Hạ Thiên cũng không đuổi theo Thư Tịnh, hắn kéo tay Tôn Hinh Hinh: - Chị Hinh, chúng ta đi thôi.
Còn Trần Chí Cương, hắn ngây ngốc đứng trên sân như tượng gỗ, giống như khó thể tiếp nhận sự thật này, mà Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm đến hắn.
Tôn Hinh Hinh liếc về phía Trần Chí Cương bằng ánh mắt có chút đồng tình, thật sự cũng không tốt lắm, biểu hiện của đối phương hôm nay làm nàng thất vọng. Có thể nói Trần Chí Cương bây giờ và Trần Chí Cương năm xưa trong ấn tượng của Tôn Hinh Hinh đã khó thể nào chống đỡ cho nhau được. - Hạ Thiên, có thể cho tôi số điện thoại được không?
Khương Phong đuổi theo nói. - Không có gì.
Hạ Thiên đồng ý rất sảng khoái.
Hạ Thiên nhìn thời gian, vẫn chưa đến mười một giờ, hắn đề nghị: - Chị Hinh, chị có muốn mua điện thoại không? Bây giờ chúng ta đi mua nhé? - Được.
Tôn Hinh Hinh cũng đồng ý.
Vì trường đại học khá gần bên khu mua sắm, vì vậy hai người Hạ Thiên bắt đầu đi đến cửa hàng điện thoại ngày hôm qua.
Tôn Hinh Hinh cũng không phải người có nhiều tiền, trước đó có ít tiền dành dụm được thì đã bị Trương Đại Trụ cướp đi hơn phân nữa, hơn nữa nàng cũng là người tiết kiệm, vì vậy cuối cùng mua một chiếc điện thoại Samsung. Hôm nay không có Trần Chí Cương quấy rầy nên mua điện thoại rất thuận lợi, chỉ mất chưa tới nửa giờ đã có được một chiếc điện thoại.
Ngày hôm qua bị cắt đứt cơ hội dạo phố, Tôn Hinh Hinh không muốn về, vì vậy nàng mua xong điện thoại thì trực tiếp kéo Hạ Thiên đi dạo. Mà điều làm cho Hạ Thiên tiếc nuối chính là hôm nay Tôn Hinh Hinh cũng không thử quần áo, mục tiêu của nàng hôm nay là giày và túi xách, nhưng hứng thú của nàng vẫn nằm trên quá trình đi dạo, từ đầu đến cuối không mua món hàng nào. - Chúng ta đi ăn chút gì đó nhé, ăn xong sẽ tiếp tục đi dạo.
Khi hơn mười hai giờ thì Tôn Hinh Hinh cảm thấy bụng biểu tình phản đối.
Hai người đi đến khu ăn uống nhưng không phải là quán thịt nướng Brazil như hôm trước, hai người lên lầu hai gọi hai phần thức ăn nhanh. Tôn Hinh Hinh rất sốt ruột dạo phố, vì vậy cũng không có tâm tình ăn cơm chậm rãi, nàng muốn nhanh chóng bổ sung thể lực để tiếp tục dạo phố.
Đúng lúc này thì Hạ Thiên nhận được điện thoại, người gọi đến là Hoàng Hải Đào. - Hạ thần y, tôi là Hoàng Hải Đào.
Hoàng Hải Đào rất cung kính: - Tôi đã đưa tiền đến cho anh, nhưng anh không có mặt ở cửa hàng hoa, vậy tôi giao tiền cho ai đây?
Sau khi xác nhận trong đầu con trai không còn máu bầm thì Hoàng Hải Đào lập tức chuẩn bị tiền cho Hạ Thiên, tuy một triệu cũng không phải số tiền nhỏ với Hoàng Hải Đào nhưng cuối cùng cũng có được.
Hôm nay Hoàng Hải Đào nhìn thấy con trai công tác cực kỳ bình thường thì cực kỳ vui sướng, trước đó lão có chút thành kiến với Hạ Thiên nhưng bây giờ đã không còn. Thực tế trong vài tháng qua, vì chữa bệnh cho con mà lão tốn rất nhiều tiền, nhưng không có hiệu quả, bây giờ chỉ bỏ ra một triệu mà có thể làm con trai hoàn toàn khôi phục, tất nhiên lão cảm thấy rất đáng giá.
Hoàng Hải Đào cũng không có ý nghĩ quỵt nợ, cũng không dám quỵt nợ, vì vậy ngay từ sáng sớm đã chuẩn bị sẵn tiền mặt, giữa trưa đưa đến cửa hàng hoa Hinh Hinh. Nhưng lúc này trong cửa hàng chỉ có một mình Phương Hiểu Như, Hoàng Hải Đào tất nhiên không dám đưa một số tiền lớn như vậy cho một cô gái, vì vậy lão mới điện thoại cho Hạ Thiên. - Tôi đang đi dạo ở khu mua sắm, nếu không có gì thì ông cứ đưa đến đây.
Hạ Thiên thuận miệng nói. - Tốt, tôi sẽ qua ngay.
