Nếu như người cũng chia ba bảy loại, vậy Liêu Hiên tuyệt đối thuộc loại ở đỉnh kim tự tháp.
Tướng mạo tốt năng lực mạnh, cười khéo, khoan dung độ lượng. Đây là đánh giá mà những người xung quanh dành cho Liêu Hiên, vô luận nam nữ.
Bắt đầu từ năm nhất đã bộc lộ tài năng ở hội học sinh và hoạt động đoàn hội, kết thúc học kỳ đầu tiên đã được hầu hết người trong khoa quen mặt.
“Ồ, Liêu Hiên ấy à, tân sinh năm nhất chứ gì, người rất đẹp trai rất xuất sắc.”
Hoặc là ——
“A a a hôm nay tớ nhìn thấy Liêu Hiên và một nữ sinh cùng sóng vai đi, các cậu nói hai người họ có phải “như vậy” hay không a? Ai, trái tim bé bỏng của tớ…”
…
Năm hai, nhiệm kỳ mới của hội học sinh, hội trưởng nhiệm kì trước chỉ đích danh Liêu Hiên tiếp quản, nhưng cuối cùng Liêu Hiên vẫn lựa chọn chức vụ bộ trưởng ngoại liên bộ của hội Ái Tâm, gác lại danh hiệu hội trưởng hội học sinh hô phong hoán vũ.
So với ở hội học sinh, Liêu Hiên cảm thấy nhân lúc tuổi trẻ làm chút việc thiện dường như có ý nghĩa quan trọng hơn. Huầy, bạn xem, Liêu Hiên thực sự là một thanh niên tốt đặc biệt ưu tú đặc biệt có tư tưởng.
Có điều chẳng có ai là toàn vẹn cả, nhân vô thập toàn, người vô cùng vẻ vang như Liêu Hiên vẫn có một chút bí mật không thể nói để ở trong lòng, không tiện tiết lộ cho người khác.
Không phải tự ti mặc cảm, thật sự có chút chuyện, chung quy khó mà mở miệng.
Liêu Hiên trời sinh chính là người đồng tính luyến. Chuyên nghiệp một chút, biểu đạt bằng tiếng Anh, gọi là homosexuality.
Part 9
Bắt đầu năm hai, tân sinh quân huấn, Liêu Hiên cùng các bộ trưởng hội Ái Tâm đội lên mặt trời chói chang nóng cháy bày một cái sạp trong vườn trường —— nạp người mới.
Có lẽ vì đã mang danh hiệu một trong tam đại đoàn hội của vườn trường, cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân khác, trong một buổi sáng người đến báo danh nối liền không dứt, vượt xa lắc dự kiến của mọi người.
Đến giữa trưa khi sắp dọn sạp, có một nam sinh mang mũ lính quân huấn ngậm cái bánh bao nhân thịt đã cắn phân nửa chạy tới, muốn báo danh với Liêu Hiên lúc này đang chép lại danh sách.
Liêu Hiên còn chưa kịp giải thích nội dung cho tân sinh nọ một chút, đã thấy cậu ta xoạt xoạt viết lên giấy tên tuổi và cách liên hệ, rồi vội vã chạy xa.
Sau đó Liêu Hiên mới biết được, giữa trưa mười hai giờ hôm đó ký túc xá kiểm tra nội vụ, mà nam sinh lơ mơ mặc đồ lính kia trước khi ra ngoài đã mặc quần áo luôn lên trên giường.
Hai ngày sau, hội Ái Tâm tiến hành phỏng vấn. Người xếp hàng ở ngoại liên bộ chỗ Liêu Hiên khá là náo nhiệt.
Lúc sắp mười giờ, một nam sinh đứng trước mặt Liêu Hiên.
“Em gọi Đinh Hiểu Bắc, lớp 9 hóa học học viện hóa chất hệ vật liệu hóa học.”
Liêu Hiên ngây ra, sau đó ngẩng đầu cười cười: “Xin chào. Mời ngồi.”
“Xin hỏi cậu vì sao muốn gia nhập hội Ái Tâm?” Đây là một câu hỏi thông thường.
