Diệp Vấn Thiên nửa thực nửa giỡn khiến cho bọn họ đỏ mặt tía tai, không dám ngẩng đầu
lên, Vô Tấn cũng hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu. Diệp Vấn Thiên ôn nhu cười:
- Có gì mà xấu hổ, nam hôn nữ gả chẳng lẽ các ngươi muốn cả đời làm ni
cô sao, đứa cháu này của ta vừa cao vừa anh tuấn, các ngươi đốt đèn lồng tìm cả đời cũng không thấy.
Bốn cung nữ bên cạnh mắc cỡ đỏ mặt nhiều hơn, Vô Tấn nhịn không được hướng về phía tổ mẫu nói:
- Bên ngoài phơi nắng khó chịu tổ mẫu mau trở lại buồng nhỏ trên thuyền.
- Trở lại khoang thuyền đi ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút, hoàng đế có
một phong thư cho con, con xem đi, buổi tối đến ăn cơm với ta.
Diệp Vấn Thiên lại để cho cung nữ đem thư của Hoàng Phủ Hằng giao cho Vô Tấn, trong lòng nàng thầm trầm tĩnh lại, thân thể cảm thấy mỏi mệt vô
cùng, quay lại khoang thuyền nghỉ ngơi.
Vô Tấn mệnh cho đội tàu xuất phát, bắt đầu từ từ chạy tới Giang Ninh phủ.
Trong khoang thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn mở phong thư mà Hoàng Phủ Hằng
viết cho hắn, Hoàng Phủ Hằng không dùng giọng điệu hoàng đế mà là dùng
giọng huynh trưởng nhờ huynh đệ mình trợ giúp, cho thấy Hoàng Phủ Hằng
cũng đủ thành ý.
Vô Tấn đi tới trước vách tường ở đó treo một địa đồ cực lớn của Đại Ninh vương triều hắn nhìn hồi lâu từ Sở châu nhìn lên Tề châu, theo thời cơ
mà nói, tiến công Tề quân ở U Châu là hữu hiệu nhất, hiện tại Tề châu
đại quân đã rút lui vè phía nam.
Nhưng quan trọng là hắn tiến công cũng phải trả giá thảm trọng mà Hoàng Phủ Hằng liệu có thừa cơ tiến vào Sở châu không.
Vô Tấn không còn là người xúc động nữa, hắn cân nhắc hồi lâu, thậm chí
hoài nghi Hoàng Phủ Hằng đã thiết lập một ván cục, đồng ý cho hoàng thái hậu nam tuần để mê hoặc chính mình, hắn thậm chí sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của mình, mục đích là muốn tiến công Tề châu, sau đó hắn sẽ tiến
công tới sở châu.
Theo vị trí chiến lược mà nói, chiếm lĩnh Sở châu có thể tiến tới Lĩnh
Nam, từ đó khống chế toàn bộ Trường Giang, có thể cùng với Trung Nguyên
toàn bộ chiếm cứ, từ điểm này mà nói, Sở châu đối với Hoàng Phủ Hằng có
giá trị vượt xa hơi Tề châu.
Hoàng Phủ Hằng sẽ tuân thủ hứa hẹn với mình tuyệt không lợi dụng mình
tiến công mà tiến công Sở châu sao? Điều này khó mà tin được.
Tuy nhiên hợp tác với Hoàng Phủ Hằng không phải không được, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm nhưng phải cân nhắc lợi hại.
Hoàng Phủ Vô Tấn trầm tư thật lâu.
Vào bữa cơm tối, Vô Tấn cùng với tổ mẫu ăn mấy món thanh đạm, tuy nhiên
đậu hũ biến thành thịt kho tàu, lại thêm một bàn bánh bao.
Diệp Vấn Thiên buổi chiều ngủ một giấc đã khá hơn rất nhiều, nàng gắp đồ ăn cho Vô Tấn áy náy cười nói:
- Tổ mẫu là cư sĩ không thể đụng vào đồ ăn mặn cũng khó có thể để ngươi ăn chay với ta.
Vô Tấn rất thích ăn thịt kho tàu đậu hũ, đảo mắt một cái hắn đã ăn hết
chén cơm, hắn liền đưa chén cho cung nữ, rồi cười nói với tổ mẫu:
- Ngẫu nhiên ăn một lần, thì còn cảm thấy được chứ bắt con ngày nào cũng ăn thì chịu không được.
- Con trẻ tuổi mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện, ăn hết khẳng định không được, ta cũng chỉ muốn con ngẫu nhiên ăn một bữa cơm với tổ mẫu mà
thôi.
