Ở trong phòng
Diệp Vấn Thiên một tay ôm lấy Lạc Lạc một tay ôm lấy Đóa Đóa nghe Vô Tấn kể lại chuyện của huynh trưởng Hoàng Phủ Duy Minh bà nằm mơ cũng không
ngờ năm đó Thiên Phượng thậm chí để lại tới hai đứa con, trạng nguyên
năm ngoái Hoàng Phủ Duy Minh mới là trưởng tôn của nàng.
- Bởi vậy phải có lựa chọn, Tấn An chọn con.
Vô Tấn không biết phải nói thế nào nhưng hắn biết rõ, hắn không thể giấu diếm tổ mẫu chuyện của đại ca:
- Tổ mẫu con thật xin lỗi.
- Ngươi có lỗi gì.
Diệp Vấn Thiên cười tủm tỉm nói:
- Bởi vì ngươi không cho ta yết, hai tiểu gia hỏa này cũng là chắt trai của ta sao?
Diệp Vấn Thiên lý giải sự áy náy của Vô Tấn nàng yêu thương cười cười, thò tay nắm lấy tay của Vô Tấn mà nói:
- Hài tử mau tới đây với tổ mẫu.
Vô Tấn nhẹ nhàng tiến tới gần tổ mẫu mà ngồi xổm xuống, Diệp Vấn Thiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc của hắn mà ôn nhu nói:
- Không cần áy náy tổ mẫu cũng biết ngươi là hảo hài tử cũng biết ngươi
khó xử, cháu trai của Tấn An hoàng đế không dễ làm như vậy, cho dù một
người chết rồi người còn lại cũng có thể kéo dài huyết mạch, lựa chọn
của ngươi là chính xác, hài tử ngươi đi đi, tổ mẫu biết ngươi bận rộn để ta cùng với Cửu Thiên Kinh Nương bọn họ ở cùng một chỗ, chuyện của
Hoàng Phủ gia ta không muốn hỏi tới nữa.
Vô Tấn lặng yên gật nhẹ đầu, hắn lý giải được sự bất đắc dĩ của tổ mẫu,
thiên hạ phát sinh tranh đấu người chết ta sống tranh đoạt đều là tử tôn của bà, chuyện này khiến bà đau khổ cỡ nào.
Hắn xác thực còn có nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian ở cùng tổ mẫu, Vô Tấn quỳ dập đầu với bà, sau đó đứng lên rời đi.
Vào ban đêm, nhiều đội đề kỵ Mai Hoa vệ xuất hiện ở đầu đường Giang
Ninh, các binh sĩ đều mang võ trang đầy đủ, đằng đằng sát khí, bọn họ
phân phó cho phủ thành Giang Ninh khắp nơi tiến vào Đông Lai thương hội
và Đông Lai tiền trang vây quanh.
Binh sĩ tiên tới trước cửa, quản sự của tiền trang nhìn thấy bọn họ thì khủng hoảng hỏi;
- Các ngươi muốn làm gì?
Một giáo úy Mai Hoa vệ tiến lên phía trước nói:
- Phong thủ trưởng có mệnh lệnh niêm phong toàn bộ Đông Lai thương hội và tiền trang.
Hắn vung tay lên nói:
- Điều tra tiền trang toàn bộ nhân viên đều mang đi, tất cả tiền bạc và
ngân phiếu đều phải niêm phong vào nhà kho, không được cho bất luận kẻ
nào ra vào tiền trang.
Mấy trăm binh sĩ như lang như hổ xông vào trong tiền tra,g đem hai mươi
mấy tiểu nhị và hai gã quản sự ở nơi này bắt đi, đề kỵ Mai Hoa vệ phong
bế phủ khổ và đại môn, dán lên giấy niêm phong ở cửa lớn Đông Lai tiền
tra.g
Không chỉ có tiền trang mà nam thị bắc thị mấy trăm thương hộ tửu lâu và nhò kho, sở hữu của Đông Lai tiền trang ở Giang Ninh phủ đều bị niêm
phong, nhân viên bị bắt đi.
Trong mấy ngày kế tiếp, Đông Hải quận Quảng Lăng quận, Dư Hàng quận Tấn
Lăng quận... Đông Lai tiền trang những nơi này cũng đều bị niêm phong,
đại phủ đô đố Sở châu dán bố cáo, Đông Lai thương hội là thám tử của Tề
châu, ai mà chứa chấp thì cũng là đồng phạm.
