Ngày 16 tháng 10 năm 2011, trường học hoàn thành việc di chuyển nhóm sinh viên năm tư cuối cùng. Tất cả sinh viên năm tư tốt nghiệp đều được chuyển đến đường Kinh Thủy, đi thể nghiệm sức hấp dẫn của sự “hồi tưởng” mà chỉ có giáo khu cũ mới có.
Số 11 đường Kinh Thủy, số 27 đường Mẫn An, hai giáo khu trọn vẹn kéo dài qua nửa thành phố, dù cho ngồi xe công cộng cũng phải một tiếng mười lăm phút đồng hồ.
Ngày chuyển đi đó Liêu Hiên bị mấy học đệ học muội nhiệt tâm vây quanh đi ra ngoài. Khi đi qua sân bóng rổ, Liêu Hiên liếc mắt nhìn thấy Đinh Hiểu Bắc mặc áo cổ tròn kẻ sọc đang đứng xa xa nhắm bóng vào rổ rồi giơ tay ném.
Quả bóng vẽ ra độ cung đẹp mắt trên không trung, sau đó bay thẳng, nện lên trên khung bóng. Đây là lần thứ 125 Đinh Hiểu Bắc thử vào rổ, không nhiều không ít, cậu ta cũng vừa vặn thất bại 125 lần.
Đinh Hiểu Bắc đứng nhìn ba giây đồng hồ, sau đó quay đầu đuổi theo nhặt quả bóng rổ đang nảy về.
Từ đầu đến cuối Đinh Hiểu Bắc không hề phát hiện Liêu Hiên ở cách đó không xa, cũng không nhìn thấy dáng vẻ người nọ giơ giơ tay rồi lại hậm hực buông xuống.
Việc học năm ba càng thêm gấp gáp, Đinh Hiểu Bắc ngụp lặn trong một đống ký hiệu nguyên tố và thực nghiệm hóa học, giống một con cá mặt đơ bị mắc cạn.
Mà Liêu Hiên làm đại diện ưu tú của sinh viên tốt nghiệp, đã sớm bắt đầu công tác nghiên cứu khoa học cho luận văn tốt nghiệp, đưa bút như bay ở trong thư viện.
Từ cuối năm 2011 đến đầu năm 2012, đụng độ giữa Đinh Hiểu Bắc và Liêu Hiên trở nên càng ngày càng ít, càng ngày càng ít.
Thế nhưng thật kỳ quái. Liêu Hiên phát giác.
Khoảng cách không hề khiến hắn dần dần quên lãng, ngược lại từng chút từng chút, đánh thức mỗi cái bội số nhớ nhung trong đầu óc Liêu Hiên.
Khi mọi người vui cười nói chuyện phiếm, Liêu Hiên toàn không cẩn thận nhớ tới một người khác, rõ ràng diện mạo rất khiến người ta yêu thích nhưng cứ thế mà trên mặt chưa từng có bất kì biểu tình gì.
Khi tụm năm tụm ba đi karaoke, Liêu Hiên bị kéo đi tham dự cũng sẽ không kềm được mỗi khi âm nhạc nhẹ nhàng hay sôi động vang lên, sẽ đột nhiên nhớ tới có một nam sinh hát Quân trung lục hoa hoàn toàn không theo nhạc điệu, nhưng trông thật sự nhập tâm.
Đinh Hiểu Bắc. Đinh Hiểu Bắc. Đinh Hiểu Bắc.
Cậu nhóc lớn Liêu Hiên hơn 20 tuổi với hai má nóng bừng, nghĩ, đó quả là cái tên dễ nghe.
Part 16
Tháng 3 năm 2012. Theo hiệp nghị giao lưu của trường học cùng một trường đại học ở nước Mỹ, trường đưa vài học sinh do Nhà nước đề cử đi tiến hành trao đổi học tập trong thời hạn hai tháng.
Là người nổi bật trong lớp sinh viên tốt nghiệp, Liêu Hiên tự nhiên cũng ở trong số đó.
Buổi chiều trước khi đi một ngày, Liêu Hiên vác cặp sách thật to, xuyên qua hơn phân nửa thành phố trở lại giáo khu ban đầu.
Đợi vài phút đồng hồ ngoài ký túc xá, Liêu Hiên liền nhìn thấy Đinh Hiểu Bắc mang dép lào lệt xệt lệt xệt đi xuống lầu.
Này. Liêu Hiên cười gọi một tiếng. Quả nhiên nhìn thấy Đinh Hiểu Bắc tròn mắt, có vẻ rất là ngoài ý muốn.
Rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Liêu Hiên lại cảm thấy cậu bé này như vậy rất dễ thương, thế là nhịn không được vỗ nhè nhẹ đầu đối phương, cười dịu dàng hơn bao giờ hết.