“… Ưm, trong nhà em nuôi bốn con mèo, không, thực ra thì có hai con là mẹ em nhặt ở ven đường. Em rất thích động vật nhỏ.” Nam sinh mặt không biểu tình, nhưng nói chuyện lại rất nghiêm túc, “Em muốn hiến ái tâm.”
“Vậy cậu có sở trường gì đặc biệt chứ? A, đương nhiên cái này không phải bắt buộc, bọn anh chỉ muốn biết rõ một chút.” Liêu Hiên cười rất là ôn hòa.
Đinh Hiểu Bắc nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ tròn một hồi, sau đó quay qua: “Em biết hát, có tính không?”
“Tính chứ, nào hai câu!” Nữ sinh bên cạnh Liêu Hiên cười cười nhìn, nói chen vào.
Đinh Hiểu Bắc nuốt ngụm nước miếng, sau đó bắt đầu hát “Quân trung lục hoa” vừa học được hai ngày trước.
Đinh Hiểu Bắc mặt không biểu tình không mang chút thăng trầm hát mười câu ca từ, lạc điệu tám câu rưỡi, còn có một câu quên mất từ.
Sau khi Đinh Hiểu Bắc hát xong, Liêu Hiên bỏ bút xuống, ngẩng đầu nói: “Được rồi, số liên hệ của cậu là 138xxxxxxxx ha? Mời trở về đợi thông tri, nếu có tin tức bọn anh sẽ liên hệ cậu.”
“Cảm ơn.” Đinh Hiểu Bắc nhẹ nhàng cúi mình chào, sau đó xoay người rời khỏi.
Đinh Hiểu Bắc đi rồi, nữ sinh bên cạnh Liêu Hiên không nhịn được mở miệng.
“Ê, cậu có cảm thấy cái người nọ, chỗ này có chút vấn đề không?” Nữ sinh chỉ chỉ đầu mình, nói nhỏ.
Liêu Hiên bất đắc dĩ cười cười: “Đừng đùa như vậy, không tốt đối với người ta.”
“Hê hê nói đùa nói đùa, chẳng qua vừa lúc nãy lúc cậu ta hát tớ thiếu chút nữa là nhịn cười chết rồi, vậy… mà cũng gọi biết hát? Mẹ ơi thế giới quan của tôi!”
Liêu Hiên chỉ là nghiêm túc viết viết, cũng không nói thêm cái gì.
“Ê, cậu không định nhận cậu ta đấy chứ? Các cậu thế nhưng ngoại liên bộ đấy, đến lúc đó ra ngoài xin tài trợ, mang theo người như thế, ờ, anh chàng đạm mạc, không tốt lắm đâu?” Nữ sinh nhịn xuống, rốt cuộc không nói ra khỏi miệng cái tính từ làm tổn thương người.
Liêu Hiên dừng bút suy nghĩ một chút, cảm thấy dường như điều đối phương nói quả thực cũng hơi có lý, thế là cúi đầu, dừng một chút, vẫn là vẽ cái dấu X nho nhỏ chỗ tên Đinh Hiểu Bắc.
Part 10
Một tuần sau. Nam sinh cao to tên Lí Uy ở ký túc xá của Đinh Hiểu Bắc nhận được tin nhắn trúng tuyển từ hội Ái Tâm.
Đinh Hiểu Bắc đang ngồi may quân hàm ở đầu giường vội vã lấy điện thoại di động của mình nhìn xem, nhưng không có bất kì động tĩnh gì.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Một tiếng trôi qua. Điện thoại di động của Đinh Hiểu Bắc vẫn không nhúc nhích cứ như là bị chết máy rồi. Không có tin nhắn, càng không có cuộc gọi.
Đinh Hiểu Bắc ngẩng đầu nhìn Lí Uy: “Tớ có thể là viết sai số di động rồi. Lí Uy, đợi đến lễ họp mặt tớ với cậu cùng đi qua đó.”
Lễ họp mặt hôm đó ánh nắng vừa xinh, Đinh Hiểu Bắc cùng Lí Uy đến ngoài phòng học 6111 khu sáu, phát hiện ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng đợi.
Thì ra hôm nay không chỉ là ngoại liên bộ, mà là hoạt động gặp mặt của nguyên cả hội Ái Tâm. Đinh Hiểu Bắc nhìn thấy có người ôm một chồng lớn T-shirt màu trắng in huy hiệu hội Ái Tâm đi vào đi ra.
