Trương Tấn Tiết cũng đã đánh giá việc mà nhi tử của mình làm ở Duy Dương huyện, thấy rất không tệ, sau này đang suy nghĩ cho hắn trở thành trưởng sử hoặc là hạ quận thứ sử, cũng không có người nói là hắn chiếm tiện nghi cho con mình.
- Vi phụ nghe con ra ngoài đi bái phỏng đại thần sao?
Trương Dung vội vàng nói:
- Hồi bẩm phụ thân hài nhi hôm nay cùng với thê tử ra nam thị, muốn mua ít đồ cho nàng ta, chuẩn bị buổi tối tới nhà nhạc phụ.
Trương Tấn Tiết gật đầu:
- Mẹ của con thường nói với ta, con dâu có tri thức hiếu nghĩa, có hiếu thuận, con ở bên ngoài làm quan nhiều năm, nàng độc thân phụng dưỡng cha mẹ chồng cũng không phải là điều dễ dàng, triều đình cho phép vợ của con ra ngoài theo, sau này con đi nhậm chức thì mang vợ đi theo đi, cũng để cho nàng ta có thể chiếu cố con.
- Hài nhi tuân lệnh phụ thân.
Dừng một chút, Trương Dung lại hỏi:
- Phụ thân hài nhi có chuyện muốn bẩm báo với phụ thân.
- Ta biết ngươi không vô sự tới đây nói đi có chuyện gì?
- Phụ thân hài nhi hôm nay ở nam thị gặp được một cố nhân ở Duy Dương huyện, người này khiến cho hài nhi cảm thấy hơi kinh ngạc cho nên muốn để phụ thân gặp hắn, đã mang về phủ, nếu như phụ thân không muốn gặp hắn thì chút nữa hài nhi tiễn hắn đi.
- Dung nhi.
Trương Tấn Tiết hơi mất hứng mà nói:
- Vi phụ nói ngươi nghe này, ngươi tại sao lại lỗ mãng như thế? Không được sự đồng ý của ta đã dẫn người về, như vậy không hợp lễ là một làm vi phụ khó xử là hai, ngươi làm quan cũng không ngắn tại sao lại táo bạo như thế?
- Hồi bẩm phụ thân, hài nhi định bẩm báo với phụ thân trước nhưng con cảm thấy chuyện nầy rất trọng yếu, sợ chậm trễ đại sự của phụ thân cho nên vội mời hắn tới.
- Sao, thật là kỳ quái?
Trương Tấn Tiết nhịn không được cười nói:
- Ở Duy Dương huyện người nào có thể lỡ đại sự của ta? Tô Hàn Trinh sao?
- Phụ thân không phải hôm qua đã hỏi chuyện đông cung thuế ngân sao? Người này có quan hệ hắn tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, phụ thân đã từng nghe qua chưa?
- Hoàng Phủ Vô Tấn.
Trương Tấn Tiết cảm thấy danh dự này vô cùng quen thuộc hắn nghĩ lại thì nhớ được buổi sáng hoàng thượng phong cháu trai của Lan Lăng quận vương làm Lương quốc công người đó không phải tên là Hoàng Phủ Vô Tấn sao, hơn nữa sáng hôm qua hoàng thượng còn triệu kiến hắn.
Trương Tấn Tiết bắt đầu đứng dậy mà hỏi:
- Hắn hiện tại ở đâu?
- Hắn đang ở trong phòng của hài nhi, phụ thân muốn gặp hắn sao?
- Hắn chính là con cháu của Đông Hải Hoàng Phủ thị, Tô Hàn Trinh rất coi trọng hắn con lúc ban đầu từng có xích mích với hắn nhưng sau đó hắn tới tìm con hận lỗi con rất thích hắn, thời gian trôi qua liền kết giao mật thiết, tuy nhiên con không ngờ hắn lại là hoàng tộc.
- Chuyện này thật khó dự liệu, Dung nhi, con không được đơn giản làm kẻ thù của người khác, nhớ kỹ đạo lý này.
- Vâng hài nhi nhớ kỹ
Trương Tấn Tiết lại hỏi:
- Vậy hắn có nói cho con biết, hoàng thượng phong cho hắn làm chức quan gì không?
- Hắn nói hoàng thượng phong cho hắn làm Sở Châu thủy quân phó đô đốc.
Trương Tấn Tiết khẽ giật mình:
- Tại sao lại là Sở châu?
- Hài nhi cũng cảm thấy kỳ quái, đã phong làm Lương quốc công tại sao lại đi Sở châu, kỳ thực hắn cũng rất nghi hoặc không hiểu dụng ý của hoàng thượng không biết phụ thân có thể chỉ điểm hắn một phen.