Hoàng Hải Đào cũng không chối từ, lão cúp điện thoại rồi lái xe về phía khu vực mua sắm.
Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn có chút hưng phấn, cuối cùng cũng có chút tiền. - Chị Hinh, hôm nay tôi mời chị dùng cơm.
Hạ Thiên chủ động chạy đi thanh toán tiền cơm. Sau này Tôn Hinh Hinh vẫn còn nhớ rất kỹ, Hạ Thiên mời nàng một bữa cơm, là thức ăn nhanh một phần mười đồng.
Sau khi cơm nước xong thì Tôn Hinh Hinh vẫn kéo Hạ Thiên đi dạo phố, nàng muốn kéo vì hắn là máy điều hòa, tuy những ngày nay không quá nóng nhưng bây giờ là lúc giữa trưa, ánh mặt trời chiếu gay gắt cũng làm nàng khó chịu. Mà Hạ Thiên rõ ràng là máy điều hòa trời sinh có thể mang theo bên người, Tôn Hinh Hinh lúc nào cũng không bị ảnh hưởng bởi thời tiết oi bức.
Hai người đi qua một cửa hàng vàng bạc, Tôn Hinh Hinh có chút do dự, cuối cùng cũng không tiến vào. - Chị Hinh, sao không vào?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, không phải nghe nói phụ nữ luôn thích vàng bạc kim cương à? - Những thứ bên trong rất mắc, cũng không mua được, thôi thì đừng vào hay hơn.
Tôn Hinh Hinh khẽ giải thích.
Hạ Thiên nghe thấy Tôn Hinh Hinh nói như vậy thì kéo ngay vào: - Không sao, Chị Hinh muốn cái gì thì tôi sẽ mua ngay. - Cậu nào có tiền.
Tôn Hinh Hinh liếc mắt nhìn Hạ Thiên, người khác còn không biết, nàng không biết sao? Bây giờ toàn thân Hạ Thiên cũng chỉ có vài chục đồng.
Tôn Hinh Hinh cũng không biết Hạ Thiên sắp có một triệu đồng. - Tôi có tiền.
Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh đến khu vực bán kim cương: - Chị Hinh, tôi mua tặng chị một chiếc nhẫn nhé?
Cô bán hàng xinh đẹp ở cửa hàng vàng bạc lập tức nhiệt tình chào hỏi Hạ Thiên: - Tiên sinh, anh muốn mua nhẫn cho bạn gái sao? - Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn chỉ ta vào một chiếc nhẫn bắt mắt nói: - Lấy cái kia ra xem một chút. - Tiên sinh đúng là tinh mắt, đây là nhẫn kim cương tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, khối kim cương này là một ca ra, hơn nữa phẩm chất cũng thuộc loại tốt... ....
Người bán hàng nhanh chóng giới thiệu, cuối cùng nàng còn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tôn Hinh Hinh: - Tiểu thư, chị có muốn đeo thử không? Chị rất đẹp, cũng chỉ có chiếc nhẫn này mới xứng với chị.
Tôn Hinh Hinh không nói gì, có mấy người phụ nữ không thích kim cương? Tôn Hinh Hinh cũng không phải ngoại lệ. Khi nàng nhìn thấy chiếc nhẫn thì cũng rất thích, nhưng nàng cũng hiểu loại nhẫn này chắc mình không mua nổi. - Lấy ra xem thử.
Hạ Thiên lại mở miệng. - Vâng, tiên sinh!
Người bán hàng cảm thấy rất vui, tuy với ánh mắt của nàng thì biết Hạ Thiên không đáng tiền, nhưng những năm gần đây kẻ có tiền thường an phận, nàng cũng không dám vì vậy mà khinh thường đối phương. Nàng cảm thấy đàn ông có bạn gái xinh đẹp thường hơn phân nửa là loại có tiền.
Khi người bán hàng định lấy chiếc nhẫn kim cương một ca ra đưa ra thì một âm thanh đã vang lên: - Tôi muốn mua chiếc nhẫn này.
Hạ Thiên lập tức bực bội, kẻ nào muốn gây khó dễ?
Hạ Thiên quay đầu lại nhìn và càng chán nản, sao lại là người phụ nữ "bẩn" kia?
Đúng là oan gia ngỏ hẹp, mới có mấy giờ "xa cách" mà Hạ Thiên đã gặp người phụ nữ Dư Diễm dùng "sân bóng" của mình chiều một đội bóng rổ. - Cô có biết cái gì là thứ tự trước sau không? Đây là chiếc nhẫn tôi nhìn trúng.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Dư Diễm. - Cậu có tiền để mua sao?
Dư Diễm cười lạnh một tiếng: - Không có tiền thì nhẫn không phải là của cậu, ai mua mà chẳng được. - Hạ Thiên, thôi bỏ đi, chúng ta cũng không mua nổi.
Tôn Hinh Hinh kéo tay Hạ Thiên, nàng khẽ nói.
