Dư Diễm chỉ vào Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh, tuy Tôn Hinh Hinh căn bản chưa nói gì nhưng Dư Diễm cũng ép nàng vào nhóm "bất kính".
Người này nhìn về phía Hạ Thiên, sau đó hắn nhìn về phía Tôn Hinh Hinh mà ánh mắt chợt sáng rực lên, đúng là người đẹp.
Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh cũng biến đổi, tại sao lại là tên này?
Hạ Thiên cũng nhận ra tên mập này, đây là tên mập khốn kiếp có ý với Tôn Hinh Hinh ở quán karaoke Thịnh Thế. Hắn biết tên mập này tên là Vương Kiếm, là đội phó đại đội trật tự xã hội ở quận Đông.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, bây giờ gặp phải hai oan gia một lúc, mà hai oan gia này lại đến cùng nhau, đúng là quá trùng hợp. Nhưng Hạ Thiên cũng bội phục Dư Diễm, chồng của người phụ nữ này còn nhiều hơn cả vợ mình. - Bảo bối, có chuyện gì? Bọn họ đắc tội với em thế nào?
Vương Kiếm không nhận ra Tôn Hinh Hinh, đêm đó hắn say khướt, hơn nữa đèn trong quán karaoke cũng khá mờ, vì vậy hắn cũng không có ấn tượng quá sâu về Tôn Hinh Hinh. - Tiểu tử này muốn cướp, anh là cảnh sát, anh bắt hắn lại đi.
Dư Diễm ra chiêu rất độc, nàng muốn trực tiếp cho Hạ Thiên ăn cơm tù. - Cướp sao?
Vương Kiếm ngẩn người: - Tiểu tử, cậu thật sự là cướp à? - Đầu óc anh có vấn đề sao?
Khoảnh khắc này Vương Kiếm cũng không kịp phản ứng, từ khi lên làm đội phó đội trị an xã hội thì hắn rất ít khi bị người khác mắng. - Có người ngốc như vậy sao? Tôi mắng mà anh cũng không hiểu à?
Hạ Thiên cảm thấy Vương Kiếm quá ngu, đúng là ngu có bằng cấp. - Tiểu tử, có phải mày muốn chết không?
Vương Kiếm cuối cùng cũng nổi giận: - Con bà nói, dám cướp của mà còn kiêu ngạo vậy sao? - Nếu tôi mà là cướp thì sợ rằng đã chết từ lâu.
Hạ Thiên càng thêm khinh bỉ Vương Kiếm, nếu hắn thật sự là cướp thì đối phương đã rút súng ra rồi. - Có chuyện gì xảy ra?
Một âm thanh dịu dàng đáng yêu từ bên trong vang lên, một người thiếu phụ mặc sườn xám đi ra. Khi nhìn thấy người phụ nữ này thì Vương Kiếm thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, đúng là cực phẩm, thật sự là cực phẩm.
Một bộ sườn xám bó quanh người tôn vinh những đường cong lung linh trên người phụ nữ, eo nhỏ chân dài, ngực cao mông nở, hết sức mê người. Mỗi cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều cực kỳ phong tình, hơn nữa còn có sức quyến rũ kinh người của phụ nữ trưởng thành, tất cả được biểu hiện vô cùng tinh tế. Nếu so sánh Dư Diễm với người phụ nữ này thì lập tức trở thành vịt con xấu xí, dù là Tôn Hinh Hinh cũng kém nàng về vẻ quyến rũ và phong tình. - Quản lý Chu.
Người bán hàng tranh thủ thời gian dùng giọng nhẹ nhàng giải thích: - Vị tiên sinh này muốn mua nhẫn, sau đó vị tiểu thư kia cũng muốn mua, vì vậy hai bên có chút tranh chấp. - Tôi muốn mua còn cậu ta chỉ muốn cướp.
Dư Diễm dùng ánh mắt oán độc nhìn Hạ Thiên: - Bây giờ cậu ta không có xu nào, căn bản không có ý trả tiền. - Vị tiên sinh nà quả thật không đưa tiền sao?
Quản lý Chu hỏi. - Đúng vậy, nhưng anh ấy chỉ mới bắt đầu thử.
Người bán hàng giải thích, dù sao dựa theo lẽ thường thì mua nhẫn đều phải thử, cũng không cần trả tiền nhanh như vậy. Một chiếc nhẫn vài chục, có khi vài trăm ngàn, nào có người cầm tiền mua luôn mà không thử? - Bây giờ cô ta đã thử, nếu có thích hợp hay không thì đã biết, bây giờ phải có kết quả muốn mua hay không rồi chứ?
Dư Diễm nói với bộ dạng muốn gây sự. - Tôi mua.
Hạ Thiên đón lời: - Nhưng phải đợi vài phút, sẽ lập tức có người đưa tiền đến. - Có người đưa tiền đến sao?
Dư Diễm cười rộ lên: - Không phải cậu gọi anh em đến cướp đấy chứ? - Tiểu tử, nếu không có tiền thì để lại cho người khác.