Gần đây thế nào? Liêu Hiên hỏi.
… Ưm, cũng không tệ lắm. Đinh Hiểu Bắc ngây sững trả lời như vậy.
Liêu Hiên cảm thấy có chút thất vọng, nhưng hắn biết làm sao để che giấu loại tâm tình này vào nụ cười thích hợp.
Nghe nói cuối học kỳ trước em đề xuất đi Quý Châu tham gia hoạt động hỗ trợ dạy học của Đông Hương hành, thế nào, có thu hoạch gì không?
Đinh Hiểu Bắc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc trả lời: Trẻ con ở đó rất đáng yêu rất trong sáng cũng rất thích đọc sách. Lần này thời gian quá ngắn, sau này rảnh rỗi còn muốn đi rất nhiều lần.
Ưm. Liêu Hiên gật đầu.
Đinh Hiểu Bắc nhìn Liêu Hiên, có chút không rõ hắn đột nhiên tới là muốn làm gì.
Liêu Hiên thoáng thở dài trong lòng, sau đó dỡ cặp sách bự chảng phía sau xuống đưa cho Đinh Hiểu Bắc.
Chỗ này là một ít tài liệu chuyên ngành năm ba năm tư của anh, còn có một chút tư liệu phụ đạo ngoại khoá, để ở chỗ anh cũng là lãng phí, tặng cho em đấy. Em chọn cái nào dùng được thì dùng, còn lại bán ném đều được.
Đinh Hiểu Bắc vẫn là nhìn Liêu Hiên, không nói lấy cũng không nói không lấy.
Liêu Hiên đột nhiên có chút xấu hổ, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển khỏi khuôn mặt của người đối diện.
À này, mai anh phải lên đường đi Mỹ rồi. Là đến một trường đại học của Mỹ tham gia trao đổi học tập, chắc khoảng hai tháng thì về. Hắn nói.
Anh nghĩ rồi, nhất định trước khi đi phải đến tìm em một lần.
Liêu Hiên quay đầu qua, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt rất đẹp của Đinh Hiểu Bắc: Đinh Hiểu Bắc, anh thích em.
Anh biết mình nói rất đường đột, nhưng có thể nhờ em trong thời gian hai tháng này nghiêm túc suy nghĩ một hồi hay không, có thể cùng anh hay không.
Part 17
Xe trường đi sân bay bảy giờ đúng hạn xuất phát. Sáng sớm sáu giờ bốn mươi lăm phút, Liêu Hiên lưng đeo ba lô cầm hành lý đi ra cửa ký túc xá, nhưng vô cùng kinh ngạc nhìn thấy có người đã đứng ở ngoài cửa.
Sáng sớm đầu xuân khí trời rất lạnh, Liêu Hiên nhìn thấy nam sinh mặc áo khoác vải bông dày dặn, trên cổ quấn một cái khăn quàng cổ lông xù thật dài màu xám nhạt che nửa mặt, phía sau còn vác một cái ba lô to tướng.
Đinh Hiểu Bắc nhìn thấy Liêu Hiên đi tới, thế là nhịp nhịp hai chân đã hơi đông cứng, đi tới trước mặt đối phương.
Sao em qua đây? Đến rồi sao không nói với anh một tiếng? Liêu Hiên hơi lo lắng nói.
Đinh Hiểu Bắc cũng không tiếp lời, chỉ là lặng lẽ tháo cặp sách xuống, giống như trước đó Liêu Hiên đưa cho cậu ta vậy, hai tay nâng nó trả lại cho nguyên chủ.
Liêu Hiên còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy Đinh Hiểu Bắc nói.
Sách học em giữ lại, ở đây có vài thứ đồ, em suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định tặng chúng cho anh. Cứ xem như, xem như là quà tặng sắp chia tay em tặng anh nhé.
Ưm, được rồi. Còn có cái này ——
Đinh Hiểu Bắc móc ra một cái mp3 nho nhỏ từ trong túi áo, cả tai phone nữa, đặt vào lòng bàn tay Liêu Hiên.
Cậu ta nhìn mắt Liêu Hiên, nghiêm túc nói: Cái này cho anh. Chờ anh nghe xong rồi, lại nghiêm túc suy nghĩ lần nữa có thực sự muốn cùng em hay không.
Liêu Hiên cẩn thận nắm chặt đồ vật trong tay, sau đó gật đầu với Đinh Hiểu Bắc một cái thật mạnh.
Liêu Hiên muốn cho Đinh Hiểu Bắc một vòng tay thật chặt, nhưng cuối cùng vẫn là không làm gì cả.