Người của bộ tuyên truyền đi ra, người của bộ kế hoạch đi vào.
Đợi sau khi người của bộ kế hoạch đi ra, Đinh Hiểu Bắc nhìn thấy học trưởng Liêu Hiên đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một tờ danh sách, hắn nói: “Sau khi tôi điểm danh, đến tên ai người đó đi vào.”
“Tô Lượng.”
“Đến.”
“Trần Gia Gia “
“Đến.”
“Lí Uy.”
“Có!”
“…”
“…”
“…”
Đinh Hiểu Bắc nghe danh sách rất dài, nhưng không hề nghe thấy tên mình. Đinh Hiểu Bắc nghĩ thì ra không phải mình viết sai số, mà là thực sự không trúng tuyển.
Đợi mọi người đi vào hết, cậu ta nhìn thấy Liêu Hiên vừa lúc cũng nhìn mình, người nọ ngẩn người sau đó khẽ cười cười: “Cậu —— “
“Ưm, em qua đây cùng với bạn kí túc xá.” Đinh Hiểu Bắc dựa sát vào gần bức tường phía sau, mặt không biểu tình nói vậy.
“Ừm, ừ.”
Liêu Hiên vào phòng, sau đó cửa đóng lại.
Đinh Hiểu Bắc đứng một góc gần tường, nghiêng đầu nhìn vào trong. Bên trong rất nhiều người, còn có cậu xá hữu cao to. Liêu Hiên đứng ở phía trước, cười nói cái gì đó, phía dưới bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay.
Anh ấy thật giỏi giang, khuôn mặt cũng đẹp nữa. Đinh Hiểu Bắc vừa nhìn, vừa không khỏi âm thầm đánh giá.
Part 11
Lần thứ hai Liêu Hiên nhìn thấy Đinh Hiểu Bắc là trên khóa học thực nghiệm. Chọn cái khóa này, ngoại trừ học sinh vì có việc mà bỏ lỡ mất việc chọn khóa trong học kỳ trước như Liêu Hiên và vài người khác, còn lại tất cả đều là tân sinh năm nhất.
Vốn Liêu Hiên không có chú ý đến Đinh Hiểu Bắc, thế nhưng vài phút trước khi tan học, trong phòng học xảy ra sự cố hóa học không lớn không nhỏ. Có một nam sinh lơ tơ mơ đã bất thình lình ngã một cú trong lúc đang cầm cốc chịu nóng đầy hỗn hợp thuốc thử đi về chỗ ngồi, những chất lỏng đang phản ứng kia tung tóe cả vào trên quần áo cậu ta, cả mặt mũi. Quần áo chỉ bị đốt mấy cái lỗ, nhưng lông mày của nam sinh lại bị đốt cháy một góc không nhỏ.
Xung quanh bắt đầu có người nhỏ giọng ré lên, cũng bắt đầu có nam sinh thất đức đập bàn cười như điên, nhưng nam sinh nọ chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo bị cháy hỏng, sau đó cẩn thận thu dọn cái cốc bị vỡ văng khắp nơi, từ đầu đến cuối ngay cả mi đầu cũng không nhíu một phát.
Liêu Hiên nhớ lại, cái cậu bé không có biểu tình trên mặt đó, hình như gọi là, Đinh Hiểu Bắc.
Giống như phản ứng hoá học xảy ra, Liêu Hiên bắt đầu chú ý đến tân sinh năm nhất có chút xíu đặc biệt cùng khóa thực nghiệm với mình.
Nói như thế nào nhỉ, người cơ hồ luôn là sẽ dễ dàng phát sinh lòng hiếu kỳ đối với một số sự vật mới mẻ, hoặc là người.
Liêu Hiên phát hiện học số của Đinh Hiểu Bắc là 0118, sai một số với học số của mình, 0218.
Liêu Hiên phát hiện Đinh Hiểu Bắc mỗi lần đi học đều ngồi ở dãy thứ ba sát cửa sổ bên phải, đã lâu đến mức giống như chỗ ngồi cố định vậy.
