị Hải.”

Liễu Minh Không ngồi bất động. Nhưng cơ thể căng ra, có thể nhảy bổ lên bất kỳ lúc nào, bởi ông có cảm giác câu nói vừa rồi của cô gái trước mặt muốn lừa dối, bỡn cợt mình. Có kẻ muốn chơi đòn tâm lý với ông. Đó là việc không thể xảy ra.

Ông nhắc lại câu nói của mình: “Nhà sư đó chết rồi, quỷ tha ma bắt! Chúng tôi đã bắn hắn, cô hiểu không?”

“Có, tao biết.”

“Hắn không thể...”

“Cơ thể của ông ta đã chết.”

“Đúng, thật là may mắn.” - Liễu Minh Không thở hào hển. - “Nếu không thì hắn sẽ còn mang thêm nhiều bất hạnh nữa. Chúng tôi đã xuất hiện ở đó mà hắn vẫn tiếp tục thúc ép những người xung quanh tự tử. Chúng tôi không thể để hắn hoành hành như vậy được. Đó là tính mạng của những con người vô tội. Vì thế mà chúng tôi đã nhả đạn, vì thế mà chúng tôi phải bắn.”

“Chỉ có cơ thể của nhà sư là chết thôi, thằng già kia.”

“Tôi không quan tâm...”

“Mày phải quan tâm.” - Ả đàn bà cắt ngang lời ông. Giọng nói của ả nghe như tiếng rít của một con rắn độc. - “Người ta không thể hủy diệt nhà sư đó. Cơ thể của ông ấy chết nhưng linh hồn của ông ấy tiếp tục tồn tại, mày nghe rõ chưa?”

Ả giơ một ngón tay lên, như muốn bắt Liễu Minh Không phải chú ý: “Linh hồn vẫn còn tồn tại!”

“Tôi không quan tâm. Tôi không tin vào những triết lý nhập khẩu từ vùng đất Quái thú sang đây. Với chuyện tái sinh, với chuyện nhiều kiếp sống và chuyện rửa sạch tội lỗi để lên cõi niết bàn. Toàn là chuyện ngớ ngẩn, cô gái trẻ ạ.”

“Không phải là chuyện ngớ ngẩn.”

Viên cựu cảnh sát đã quên đi lời hứa khủng khiếp của ả đàn bà, ông cũng không muốn nhớ tới chuyện đó nữa. Ông đòi hỏi cô ta rời khỏi nhà ông.

Triệu Thị Tuệ lắc đầu.

“Mày không hiểu tao, thằng già. Mày không hiểu chút nào cả.”

“Có, tôi hiểu ý cô.”

“Mày hiểu thật không?”

“Cô đi đi!” - Ông đứng dậy, yêu cầu một lần nữa, nhưng ả đàn bà vẫn ngồi đó.

“Chính mày đã tham gia vụ đó. Có lẽ một viên đạn từ chính khẩu súng của mày đã cắm vào người ông ấy. Chắc chắn là như vậy, và tao đã nói cho mày biết hôm nay tao đến đây để làm gì. Tao muốn giết mày. Ngày đó, mày đã cướp đi một tương lai của tao chung với nhà sư, và bây giờ thì mày phải trả giá. Giờ thì tao sẽ lấy đi tương lai của mày, thằng già. Tao sẽ thổi tắt nó đi như thổi tắt một ngọn đèn. Bây giờ mày đã là một thây ma rồi, mặc dù mày vẫn còn đứng bên chiếc bàn này.”

“Im đi!”

Ả đàn bà không im.

“Tao đã quay trở lại, thằng già kia. Đúng, tao đã quay trở lại đây. Bây giờ tao đứng trước mặt mày, và đòi trả thù. Tao sẽ giết mày!”

Lần này, viên cựu cảnh sát tin vào những lời nói của ả đàn bà đối diện. Những từ ngữ được nói ra bằng một giọng căm hận cao độ, khiến ông sởn da gà. Tóc ông đột ngột dính bết vào đầu vì mồ hôi, môi dưới khẽ giật giật. Thêm một lần nữa, ông thoáng nhìn xuống mặt bàn, nơi những thân cây lại biến thành biển máu. Một điềm báo hãi hùng.

Thế rồi, ánh mắt ông đưa lên cao hơn.

Ông nhìn vào mặt ả đàn bà.

Đó là một con quái vật!