Quân đội Sở châu đối với Đông Lai thương hội tiêu diệt toàn bộ, tin tức
này mọc cánh truyền về Lạc kinh, ung kinh Tề châu khiến cho thiên hạ
khiếp sợ mọi người đều minh bạch điều này cho thấy Hoàng Phủ Vô Tấn
chính thức xé rách mặt với Tề vương Hoàng Phủ Chung.
Tín hiệu mãnh liện này, nhiều người có lý giải khác nhau.
Ở Lạc kinh Hoàng Phủ Hằng ngồi ở trong phòng chuyên tâm nghe báo cáo đến từ Sở Châu.
Trên thực tế đây là lần thứ hai Hoàng Phủ Hằng nghe báo cáo lần đầu tiên là tin nhanh, do thái hoàng thái hậu đem tới, còn bây giờ là báo cáo kỹ càng.
Những tin tình báo này khiến cho Hoàng Phủ Hằng vô cùng hài lòng, điều
này cho thấy hắn đã đi đúng nước cờ thái hoàng thái hậu đã thuyết phục
được Hoàng Phủ Vô Tấn, tuy Hoàng Phủ Vô Tấn không xuất binh đánh Tề châu nhưng hắn vất phát ra tín hiệu với mình đáp ứng yêu cầu của mình.
Hoàng Phủ Hằng thầm đắc ý trong lòng chỉ có hắn hiểu được tại sao Hoàng Phủ Vô Tấn làm như vậy.
Hai mắt của Hoàng Phủ Hằng híp lại, hắn đang suy nghĩ dụng ý thực sự của Hoàng Phủ Vô Tấn, Hoàng Phủ Vô Tấn kê biên tài sản của Đông Lai thương
hội và tiền trang đây là một cách tuyên chiến với Tề vương, nhưng trong
mắt của hắn, Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ làm ra một tư thái, nói là có thể ra
tay giúp mình, nhưng giú thế nào còn phải tiếp tục đàm luận.
Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ cho thái hậu một mặt mũi nhưng đồng thời hắn cũng có điều kiện Hoàng Phủ Hằng rất muốn biết, điều kiện của Hoàng Phủ Vô Tấn
là gì.
Đúng lúc này một thị vệ chạy tới ngự thư phòng, nói với hoạn quan vài
câu khiến cho hoạn quan gật đầu, lập tức đi vào ngự thư phòng bẩm báo:
- Bệ hạ, nguyên các lão của Tú Y vệ đang ở ngoài cầu kiến.
Hoàng Phủ Hằng khẽ giật mình Giang Yêm tại sao lại xuất hiện, Giang yêm
phụng mệnh của tiên đế đi thị sát Mai Hoa vệ và Tú Y vệ, về sau ở Sở
châu không hiểu tại sao lại không có tung tích nói là cáo lão hồi hương, không tiến vào kinh thành, hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện, trong lòng Hoàng Phủ Hằng hiểu ra, chẳng lẽ Giang Yêm là do Hoàng Phủ Vô Tấn phái
tới.
- Tuyên hắn vào gặp.
- Bệ hạ, tuyên Giang Yêm vào yết kiến.
Từng hồi thanh âm truyền ra, một lúc lâu sau thị vệ mang Giang Yêm đi
vào bên trong, Giang Yêm từ trước tới nay vô cùng quen thuộc cung điện
nên không có vấn đề gì.
Lúc này Giang Yêm đúng là đặc sứ của Hoàng Phủ Vô Tấn, tới thương lượng với Hoàng Phủ Hằng.
- Bệ hạ Giang các lão tới.
- Vào đi.
Hoàng Phủ Hằng ngồi trở lại vị trí, tận lực bày ra một tư thái uy nghiêm năm đó lúc hắn làm thái tử, một mực phải xem sắc mặt của Giang Yêm và
Mã Nguyên Trinh, đây là hai người không thể trêu vào.
Giang Yêm đi vào trong ngự thư phòng, thi lễ thật sâu:
- Thần Giang Yêm tham kiến hoàng đế bệ hạ.
Giang Yêm tuy nửa đường từ chức nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức vẫn chưa phê
chuẩn, cho nên hắn vẫn là các lão của Mai Hoa và Tú Y vệ, đối với Hoàng
Phủ Hằng có thể xưng thần.
Hoàng Phủ Hằng chăm chú nhìn hắn giống như cười mà không phải cười.
- Giang các lão ông tiếp tục trung thành với trẫm hay là có nhiệm vụ khác mà tới.
- Hồi bẩm bệ hạ thần phụng mệnh của Hoàng Phủ Vô Tấn tới đây nói chuyện với bệ hạ về chuyện Tề châu.