Liêu Hiên chú ý tới tốc độ làm thí nghiệm của Đinh Hiểu Bắc rất chậm, lại còn thường xuyên nhầm lẫn gặp kiềm biến lam là phenolphtalein hay là quỳ tím, một chút cũng không giống như người học hóa.
Đương nhiên điều làm cho Liêu Hiên bị ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là trên mặt Đinh Hiểu Bắc quanh năm suốt tháng đều là cái vẻ đạm mạc đến không có bất kì biểu tình nào kia.
Nhớ tới trước đây Tôn Á Á đặt biệt hiệu “anh chàng đạm mạc” cho cậu, Liêu Hiên không khỏi nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Part 12
Học kỳ sau của năm ba, hội Ái Tâm tiến hành một hoạt động đoàn hội thời hạn nhiều tuần tên là “Góc nắng trong vườn trường”. Tổ chức hiến máu, thăm viếng viện phúc lợi, diễu hành toàn thành phố bảo vệ môi trường, còn có tri thức thi đua bảo vệ môi trường… các loại hạng mục đều có đủ.
Học sinh năm ba mã bất đình đề bận bịu công khóa, năm hai cũng đã qua cái thời sảng khoái sung sức nhiệt huyết, chỉ có một đám nhóc năm nhất còn xoa tay nóng lòng thử sức, chờ mong sứ mệnh ái tâm quang vinh và thần thánh này.
Ngày đầu tiên của hoạt động, khi xếp hàng hiến máu, Liêu Hiên lại nhìn thấy bóng dáng Đinh Hiểu Bắc. Cậu ta mặc một chiếc T-shirt màu trắng, hoa văn chim hoà bình ở trên khiến Liêu Hiên nhớ tới bộ đồng phục in trái tim màu đỏ của hội Ái Tâm.
Đinh Hiểu Bắc đã hiến xong máu từ sớm, đứng dưới thái dương, đưa sữa cầm áo cho nhóm sinh viên hiến máu một người tiếp một người. Lúc này Liêu Hiên mới chú ý tới, trên cổ cậu ta treo bảng tình nguyện viên.
Không biết chuyện gì xảy ra, Liêu Hiên đột nhiên nghĩ tới thật lâu trước đây có một cậu bé, mặt không biểu tình, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nói “Em muốn hiến ái tâm”.
Liêu Hiên cảm thấy có chút đau lòng, nhưng chính hắn cũng không rõ vì sao.
Sau khi hoạt động hiến máu kết thúc, rốt cục Liêu Hiên không kềm lòng được đi tới bên cạnh Đinh Hiểu Bắc đang khom lưng thu dọn đồ.
“Này.” Hắn cười, nói như vậy.
“Tuần này hội Ái Tâm đang tiến hành hoạt động “Góc nắng trong vườn trường”, cậu có muốn không, cùng nhau tham gia?”
Hắn thấy Đinh Hiểu Bắc ngẩn người, sau đó gật đầu thật mạnh.
Part 13
Hoạt động đoàn hội bận rộn đến phong sinh thủy khởi, Liêu Hiên tuy có bớt thời gian phối âm đi nhưng cũng không hề qua loa chút nào.
Không sai, Liêu Hiên là phối âm viên tiếng Trung, đương nhiên không phải chính quy, nhưng trong cái gọi là võng phối quyển, Z tiên sinh coi như là một cái tên khá “kêu”.
Kỹ thuật diễn xuất tốt, giọng tốt, hiệu suất cao, độ uyển chuyển tốt. Đây là đánh giá nhất trí mà fan và các kịch tổ lớn dành cho Z tiên sinh, cũng chính là Liêu Hiên.
Nhập quyển từ cuối năm 08, Liêu Hiên đã nhận không dưới ba mươi bộ kịch truyền thanh lớn lớn nhỏ nhỏ, chủ dịch mười tám bộ, còn những cái khác như phối hợp diễn và vai quần chúng cũng có biểu hiện xuất sắc rất đáng ghi nhận.
Tháng 8 năm 2011 Liêu Hiên năm tư, có một bộ đam mỹ tiểu thuyết cổ phong nhân khí cực vượng muốn cải biên thành kịch truyền thanh, CP ghép đôi là ngoan độc đế vương công vs lãnh tình thần tử thụ.