Làn da bây giờ còn nhợt nhạt hơn nữa, còn mỏng hơn nữa, để cái đầu lâu hiện ra rõ ràng hơn. Vừa nhợt trắng vừa ánh vàng đến tởm lợm, một tổ hợp xương khủng khiếp với hai hốc mắt trống rỗng, mặc dù Triệu Thị Tuệ vừa mới đây vẫn còn hai con mắt bình thường.

Ông nhìn xuống làn môi trắng như không tồn tại, nó đã mỏng đến mức không còn là miệng nữa. Làn da ở đó nhìn như băng keo trong suốt.

Lần đầu tiên Liễu Minh Không ý thức rằng ông bị sa vào bẫy. Viên cựu cảnh sát có cảm giác thật yếu ớt khi đứng trước ả đàn bà trẻ tuổi này. Nó có thể làm gì với ông nếu nó muốn. Nó nắm trong tay những quyền lực mà ông không giải thích nổi.

Chuyện này đối với ông quá bí hiếm, khó hiểu. Nó là nỗi kinh hoàng trần trụi.

Ả đàn bà đi vòng quanh bàn.

Ả đi như mọi người đàn bà bình thường, ả cũng bước chân như họ, vậy mà Liễu Minh Không không nghe thấy một tiếng động.

Như một con ma, ả bồng bềnh trôi lại gần ông. Kể cả quần áo của ả bây giờ cũng gây ấn tượng xám xịt và chảy ra như sữa. Triệu Thị Tuệ chưa tới bên Liễu Minh Không, thì ông nhớ ra rằng ông cần phải tự vệ, không thể để kẻ khác giết mình một cách quá dễ dàng.

“Sức mạnh của nhà sư đó bây giờ ẩn trong cơ thể tao. Sức mạnh này có thế xây dựng nên thế giới mới và hủy diệt những thế giới khác.” - Ả đàn bà rít lên. - “Và tao sẽ chứng minh cho mày thấy.”

Liễu Minh Không giơ tay nắm lấy chiếc ghế. Một chiếc ghế chắc chắn, được làm bằng gỗ nguyên phiến, nó nặng trĩu trong tay ông.

Ả đàn bà lắc đầu.

Liễu Minh Không đánh tới. Ông đập cái ghế về hướng ả đàn bà, ông muốn đập nát nó ra, nhưng ông không thành công. Ả đàn bà nhanh hơn, ả đưa cả hai hàn tay lên và tóm lấy cái ghế, giữ chắc, như thể cái ghế được làm bằng giấy.

Liễu Minh Không buột miệng rủa.

Ông thả cái ghế ra, xoay người và nhảy về hướng cửa bếp.

Đầy sợ hãi, ông nhớ ra rằng đứa cháu Lập Công Tịnh của ông vẫn còn ở đây, ông còn phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nó. Con quái vật này chắc chắn sẽ không ngại ngần giết cả đứa bé. Vậy là ông không chỉ phải cứu mạng mình, mà phải cứu mạng cho cả Lập Công Tịnh.

Ông muốn mở cửa ra.

Triệu Thị Tuệ nhanh hơn.

Có cái gì đó đập vào lưng Liễu Minh Không, như một thú dữ vừa nhảy bổ lên đó. Những móng vuốt rất sắc xuyên qua làn áo ông, chạm vào da, cào thành những vệt dài. Người đàn ông cảm nhận sự đau đớn thoát ra từ vết thương và lảo đảo lùi lại. Vừa lùi, ông vừa nhìn về phía trước và thấy đôi bàn tay mình trượt khỏi tay nắm cửa, kỳ lạ như thể có kẻ vừa quét lên đó một lớp nước xà phòng, khiến nó thành trơn nhẫy.

Liễu Minh Không lảo đảo.

Những móng vuốt trên lưng ông bây giờ chuyển động. Nhanh như chớp, chúng dịch lên phía trên, tóm lấy vai ông, cắm chặt vào đó rồi kéo ngửa ông về phía sau.

Liễu Minh Không ngã xuống.

Ông hầu như không biết mình vừa rên lên. Tiếng cười của con quái vật dìm chìm những âm thanh của chính ông, lưng người đàn ông đập mạnh vào bàn.

Chính là thứ ả đàn bà mong muốn.

Đột ngột, ông nhìn thấy một cánh tay của nó trôi về phía ông như một lưỡi kiếm cong cong. Thế rồi nó giơ lên, chặt xuống. Nó đập trúng vào cổ ông, rất mạnh. Một lưỡi kiếm thật có lẽ đã chặt lìa đầu ông ra, nhưng đây chỉ là một cánh tay, và người đàn ông gắng sức đẩy nó lùi trở lại.