Khoảng Cách 9000 Fan

Chương 5: Hoàn kết thiên (2)

Part 18

Liêu Hiên đã tưởng tượng vô số loại đồ vật có khả năng đặt trong ba lô, có lẽ là một cái tượng điêu khắc gỗ tinh xảo, có lẽ là một cái khung hình dễ thương, cũng có lẽ, là một bộ sách mà mình đã muốn từ rất lâu nhưng vẫn không mua được.

Liêu Hiên nghĩ các loại khả năng này nọ, nhưng không có một cái nào giống thứ đồ trước mắt, thứ khiến cho hắn vô cùng ngoài ý muốn và chấn động này.

Trong hộp giấy lập phương xếp đầy ắp một chồng bưu thiếp, còn có một cái đĩa được cẩn thận bao bọc bởi hộp nhựa trong suốt.

Liêu Hiên cơ hồ chỉ liếc mắt đã nhận ra, hình ảnh trên tấm bưu thiếp thứ nhất chính là áp-phích của bộ kịch truyền thanh đầu tiên mà hắn chủ dịch.

Phông nền màu lam nhạt, chàng trai tuấn tú lưu luyến ôm nhau, đó là Liêu Hiên, cũng chính là Z tiên sinh, ra mắt lần đầu tiên trong vai chính một bộ kịch truyền thanh đam mỹ trường thiên và cũng là kinh điển nhất: “Thanh loan”.

Sau đó là tấm thứ hai, tấm thứ ba, tấm thứ tư…

Một xấp dày, không tấm nào trùng lặp, bao gồm tất cả các áp-phích kịch truyền thanh mà Z tiên sinh từng tham dự từ khi nhập quyển đến nay. Thậm chí có vài tên kịch mà chính Liêu Hiên cũng đã quên mất mình từng tham dự, vậy mà lại có người dùng phương thức của bản thân ghi nhớ từng cái một thay Z tiên sinh.

Thì ra em ấy biết mình là Z tiên sinh. Liêu Hiên nhích lại gần ghế dựa phía sau, thầm nghĩ.

Trong tai nhét dây phone, sau một khoảng trống lặng ngắt thật dài bắt đầu xuất hiện tiếng nói trong trẻo không có tình tự của một nam sinh.

Liêu Hiên cảm thấy tim đập rất nhanh, chính hắn cũng nói không rõ nguyên do.

Z tiên sinh.

Sau đó, hắn nghe nam sinh nhẹ nhàng gọi tên mình như vậy.

———————————————————————————————————————

Z tiên sinh, có lẽ em gọi anh học trưởng thì tốt hơn, nhưng mà em vẫn là muốn gọi anh như thế một lần. Vốn là dự định viết bức thư, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn quyết định thu một đoạn âm tần cho anh như thế này.

Em nghĩ trước khi nói những điều khác, một lần nữa nghiêm túc tự giới thiệu mình với anh.

Em gọi Đinh Hiểu Bắc, 21 tuổi, là sinh viên năm ba hệ vật liệu hóa học học viện hóa chất đại học Z. Ngoại trừ những điều anh đã biết ra, em vẫn còn một cái mã giáp từng dùng trên internet, gọi là Ngư Hoàn Thô Diện. Anh còn có ấn tượng không, về cái tên này ấy. Rất lâu trước đây em đã từng dùng tên này, làm một CV chẳng mấy hợp cách một thời gian trong võng phối quyển. Lần đụng độ duy nhất mà chúng ta có, chính là trong “Trục dạ”, anh xứng Mộ Dung Yên, em xứng Thần Dạ.

Chắc anh đã nhớ ra, em chính là CV bởi vì đi cửa sau dựa vào quan hệ lấy được vai mà bị mọi người chán ghét cuối cùng không chịu trách nhiệm lùi quyển —— Ngư Hoàn Thô Diện.

Thật có lỗi, Z tiên sinh. Em thích anh, nhưng em nghĩ có lẽ em dùng sai phương thức rồi.