Tuy giọng nói của Tôn Hinh Hinh khá nhỏ nhưng Dư Diễm vẫn nghe được, nàng lập tức trở nên đắc ý, vẻ mặt trào phúng: - Thì ra không mua nổi, nhìn các người ăn mặc rách nát mà mua được chiếc nhẫn giá hơn trăm ngàn sao? Không có tiền thì đừng giở thói của người giàu. - Ai nói không mua được?
Hạ Thiên nhìn người bán hàng: - Chiếc nhẫn này giá bao nhiêu? - Sáu mươi ngàn tám trăm đồng.
Người bán hàng trả lời, nàng chỉ là người bán nhẫn, cũng không muốn bị cuốn vào trong tranh chấp. Dù lúc này nàng cũng hoài nghi Hạ Thiên không có tiền nhưng cũng không nói lời ác độc, nàng là một người làm công, nào có tư cách xem thường người khác? - Chỉ sáu mươi ngàn tám trăm đồng thôi sao?
Hạ Thiên bĩu môi: - Trước tiên cứ lấy ra cho tôi xem, nếu phù hợp thì tôi sẽ mua. - Vâng, tiên sinh.
Người bán hàng chuẩn bị lấy nhẫn đưa cho Hạ Thiên, nàng còn giải thích thêm: - Nếu không phù hợp thì anh có thể yêu cầu sửa lại. - Đợi chút.
Một cánh tay duỗi tới cản người bán hàng, đúng là Dư Diễm, dùng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Thiên: - Nếu anh có thể trả được tiền ngay lúc này thì tôi sẽ không tranh giành, nếu không thì cái nhẫn này sẽ là của tôi.
Dư Diễm lấy ra một tấm thẻ tín dụng nói với nhân viên bán hàng: - Bây giờ tôi có thể trả tiền. - Cô có muốn ăn đòn không?
Hạ Thiên nhìn Dư Diễm, trong lòng cảm thấy không thoải mái, hắn muốn mua một chiếc nhẫn cho chị Hinh mà người phụ nữ này cũng muốn đến quấy rối sao? - Thế nào? Không có tiền thì muốn đánh người à?
Dư Diễm cười chế nhạo: - Có phải anh muốn ăn cướp không?
Dư Diễm cũng không đợi Hạ Thiên trả lời mà hét toáng lên: - Có ai không, có người muốn cướp. - Bốp!
Hạ Thiên lập tức cho Dư Diễm một bạt tai, sau đó hắn vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn đưa cho Tôn Hinh Hinh nói: - Chị Hinh, chị xem có hợp không? - Tên khốn, đám đánh tôi sao?
Dư Diễm vuốt gò má nóng bỏng mà khó thể tin, nàng tức tối đến mức thiếu chút nữa đã nổi điên, nàng lấy điện thoại ra gọi điện, nàng gầm lên: - Tên khốn anh chạy đi đâu rồi, bà đây bị người ta ức hiếp, ở tiệm vàng bạc Chu Tiểu Sinh, đến ngay.
Lúc này cũng có hai tên bảo vệ chạy đến: - Ai cướp? - Là hắn.
Dư Diễm chỉ vào Hạ Thiên: - Các anh xem, là hắn ta cướp nhẫn.
Hai tên bảo vệ nhìn Hạ Thiên mà có chút nghi hoặc, có kẻ cướp nào như vậy sao? Không mang theo đao búa, cũng có thấy hắn uy hiếp ai đâu? - Vị tiên sinh, xin hỏi... ....
Một tên bảo vệ mở miệng nói. - Tôi đến mua nhẫn, nếu tôi muốn cướp thì còn đứng đây sao?
Hạ Thiên tức giận nói một câu, sau đó hắn mặc kệ đám người, hắn cầm tay Tôn Hinh Hinh nói: - Chị Hinh, thử xem thế nào.
Tôn Hinh Hinh nhận lấy nhẫn, nàng có chút bất an: - Hạ Thiên, cậu thật sự không nghĩ rằng... .... Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Tôn Hinh Hinh nhìn sang đám người bên cạnh mà không nói, nàng thật sự lo lắng Hạ Thiên sẽ cướp. - Chị Hinh, tôi có tiền, sẽ có người đưa đến ngay.
Hạ Thiên nói thì điện thoại vang lên, đúng là Hoàng Hải Đào, lúc này lão đã đến khu mua sắm. - Tôi ở tiệm vàng bạc Chu Tiểu Sinh, đến nhanh.
Hạ Thiên nói một câu rồi cúp điện thoại, hắn nhìn Tôn Hinh Hinh: - Chị Hinh, tiền đã được đưa đến, thế nào? Chị thích cái nhẫn này chứ?
Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên khẳng định như vậy cũng không nói gì hơn, nàng ấn nhẫn vào ngón trỏ, rất vừa và hợp, nàng khẽ gật đầu: - Thích. - Bảo bối, ai dám ức hiếp em?
Lúc này một âm thanh vang lên, một người từ cửa tiến vào và đi về phía Dư Diễm.