Công âm không phụ sự mong đợi của mọi người rơi xuống đầu Z tiên sinh kỹ thuật diễn xuất hơn người khí chất mười phần, mà thụ âm, tìm kiếm một hồi lâu rồi rơi xuống trên người một CV không mấy tiếng tăm, gọi là “Ngư Hoàn Thô Diện”.
Ngày giới thiệu phát hành đó, Liêu Hiên nằm trên giường mang tai phone nghe MP3 chầm chậm truyền phát. Nghe đến phân nửa thì không khỏi nhíu mày.
Background music rất tuyệt, kịch bản rất thu hút, hậu kỳ không thể bắt bẻ, nhưng, phối âm Thần Dạ trở thành thất bại lớn nhất của cả bộ kịch.
Thực ra giọng của người gọi Ngư Hoàn Thô Diện kia rất trong trẻo, hình như còn có chút cảm giác quen thuộc nói không rõ là nghe ở đâu, nhưng mà đặt vào trong kịch lại vi hòa lạ kì, giống như trong cổ họng tắc một cái xương cá vậy, nuốt không xong nôn ra không được.
Z tiên sinh có phần thất vọng, cảm thấy tổ kịch làm như vậy, có chút, vô trách nhiệm với thính giả.
Part 14
Kết quả ngày hôm sau, trên diễn đàn có một cái thiếp tên “Xem thiếp sát vách có cảm giác, để chúng ta đến tám một tám cái mụ ngốc CV nào đó dùng quy tắc ngầm mà thượng vị đi!” giúp Z tiên sinh biết rõ rất nhiều nguyên do sự việc.
Tinh thần trọng nghĩa mười phần như Liêu Hiên cảm thấy rất giận, hắn cảm thấy nam CV gọi Ngư Hoàn Thô Diện nọ, không xứng làm một CV hợp cách, không chỉ bởi vì kỹ thuật diễn xuất, càng bởi vì nhân phẩm.
Cho nên đến lúc trên vi bác có bạn bè phát vi bác chống cạnh tranh không công bình trong võng phối quyển, Liêu Hiên cũng lần đầu tiên, phát loại vi bác tuyên ngôn mang theo hàm ý khiển trách kia.
Một tuần sau, nhiệm kỳ mới của hội Ái Tâm, một cô gái tóc ngắn tiếp quản Liêu Hiên, trở thành bộ trưởng ngoại liên bộ của hội Ái Tâm nhiệm kì sau.
Đêm hôm đó, Liêu Hiên gửi tin nhắn cho nhóm mười hai người kì trước, mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay vui vẻ.
Đồng thời, Liêu Hiên cũng gửi tin nhắn cho nam sinh tên Đinh Hiểu Bắc trong điện thoại di động, mời cậu ta cùng đến tham dự bữa tiệc này, để cảm ơn cậu từ lâu như vậy tới nay đã làm ngoại viện vô điều kiện cho hội Ái Tâm.
Kỳ thực đó là một cái cớ, Liêu Hiên biết. Hắn chính là muốn nhân cơ hội này mời cậu nhóc nọ ăn bữa cơm, ừm, có lẽ còn có thể tiến thêm một bước kết nối cảm tình một phát cũng nói không chừng.
Đêm đó, tất cả mọi người đều đến đông đủ. Duy chỉ thiếu Đinh Hiểu Bắc.
Tin nhắn Liêu Hiên gửi đi, chỉ nhận được một hồi đáp “Thật có lỗi học trưởng, em có việc về nhà rồi. Chúc mọi người chơi vui vẻ”.
Đêm hôm đó, tất cả vừa ăn vừa uống, vui đùa rất tận hứng. Liêu Hiên bị kính một vòng rượu, trên đường đi về ký túc xá bắt đầu ngà ngà sắp say.
Ý chí mơ mơ màng màng, Liêu Hiên phát hiện một vấn đề có chút xíu nghiêm trọng.
Hắn hình như, thích nhóc tì Đinh Hiểu Bắc kia rồi.
Cái cậu nam sinh có chút ngớ ngẩn lại có chút xíu khả ái hát lạc điệu, mặt không biểu tình, nghiêm túc nói rằng “Em muốn hiến ái tâm” ấy.
—
* Quân Trung Lục Hoa 军中绿花: một bài hát lưu hành trong quân doanh của TQ