Anh có phải cảm thấy con người của em rất kỳ quái hay không, rõ ràng anh căn bản không biết CV Ngư Hoàn Thô Diện đó chính là Đinh Hiểu Bắc, nhưng em vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng, cảm thấy không mặt mũi gặp anh. Em đinh ninh cái gì mà đợi đến khi em cũng có 9000 fan thì sẽ thổ lộ tâm tư đó với anh, bây giờ xem ra quả thực nông cạn đến khiến người coi thường.

Nhưng dù là như vậy, em vẫn cảm thấy rất đau lòng. Cho nên em nghĩ nếu như em nói cho anh một chuyện, có thể nào thay đổi suy nghĩ của anh đối với Ngư Hoàn Thô Diện để rồi nhiều một chút thấu hiểu mà ít đi một chút chán ghét hay chăng.

Ngay từ đầu nhập quyển quả thực là bởi vì anh, muốn đến càng gần anh một chút cho nên mới nhờ chị họ cũng cho em gia nhập xã đoàn, để em có cơ hội tham gia xứng kịch. Nhưng là sau đó tự em cũng dần dần bắt đầu thích xứng kịch. Em cảm thấy dùng giọng nói để diễn dịch những chuyện mà bản thân chưa từng trải qua là một việc rất kỳ diệu rất tuyệt vời.

Chẳng qua anh cũng nghe được rồi đấy, em căn bản không thích hợp làm một CV. Cũng khó trách nhiều người cảm thấy tức giận như vậy, nói em không biết xấu hổ, nói em đi cửa sau.

Kỳ thực em rất nỗ lực muốn cho giọng của mình trở nên có cảm tình một chút, có điều bởi vì cơ trên mặt không có cảm giác, cho nên có thế nào cũng không thể làm ra biểu tình sinh động để phát ra âm thanh dễ nghe được.

Ưm, không biết anh từng nghe một loại bệnh gọi là tê liệt thần kinh mặt hay chưa. Đương nhiên anh chưa từng nghe qua cũng không sao hết, bởi vì trước khi bị bệnh em cũng chưa từng nghe qua. Em là khi 17 tuổi đột nhiên bị, quên mất là bởi vì mùa đông năm ấy gió lạnh quá lớn hay là có nguyên nhân khác, tóm lại sau đó mặt sẽ không còn chút cảm giác nữa. Từ nhỏ em đã đặc biệt sợ thuốc đắng, còn muốn nôn, nhưng vì trị căn bệnh này tính ra em đã uống thảo dược tròn một năm, còn làm châm cứu thật lâu. Chẳng qua có lẽ là do vận khí của em khá tệ, lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng không có hiệu quả khả quan gì, ngoại trừ không phát triển đến miệng méo mắt lé, thì những chỗ không tri giác vẫn là y như cũ. Nhưng em giờ đây chẳng muốn nghĩ nữa, từ từ sẽ đến đi, y học phát triển như thế, có lẽ nói không chừng ngày nào đó em sẽ gặp được thầy thuốc tốt thì sao.

Em một hơi nói nhiều như vậy, hẳn rất đáng nghi ngờ là đang lôi kéo lòng thương cảm. Nhưng những lời này đều là Ngư Hoàn Thô Diện muốn nói với Z tiên sinh, không phải Đinh Hiểu Bắc với Liêu Hiên.

Em bắt đầu từ học kỳ hai năm nhất đã thích anh, đến bây giờ cũng chừng hai năm thời gian rồi. Cho tới bây giờ không nghĩ tới có một ngày anh sẽ nói với em rằng anh cũng thích em. Bởi vì em cảm thấy em và anh quả thực là người ở hai thế giới, chính là loại khác biệt giữa cục gạch và hột xoàn đó. Cho nên khi nghe anh nói thích em em rất bất ngờ, em nghĩ nếu như trên mặt em có cảm giác anh nhất định có thể nhìn thấy dáng vẻ em mắt chữ A miệng chữ O ngu ngốc khỏi nói. Nhưng mà mặt của em không hề có cảm giác, em cố dùng sức nâng lên, cơ thịt vẫn không nhúc nhích.

Bây giờ anh đã biết rõ tình huống của em rồi, là một đứa mặt than, còn đã từng phạm vào rất nhiều sai lầm.

Như thế em muốn hỏi anh, anh vẫn sẽ thích con người Đinh Hiểu Bắc này sao?