- Giang Yêm ngươi muốn uy hiếp trẫm? Ngươi không muốn sống nữa sao?
Giang Yêm dừng bước, quay người mỉm cười:
- Lão thần năm nay đã sáu mươi tám tuổi, không có con cái, đối với sinh
tử sớm đã xem nhạt nếu như bệ hạ muốn giết thần thì cứ giết, lão thần sẽ giương cổ chịu chết nhưng máu của lão thần chưa lạnh Ung châu và Tề
châu sẽ liên hợp đại quân tiến vào Lạc Kinh, lúc đó bệ hạ nhất định sẽ
hối hận vì giết lão thần.
Hoàng Phủ Hằng nhìn chằm chằm vào Giang Yêm sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng hắn khoát tay chặn lại:
- Giang đại nhân mời ngồi.
- Đa tạ bệ hạ thần nguyện ý đứng đây để tỏ kính ý.
- Vậy được rồi trẫm hỏi ngươi, Hoàng Phủ Vô Tấn muốn điều kiện gì, ngươi với tư cách đặc sứ chắc hiểu rõ ý của ta.
- Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng Phủ Vô Tấn có điều kiện rất đơn giản đó chính là
mong bệ hạ thừa nhận hắn là cháu ruột của Tấn An hoàng đế.
- Cái gì?
Hoàng Phủ Hằng trừng mắt đứng lên:
- Ngươi nói cái gì lặp lại lần nữa đi.
Giang Yêm thong dong chắp tay nói:
- Bệ hạ điều kiện của Hoàng Phủ Vô Tấn rất đơn giản muốn bệ hạ thừa nhận hắn là cháu ruột của Tấn An hoàng đế.
Hoàng Phủ Hằng lửa giận ngút trời, Hoàng Phủ Vô Tấn cuối cùng cũng thừa
nhận hắn là cháu trai của Tấn An hoàng đế còn muốn mình thừa nhận đây
thực là... Hắn cười cười nói:
- Giang đại nhân ông không thấy cái này rất vô lý sao? Ngươi để trẫm
thừa nhận hắn là Tấn An hoàng đế, sau đó hắn đoạt ngôi hoàng đế của
trẫm, ngươi xem trẫm là ai?
Phản ứng của Hoàng Phủ Hằng nằm trong dự liệu của Giang Yêm, đúng như
thái hoàng thái hậu nói cái này không khác nào bảo hổ lột da, Hoàng Phủ
Hằng nhất định sẽ cân nhắc lợi hại nếu như Hoàng Phủ Hằng muốn mượn tay
của Tề châu ngăn chặn đại quân Sở châu sau đó hắn lấy Sở châu thì hắn sẽ xem xét giữa lợi và hại, chưa hẳn sẽ đáp ứng.
Mấu chốt là phải để cho Hoàng Phủ Hằng tỉnh táo lại, Giang Yêm từ từ nói:
- Bệ hạ có lẽ còn chưa có được tin tức, thái hoàng thái hậu đã hạ chỉ,
thừa nhận Hoàng Phủ Vô Tấn là cháu ruột của Tấn An hoàng đế kỳ thật cái
này đã đầy đủ rồi bất kể bệ hạ có thừa nhận hay không nó cũng đã trở
thành sự thật, nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn hi vọng bệ hạ cũng tiếp nhận sự
thực này, mong bệ hạ hiểu rõ một chút chính thức uy hiếp ngôi vị hoàng
đế của bệ hạ không phải là Hoàng Phủ Vô Tấn mà chính là Thân Quốc Cữu và Hoàng Phủ Chung liên thủ.
Hoàng Phủ Hằng từ từ ngồi xuống, hắn đang suy nghĩ lời nói của Giang Yêm cân nhắc lợi và hại trong đó nếu như thái hậu đã hạ chỉ thừa nhận thân
phận của Hoàng Phủ Vô Tấn vậy hắn không thừa nhận hay không cũng không
có tác dụng, thái hoàng thái hậu danh vọng cao cao tại thượng, người
trong thiên hạ tin bà hơn cả mình.
Quan trọng hơn là hắn sẽ mất đi sự ủng hộ của Hoàng Phủ Vô Tấn với mình, như vậy trong vòng hai tháng, Ung châu cùng với Tề châu sẽ mang đại
quân tới đánh tất nhiên sẽ cùng lúc tiến công Dự châu, chiếm cứ Kinh
Tương khi đó tận thế của hắn đã đến.
Hoàng Phủ Hằng ngầm thở dài, nếu như hắn không thừa nhận mà Ung kinh
thừa nhận như vậy quân đội tiến công Lạc Kinh liệu có xuất hiện đại kỳ
của Lương vương không?