Vương Kiếm cũng mở miệng nói.
Vị quản lý Chu kia lập tức nhíu mày, nhưng nàng không lên tiếng, vì nàng phát hiện ra lúc này bảo trì trạng thái bàng quan là thích hợp nhất. - Tôi không để lại.
Hạ Thiên liếc mắt, trong lòng có chút căm tức, Hoàng Hải Đào sao chậm đưa tiền đến như vậy? - Cậu có tin tôi chỉ cần gọi điện thì lập tức có người đến bắt đi không?
Vương Kiếm lấy điện thoại ra, bộ dạng cực kỳ vênh váo. - Tôi không tin. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.
Ngoài cửa truyền đến một âm thanh bực bội. - Thằng nào... ....
Vương Kiếm đang định mắng người, khi hắn quay đầu lại nhìn thì lại càng hoảng sợ: - Hoàng...Cục trưởng Hoàng sao?
Người đi vào đúng là Hoàng Hải Đào, trên tay lão còn xách theo một chiếc túi rất lớn. - Cục trưởng Hoàng, anh...Sao anh lại đến đây?
Vương Kiếm vội vàng nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt. Đây chính là lãnh đạo cảnh sát Giang Hải, Vương Kiếm sao không bợ đỡ cho được? - Hừ!
Hoàng Hải Đào không quan tâm đến Vương Kiếm, lão hừ lạnh một tiếng, sau đó vội vàng đi về phía Hạ Thiên với vẻ mặt khách khí: - Hạ thần y, tiền đã được đưa đến.
Vương Kiếm lập tức choáng váng, sao cục trưởng Hoàng lại khách khí với tiểu tử kia như vậy? - Sao bây giờ ông mới đến?
Hạ Thiên có chút không vui. - Đường hơi đông người, có chút trễ nãi thời gian.
Hoàng Hải Đào cười giải thích, lão cũng thấy tâm tình của Hạ Thiên không được tốt cho lắm. - Thôi được, lấy tiền ra là được.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục truy cứu. - Hạ thần y, tiền đều ở đây, cậu xem đi, mỗi cọc một trăm ngàn, có tổng cộng mười cọc.
Hoàng Hải Đào đưa túi cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận tay tiếp nhận, hắn kéo khóa, bên trong quả nhiên đều là tiền mặt, hắn tiện tay lấy ra một cọc tiền đưa cho người bán hàng: - Này, chị tính đi, thừa thì trả lại. - Vâng, tiên sinh.
Người bán hàng vội vàng cầm lấy cọc tiền, ngay sau đó bắt đầu đếm tiền để thanh toán.
Đám người nơi đây nhìn túi tiền với từng cọc lớn mà hoa mắt, Dư Diễm cũng không tin, thật sự có người đưa tiền tới cho tiểu tử kia, hơn nữa lại đưa tới cả triệu sao?
Lúc này Vương Kiếm cũng đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân, xong rồi, lần này coi như xong. Tiểu tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có người đưa tiền đến cũng không phải quá lạ, nhưng đường đường là cục trưởng cục công an lại phải đưa tiền đến cho đối phương, như vậy hắn có thân phận gì? - Vương Kiếm, cậu được đấy, tùy tiện cũng có thể điều cảnh sát hình sự đến bắt cướp sao?
Hoàng Hải Đào nói một câu, điều này làm cho Vương Kiếm cảm thấy toàn thân lạnh như băng. - Cục trưởng Hoàng, anh...Anh hiểu lầm rồi.
Vương Kiếm muốn giải thích.
Nhưng Hoàng Hải Đào không cho hắn cơ hội giải thích, lão trực tiếp cắt ngang lời: - Nếu cậu đã muốn làm cảnh sát hình sự, như vậy ngày mai đến đội cảnh sát hình sự mà báo danh.
Vương Kiếm thiếu chút nữa thì ngã ngay xuống đất, hắn biết rõ chức vụ đội phó đội trị an xã hội phần lớn không có việc gì làm, nếu đến đội cảnh sát hình sự thì sợ rằng phải làm lại từ đầu. - Hạ thần y, tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy cậu và Tôn tiểu thư dạo phố.
Hoàng Hải Đào cũng không dừng lại, lão đưa cho Hạ Thiên một triệu trước mặt mọi người, việc này đối với lão cũng có chút phiền toái, vì vậy quyết định rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. - À, ông đi đi!
Hạ Thiên cũng không quay đầu, hắn cứ như vậy mà phất tay. - Tiên sinh, đây là tiền thừa, còn lại ba mươi hai ngàn hai trăm, mời anh xem lại, đây là giấy chứng nhận, anh cất kỹ nhé.
Người bán hàng đi đến nói.