Trương Tấn Tiết nhíu mày một lát sau đó nở ra nụ cười:
- Ta đối với người trẻ tuổi này có chút hứng thú, dẫn ta tới gặp hắn.
Trương Dung đi ra ngoài rồi, một lát sau hắn dẫn Vô Tấn tới thư phòng của Vô Tấn.
Vô Tấn sở dĩ cùng Trương Dung tới phủ thật ra không phải muốn biết nguyên nhân mình được phong làm phó đô đốc thủy quân sở châu mà là hắn muốn nhận thức Trương Tấn Tiết phụ thân cuare Trương Dung, đây là quyền thần trong triều không thua gì Thân Quốc Cữu.
Vô Tấn tiến tới thi lễ thật sâu:
- Vãn bối Vô Tấn tham kiến tướng quốc.
Trương Tấn Tiết dò xét hắn cao thấp rồi nói;
- Hóa ra ngươi chính là Hoàng Phủ Vô Tấn, tên của ngươi hôm nay đã oanh động trên triều đình, mười tám tuổi là Lương quốc công, ở trong hoàng tộc cũng rất hiếm gặp.
Vô Tấn khiêm tốn nói:
- Tiểu tử kiến thức thô lậu được hoàng thượng ban ân, tiểu tử thẹn trong lòng không dám nhận sự coi trọng của tướng quốc.
- Kiến thức thô lậu không nói tới nếu như ngươi kiến thức thô lậu thì làm sao lừa được Thiệu Cảnh Văn, đem thuế ngân đông cung vận chuyển an toàn vào kinh, nếu như ngươi kiến thúc thô lậu thì làm sao có thể đại náo Bách Phú tửu lâu, khiến cho Thân Quốc Cữu phải khó xử, Vô Tấn ngươi quá khiêm nhường rồi.
Vô Tấn thấy hắn cũng biết những chuyện của mình làm thì liền nói:
Tất cả đều không qua mắt được tướng quốc.
Trương Tấn Tiết cười cười khoát tay chặn lại;
- Mời ngồi xuống.
Hắn sau đó lại nói với nhi tử:
- Ngươi cũng ngồi xuống đi.
Ba người ngồi xuống, thị nữ dâng trà cho bọn họ, Trương Tấn Tiết cười nói với Vô Tấn:
- Ta nghe nhi tử nói ngươi đã được phong làm Sở châu thủy quân phó đô đốc trước hết chúc mừng ngươi.
- Tướng quốc là trung thư lệnh là lại bộ thượng thư, chẳng lẽ còn không biết chuyện này sao?
- Có lẽ bổ nhiệm ngươi đã tới trung thư tỉnh cho nên ta hồi phủ vẫn còn chưa biết.
Trương Tấn Tiết trầm ngâm một thoáng rồi nói với Vô Tấn;
- Dựa theo lệ cũ của triều đình, phía dưới vương tước, chức quan cùng tước vị cũng đều tương xứng ngươi đảm nhiệm Sở Châu thủy quân phó đô đốc, tước vị hẳn là Sở công Ngô Quốc công Việt quốc công hoặc Hoài quốc công mới tương xứng, nhưng ta nghe nói ngươi là Lương quốc công ta lập tức nghĩ rằng ngươi phải tới Tây Lương làm quan, bây giờ tới Sở châu khiến cho người ta bất ngờ, Vô Tấn ngươi có biết duyên cớ vì sao không?
Tục ngữ nói, thân sơ phải khôn ngoan tiến hành với tư cách là tướng quốc Trương Tấn Tiết dĩ nhiên không vì lần đầu gặp mặt mà đã thành thật với Vô Tấn, mỗi lời nói của hắn đều thận trọng, thực tế tâm tư của hoàng đế hắn không dám đơn giản tiết lộ, để cho Vô Tấn lo lắng rồi mình mới nói nguyên nhân.
Trương Tấn Tiết sau khi Dương hoàng hậu qua đời cũng bắt đầu rối loạn trận tuyến, hắn cũng không phát giác ra thiên hướng của Thân Quốc Cữu, nhưng theo tình thế dần ổn định Hoàng Phủ Dật Biểu bị bãi miễn chức Tông Chính Tự KHanh hắn bỗng nhiên ý thức được hoàng thượng cũng không thật sự có ý phế thái tử, hắn dần tỉnh ngộ lại trở về trung gian, không tham dự quyền đấu giữa thái tử và Thân Quốc Cữu.