Đáp án là rất có thể có, Hoàng Phủ Hằng cân nhắc lợi hại cuối cùng chính thức thừa nhận Hoàng Phủ Vô Tấn có thân phận kia lợi nhiều hơn hại.
Hoàng Phủ Hằng trầm tư hồi lâu rồi nói:
- Nếu trẫm thừa nhận thân phận của Hoàng Phủ Vô Tấn thì bao lâu hắn sẽ đánh Tề châu?
- Bệ hạ, nguyên văn lời nói của Hoàng Phủ Vô Tấn là khi nào Tề châu cùng Ung Kinh kết minh hắn sẽ xuất binh tiến đánh Tề châu.
Sở châu kê biên tài sản của Đông Lai thương hội trong vòng bảy ngày tin
tức này đã truyền tới Ung Kinh, Ung kinh cao thấp khiếp đảm và ngạc
nhiên, đúng lúc này ở Ung Kinh cũng xuất hiện một màn kịch tính những
cửa hàng của Tề Thụy Phúc thương hội cũng đồng thời bị tịch biên tài
sản, thủ pháp cũng hoàn toàn giống như ở Sở châu, phong tỏa bắt người
niêm phong, gần trăm quản sự và tiểu nhị của họ bị bắt đi, khiến cho Ung kinh thành chấn động.
Đúng lúc Ung kinh phát sinh kiểm kê tài sản thì một lúc sau xe ngựa của
Thân Quốc Cữu mang theo mấy trăm thị vệ đi tới Vĩnh Khang phường.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Thân Quốc Cữu mặt mũi tràn ngập âm trầm mà rời
khỏi thùng xe, hắn vừa nghe nói chuyện Tề Thụy Phúc bị kê biên tài sản,
chuyện trọng đại như vậy mà chưa thông báo cho hắn đã hành động làm hắn
tức giận vạn phần.
Thân Quốc Cữu nhanh chóng đi tới bậc htang, phủ doãn Lưu Kiện vội vàng ra đón cuống quýt cả lên:
- Ty chức không biết tướng quốc tới, không nghênh đón từ xa, mong tướng quốc thứ tội.
- Hừ.
Thân Quốc Cữu hừ mọt tiếng:
- Ta hỏi ngươi người của Tề Thụy Phúc bị nhốt ở đâu?
Lưu Kiện thấy mặt mũi của Thân Quốc Cữu tràn ngập âm trầm thì thầm kêu
không xong, hắn biết chuyện này không hay liền vội vàng cười khổ:
- Tướng quốc mời vào nha môn nói chuyện.
Thân Quốc Cữu thấy hắn biểu lộ khác thường thì hẳn là có ẩn tình bên
trong, liền kìm chế lửa giận theo Lưu Kiện tiến vào, Lưu Kiện rót cho
hắn một ly trà cười khổ nói:
- Tướng quốc kê biên tài sản là do quân đội gây nên, ty chức cũng phái
người ngăn cản nhưng không có cách nào ngăn lại được chỉ mang về hai
mươi mấy tiền trang quản sự và tiểu nhị những người khác đều bị mang tới quân doanh.
- Là quân đội của ai?
Thân Quốc Cữu nhấp một ngụm trà, bất động thanh sắc hỏi.
Ung châu sáu mươi vạn quân độ chia làm ba phe, phân biệt làm Thân gia
tam huynh đệ khống chế, một cái là Thân Quốc Cữu khống chế mười lăm vạn
chủ yếu ở Thục châu và nam Tấn châu một cái là Tây Kinh lưu thủ Thân Tể
khống chế, hai mươi vạn đại quân Ung châu, chủ yếu bố trí ở Quan Trung,
một cái khác là do Thân hoàng hậu khống chế, hai mươi lăm vạn nội quân
khống chế quan nội và phía bắc Tấn châu.
Trong ba chi đại quân này Thân Quốc Cữu cùng với Thân tể là nhất thể
nhưng Thân Quốc Cữu vừa rồi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, quân đội trú đóng ở Ung kinh ngoại trừ quân Hoa Thanh cung và ba vạn quân Vũ Lâm còn lại đề là do Thân Tể khống chế.
Bình thường Vũ Lâm quân không tiến tới Ung kinh lần này tịc biên tài sản Tề Thụy Phúc dĩ nhiên là do huynh đệ của hắn Thân Tể ra lệnh, chuyện
lớn như vậy tại sao hắn lại không báo cho mình biết.
Thân Quốc Cữu trong lòng nghi hoặc, trong lòng hắn cũng gấp, hắn đem chén trà đặt xuống bàn, đứng lên nói:
- Đã không phải do Lưu đại nhân gây nên, vậy xin Lưu đại nhân đem người
của Tề Thụy Phúc trong tay thả ra, lại phái người bảo hộ sự an toàn của
họ, nhất là tiền trang không được loạn cướp.