Hạ Thiên thu lại tiền, hắn nhét vào trong túi, sau đó cười hì hì với Tôn Hinh Hinh: - Chị Hinh, chị còn muốn mua thứ gì nữa không? Bây giờ chúng ta đi mua luôn. - Không mua, chúng ta về thôi.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói, nàng thấy túi tiền quá lớn, nàng cũng không dám cùng Hạ Thiên mang theo túi tiền lớn như vậy để đi dạo phố. - Được.
Hạ Thiên cũng không có vấn đề gì. - Tiểu thư, làm phiền chị cho tôi một chiếc hộp để cất nhẫn.
Tôn Hinh Hinh nói rồi muốn gỡ nhẫn ra. - Gỡ ra làm gì, chị Hinh cứ đeo như vậy là được.
Hạ Thiên có chút không vui: - Đeo rất đẹp.
Hạ Thiên cũng không quan tâm Tôn Hinh Hinh có đồng ý hay không mà trực tiếp kéo đi, lúc này Tôn Hinh Hinh cũng có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ biết đeo nhẫn trên tay. Hơn nữa trong lòng nàng cũng hy vọng cứ đeo nhẫn như vậy. - Này anh bạn... ....
Vương Kiếm vội vàng đuổi theo, vẻ mặt rất tươi cười.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Kiếm: - Ai là anh bạn của anh? - À, đại ca, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm, anh...Anh đừng để trong lòng... ....
Vương Kiếm nói với vẻ mặt nịnh nọt. - Đứng cách xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ đánh anh.
Hạ Thiên kéo Tôn Hinh Hinh ra khỏi cửa hàng vàng bạc, mà Vương Kiếm nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì cũng không dám tiếp tục đuổi theo. - Anh sợ nó làm gì? Không phải là... ....
Dư Diễm thấy bộ dạng của Vương Kiếm thì rất bất mãn. - Bốp!
Vương Kiếm cho Dư Diễm một tát trời giáng: - Con điếm, mẹ kiếp, hại chết tao rồi.
Dư Diễm bị Vương Kiếm cho một tát thì chợt sững sờ, sau đó lập tức giận dữ: - Thằng khốn nạn, dám đánh bà à? Bà liều chết với mày... ....
Dư Diễm nhào đến cấu xé Vương Kiếm, vì vậy mà tạo nên một tình cảnh khôi hài trên đường. - Hạ Thiên, người đó không phải là cục trưởng Hoàng cục công an sao? Sao ông ấy lại đưa đến cho cậu nhiều tiền như vậy?
Sau khi rời khỏi cửa hàng vàng bạc thì Tôn Hinh Hinh cũng không nhịn được phải hỏi. - Tôi chữa bệnh tâm thần cho con trai ông ấy, ông ấy trả tôi một triệu.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tôn Hinh Hinh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì cũng yên lòng, nàng chỉ sợ số tiền kia có lai lịch bất chính.
Nhưng một lát sau Tôn Hinh Hinh lại lo lắng, mang theo nhiều tiền như vậy cũng không an toàn. - Hạ Thiên, trước tiên chúng ta đi gửi tiền.
Tôn Hinh Hinh đề nghị. - Gửi tiền ở đâu?
Hạ Thiên hỏi. - Gửi trong ngân hàng.
Tôn Hinh Hinh có chút bất đắc dĩ: - Phía trước có một ngân hàng công thương. - Nhưng tôi không có tài khoản ngân hàng.
Hạ Thiên lắc đầu. - Cậu có thể làm một cái thẻ mới.
Tôn Hinh Hinh lại đau đầu. - Chị Hinh, tôi không có chứng minh, không thể làm thẻ được.
Hạ Thiên giải thích: - Đợi thêm vài ngày nữa tôi đi tìm cảnh sát tỷ tỷ làm một cái chứng minh đã. - Sao cậu không nhờ cục trưởng Hoàng làm giúp?
Tôn Hinh Hinh cảm thấy khó hiểu: - Như vậy không phải dễ hơn sao? - Thật ra tôi không thích lão già Hoàng Hải Đào kia, tôi thích cảnh sát tỷ tỷ, vì vậy quyết định để chị ấy làm thì tốt hơn.
Lý do của Hạ Thiên tương đối đầy đủ.
Tôn Hinh Hinh cũng hiểu, tiểu sắc lang này rõ ràng chỉ muốn tìm cớ tiếp cận người đẹp băng giá.
Tôn Hinh Hinh dùng tay sờ lên chiếc nhẫn kim cương hơn sáu mươi ngàn mà thở dài, bây giờ nàng cảm thấy Hạ Thiên càng ngày càng tốt, nhưng người này sao cứ lăng nhăng như vậy?
Chưa tính đến vấn đề lăng nhăng, hơn nữa còn rất quang minh chính đại. Đàn ông khác chân đạp vài thuyền đều lén lút, nhưng người này đứng trước mặt nàng cũng dám thu nhận những người đẹp khác làm vợ. - Đúng rồi, chị Hinh, chị có thẻ ngân hàng phải không?
Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu bên tai Tôn Hinh Hinh.