Ngữ khí của Diệp Vấn Thiên nhu hòa, nở ra nụ cười hiền lành tràn ngập
yêu thương, nàng lại nghĩ tới phong thư hồi trưa đưa cho Vô Tấn:
- Hoàng đế gửi thư cho con, con thấy thế nào?
Vô Tấn gật đầu:
- Hắn hi vọng con có thể níu giữ Tề châu.
Dừng một chút, Vô Tấn lại hỏi;
- Tổ mẫu có hi vọng con trợ giúp hắn không?
Diệp Vấn Thiên lắc đầu:
- Chuyện của các ngươi ta nhất định sẽ không hỏi tới, đều là cháu của
ta, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ, Vô Tấn ta biết là ta không cản
trở được ngươi ta chỉ hi vọng cuối cùng ngươi nghĩ tới các ngươi đều
cùng một huyết mạch.
Vô Tấn lặng yên nhẹ nhàng gật đầu một lát sau hắn thở dài một hơi:
- Con có ý định công khai thân phận của mình, nói với thế nhân con là cháu của Tấn An hoàng đế.
Diệp Vấn Thiên kinh ngạc nàng nhìn Vô Tấn hiển nhiên bà bị suy nghĩ này
của Vô Tấn làm cho hoảng sợ, ở Lạc Kinh Hoàng Phủ Hằng nhiều lần muốn
biết không ngờ Vô Tấn lại muốn để lộ ra.
Nhưng Diệp Vấn Thiên nhìn thấy Vô Tấn toát ra một vẻ kiên nghị trong mắt thì trầm mặc rồi gật nhẹ đầu:
- Ta dùng thân phận thái hoàng thái hậu chứng minh cho ngươi.
Tôn nhi không cần tổ mẫu xác minh, tôn nhi còn muốn đương kim hoàng đế xác minh.
Vô Tấn tiến thêm một bước giải thích nói:
- Hắn không phải muốn con trợ giúp hắn sao, con có thể nhưng mà trước
hết hắn phải tỏ lòng thành bằng cách thừa nhận thân phận của con.
Diệp Vấn Thiên lặng lẽ nhìn cháu trai nàng có một cảm giác chuyện này
thật vớ vẩn, Vô Tấn đúng là bảo hổ lột da, mà chuyện bảo hổ lột da này
lại có khả năng làm được.
Diệp Vấn Thiên bỗng nhiên ý thức được nàng cũng không yên lòng nhất là vì vậy, Vô Tấn kỳ thật cũng không phải là kẻ yếu.
Bốn ngày sau đội thuyền của Diệp Vấn Thiên cuối cùng cũng tới Giang Ninh phủ, dựa theo bản ý củ Vô Tấn, hắn ở Giang Ninh phủ tổ chức một nghi lễ nghênh đón long trọng tiếp thái hoàng thái hậu, động viên mười vạn dân
chúng tới.
Nhưng Diệp Vấn Thiên lại không muốn quấy nhiễu dân chúng, cuối cùng Vô
Tấn đành phải tiếp nhận sự cố chấp của bà, phái người tới thông tri quan phủ Giang Ninh hủy bỏ nghi thức nghênh đón.
Đội thuyền của thái hoàng thái hậu buổi trưa tới bến thuyền Giang Ninh
huyện, không lên bờ mà lập tức đổi thành thuyền nhỏ năm trăm thạch, tiến vào của thành, đúng vào hoàng hôn, thái hoàng thái hậu cùng một trăm
cung nữ đã tới phủ của Hoàng Phủ Vô Tấn.
Tô Hạm dẫn đầu người nhà ra nghênh đón tổ mẫu tới.
Thái hoàng thái hậu run rẩy bước lên, Tô Hạm chỉ có thể hạ thấp người thi lễ:
- Con sắp sinh rồi cẩn thận một chút ngàn vạn lần không nên động tới thai khí.
Kinh Nương đem hài nhi bảo bối của mình ôm tới trước mặt bà:
- Lão tổ mẫu đây chính là chắt của tổ mẫu.
- Đúng là tiểu tử này nó rất giống tổ phụ của nó khi còn bé, thần thái giống lỗ tai càng giống.
Thái hoàng thái hậu rất thích đứa nhỏ này, nàng hận không thể ôm hài tử
vào ngực tuy nhiên tuổi già ôm cũng không niổ rồi đành đưa ra một khối
ngọc bội cho Kinh Nương:
- Kinh Nương ba tuổi đeo vào cho nó.
Kinh Nương tiếp nhận ngọc bội rồi cám ơn:
- Đa tạ tổ mẫu con nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ đeo cho nó.
Lúc này Vô Tấn mang một đôi song sinh Lạc Lạc và Đóa Đóa tới, sờ gáy của bọn nó rồi cười nói: