Khương Phong nhịn không được phải khuyên nhủ, quan hệ giữa hắn và Thư Tịnh có chút đặc biệt, rất nhiều người cho rằng hai người là tình nhân, nhưng thực tế lại không phải như vậy. - Tư chất không sai, đáng tiếc là tuổi hơi lớn.
Hạ Thiên ở bên kia lầm bầm, hắn quan sát Thư Tịnh một cách cẩn thận mà cảm thấy đối phương có tư chất luyện võ, ít nhất cũng mạnh hơn so với một Triệu Thanh Thanh suốt ngày ồn ào làm nữ hiệp. - Việc này cứ giải quyết như vậy.
Thư Tịnh có chút bất đắc dĩ: - Chúng ta là bạn tốt của Trần Chí Cương, cũng không thể không quan tâm. - Vậy sao cô dám dùng thân để đặt cược.
Khương Phong khẽ nói. - Không nghiêm trọng như vậy chứ? Hạ Thiên đã có bạn gái, cậu ấy cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Thư Tịnh cũng không cho là đúng, sau đó nàng đi về phía Hạ Thiên: - Hạ Thiên, bây giờ có thể đấu với Trần Chí Cương được chưa?
Hạ Thiên có chút chần chừ: - Nhưng cô khong đẹp bằng chị Hinh.
Thư Tịnh lập tức sinh ra một xúc động muốn đánh người, tiểu tử kia rõ ràng dám ghét bỏ nàng. - Hừ, cứ coi như đủ tiêu chuẩn để chấp nhận.
Hạ Thiên lại nói một câu, điều này làm cho Thư Tịnh thiếu chút nữa đã tức ói máu. Nàng dù sao cũng là cành hoa của trường, cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng người này lại miễn cưỡng như vậy, cũng đủ để chấp nhận là sao? - Được rồi, Trần Chí Cương, anh muốn đấu sao với Hạ Thiên đây?
Thư Tịnh thầm xiết chặt nắm đấm để phát tiết bất mãn trong lòng, nhưng biểu hiện của nàng lại điềm nhiên như không. Dù thế nào thì đối phương cũng đã đồng ý, lúc này Trần Chí Cương dù thắng hay thua cũng không còn gì để nói. - Rất đơn giản, đấu tay đôi, bên nào ném vào rổ ba lần thì thắng.
Trần Chí Cương đã sớm nghĩ kỹ, vì vậy hắn nói ra không chút do dự. - Hạ Thiên, cậu cảm thấy thế nào?
Thư Tịnh hỏi ngược lại. - Cái gì là một chọi một?
Hạ Thiên có chút mơ hồ, trong ấn tượng của hắn thì một chọi một là đánh nhau, nhưng đây là chơi bóng, tình cảnh không giống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Thư Tịnh lại phải chỉ về phía cầu trường rồi giải thích một lượt.
Cuối cùng thì Hạ Thiên cũng biết rõ thế nào là quy tắc một chọi một, hắn lại lắc đầu: - Điều này rất đơn giản, nhưng nếu tôi thắng mà anh ta không phục nữa thì sao? - Vậy anh muốn đấu thế nào?
Thư Tịnh hỏi. - Tôi nghe nói một đội bóng rổ có năm người, vậy thì các người chọn ra năm người đấu với tôi, bên nào có ba lần ném bóng vào rổ thì thắng, thế nào?
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Đám cầu thủ bóng rổ của trường đại học nhìn về phía Hạ Thiên, trong mắt là cái nhìn không tốt đẹp gì. Kiêu ngạo, tiểu tử kia quá kiêu ngạo, dám một chọi năm, một người đấu với một đội bóng, dù là cầu thủ chuyên nghiệp cũng không dám như vậy. - Hạ Thiên, cậu đừng quá kiêu ngạo.
Trần Chí Cương tức giận nói. - Tôi chỉ muốn anh thua tâm phục khẩu phục thôi.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói: - Nếu anh không dám thì nhận thua đi. - Hạ Thiên, cậu muốn đấu với chúng tôi như vậy sao?
Khương Phong nhíu mày. - Đúng vậy, Hạ Thiên, cậu cần phải xem lại, như vậy cậu nhất định sẽ thua.
Thư Tịnh cũng khuyên nhủ, giống như nếu hắn thua thì nàng không có cơ hội được làm vợ vậy.
Tôn Hinh Hinh cũng có chút sững sốt, tiểu sắc lang kia làm gì vậy? Dù nàng không biết về bóng rổ cũng biết đây là một môn thể thao đồng đội, một người dù lợi hại cũng không thể đấu lại năm người. - Được rồi, tôi thấy nếu như vậy cũng ức hiếp các anh quá đáng, lát nữa các anh thua sẽ không còn niềm tin khi chơi bóng.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: - Thế này đi, tôi tìm một người trợ giúp. Thư Tịnh, cô đến giúp tôi, hai người chúng ta đấu với năm người bọn họ. - Sao?
Thư Tịnh chỉ vào mũi mình: - Tôi sao? Tuy tôi biết chơi bóng nhưng lại là nữ, sao là đối thủ của bọn họ. - Này, Trần Chí Cương, bây giờ có đấu không? Nếu muốn thì nhanh lên, nếu không tôi đi đây.
Hạ Thiên thầm nghĩ cần phải làm sao cho nhanh gọn, không muốn lề mề. - Được, nếu cậu đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ thành toàn.
Trần Chí Cương cực kỳ tức giận, người này mang theo Thư Tịnh đấu với bọn họ, điều này càng làm cho bọn họ cảm thấy nhục nhã, vì vậy mà hận không thể chà đạp Hạ Thiên một lần trên sân. - Đúng vậy, chúng ta phải dạy bảo cho tiểu tử này một bài học. - Chỉ cần một mình tôi cũng đủ để tiểu tử kia không đến gần lưới. - Tôi cũng vậy, tôi sẽ cho hắn biết tay.
Ngoài Trần Chí Cương thì bốn người khác đã nhanh chóng đi vào trong sân, Khương Phong làm trọng tài, mà Hạ Thiên và Thư Tịnh cũng đã đi vào sân bóng. - Các người nhận bóng trước.
Trần Chí Cương ra vẻ rộng lượng, hắn ném bóng vào trong tay thư tịnh. - Giao bóng!
Khương Phong đưa tay ra tỏ ý bắt đầu trận đấu, Thư Tịnh có chút do dự, nàng ném bóng về phía Hạ Thiên nhưng trong lòng có chút mơ hồ, người kia đứng ở dưới rổ làm gì vậy?
Hạ Thiên vừa tiếp xúc với bóng thì Trần Chí Cương đã phóng đến, hắn muốn cướp bóng ngay, nhưng hắn cũng chợt phát hiện Hạ Thiên vừa tiếp xúc bóng đã lập tức ném đi.
Có hai người chạy về phía Thư Tịnh, bọn họ đứng đó đánh chặn bóng được ném đến nàng. - Trời... ....
Bên cạnh sân bóng vang lên những tiếng hô lớn, Trần Chí Cương đang chạy trên sân cảm thấy có gì đó quái lạ, hắn vô thức quay đầu, đúng lúc nhìn thấy bóng đang bay về phía rổ sân bên mình.
Ném rổ, người này trực tiếp ném rổ sao? - Không vào, chắc chắn không vào.
Trần Chí Cương thầm cắn răng, hắn cũng không tin đối phương có thể ném rổ chính xác ở vị trí xa như vậy. - Rột!
Trần Chí Cương nghe thấy âm thanh này mà cảm thấy cơn ác mộng lại xuất hiện, tên khốn kiếp kia có thể ném vào rổ ở khoảng cách xa như vậy sao? - Ôi!
Thư Tịnh cũng rất hưng phấn, dù sao thì nàng cũng là đội viên, bên mình ném bóng vào rổ, sao nàng không vui cho được?
Trên mặt Khương Phong lộ ra cái nhìn cổ quái, hắn đã hiểu kế hoạch của Hạ Thiên. - Không sao, hắn ta có thể ném vào, chúng ta cũng có thể xông lên.
Trần Chí Cương vung tay: - Chúng ta lên.
Trần Chí Cương dẫn đầu tấn công như vào chỗ không người, khoảnh khắc sau đã tiến qua giữa sân tiến vào vùng cấm. - Hạ Thiên, cố gắng phòng thủ.
Thư Tịnh có chút căng thẳng, Hạ Thiên lúc này đang đứng dưới rổ không nhúc nhích, vi vậy mà nàng nghĩ đến phòng thủ, nhưng bị thế bao vây thì căn bản rất khó thành công. - Trần Chí Cương cố lên.
Có người hô lớn, Trần Chí Cương cũng nhảy dựng lên, hắn muốn ném rổ.
Bóng bay về phía rổ, Trần Chí Cương là tay ném bóng tốt nhất của đội, tất nhiên hắn tin bóng sẽ tiến vào rổ. Hắn nhìn chằm chằm vào quả bóng đang bay trên không mà ánh mắt có chút đắc ý.
Nhưng đúng lúc này trên không chợt xuất hiện một bàn tay chụp lấy bóng kéo ra khỏi đường tiến vào rổ.
Vẻ mặt Trần Chí Cương lập tức tái nhợt, hắn thấy bóng đã vào trong tay Hạ Thiên. - Phòng thủ, nhanh chóng phòng thủ, coi chừng hắn ném xa.
Trần Chí Cương la lớn.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn ném bóng. - Rột!
Bóng lại vào rổ. - Hai quả!
Thư Tịnh kêu lên hưng phấn: - Lại thêm một trái, chúng ta sẽ thắng.
Trong lúc vô tình thì Thư Tịnh cũng xem mình là một người trong đội, nàng đã quên mất món đặt cược. - Này, huynh đệ, cậu không đổi một cách tấn công khác sao?
Một người bất mãn nói: - Tuy nói mỗi lần ném đều ăn điểm nhưng cũng không phải lúc nào cũng ném xa chứ? - Vợ tôi nói, nếu tôi chơi bóng rổ thì những cầu thủ khác sẽ thất nghiệp, vì tôi sẽ biến bóng rổ thành một môn thể thao rất nhàm chán.
Hạ Thiên cười hì hì: - Tôi chỉ cần đứng dưới rổ bên mình, có thể dùng phương pháp nhàm chán này đánh bại các đối thủ.
Thư Tịnh cực kỳ tán thành phương pháp này, những người khác cũng hiểu rất rõ. Nếu tiểu tử kia chơi bóng như vậy thì bóng rổ chẳng còn gì là hấp dẫn, nếu không có người xem thì cầu thủ chẳng thất nghiệp sao? - Ba mươi chưa phải là tết.
Trần Chí Cương tức giận nói: - Muốn khoác lác thì đợi lúc thắng rồi nói. - Vậy các anh cứ tấn công đi, tôi đợi.
Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm.
Trần Chí Cương lại tiếp tục lên bóng tấn công, vẫn giống như vào chỗ không người, không có ai phòng thủ thì đúng là không người. Khi hắn đến dưới rổ thì cũng không trực tiếp ném vào, hắn muốn thả rổ.
Đáng tiếc là Trần Chí Cương vừa nhảy lên thì bóng đã bị người ta lấy xuống, bóng lại nằm trong tay Hạ Thiên.
Hạ Thiên cầm bóng nở nụ cười sáng lạn nói: - Lúc này tôi đổi một phương pháp khác, nếu không các anh lại bảo ép người.
Hạ Thiên nhảy dựng lên phóng về phía rổ của đối thủ, tất cả đều trợn tròn mắt, người này xem mình là siêu nhân sao? Siêu nhân cũng nào có trâu như vậy? Từ nơi hắn đứng đến vòng rổ là hai mươi mét, có thể bay qua được sao? - Ầm!
Bóng đập vào rổ rất mạnh, bốn phía chợt yên tĩnh, cú bay người này của Hạ Thiên quá lợi hại. - Bốp, bốp, bốp... ....
Sau phút giây yên tĩnh thì vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có những âm thanh hô hào hưng phấn. - Quá trâu... .... - Đây mới gọi là bay người.... .... - Này, đẹp thật!
... ....
Bâ giờ bầu không khí hiện trường rất nhiệt liệt, tất cả mọi người đều bị Hạ Thiên làm cho rung động, lúc này Trần Chí Cương cũng bị bỏ quên, ai cũng chạy về phía Hạ Thiên. - Huynh đệ, đây có phải là khinh công không? - Đại ca, chiêu này của anh có thể chạy cho em được không? - Này, huynh đệ, gia nhập đội bóng chúng tôi nhé.
... ....
Hạ Thiên không để ý đến những người này, hắn chỉ cười hì hì nhìn Thư Tịnh: - Bây giờ chị là vợ dự khuyết của tôi.
Thư Tịnh chợt đỏ mặt, người này thật sự muốn lấy mình làm vợ sao?
Nhưng Thư Tịnh cũng không nhịn được phải hỏi một câu: - Vợ dự khuyết là sao? - Chị thua cuộc, đáng lý ra phải làm vợ tôi, nhưng tôi phải khảo nghiệm chị một khoảng thời gian, vì vậy bây giờ chỉ có thể là vợ dự khuyết.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Một đám người nhìn Hạ Thiên, ánh mắt sùng bái. Những năm gần đây chỉ có người đẹp khảo nghiệm đàn ông, bây giờ vị đại ca kia lại làm ngược lại, hắn lại khảo nghiêm một người đẹp như Thư Tịnh.
Thư Tịnh cũng cảm thấy rất khó hiểu, gần đây nàng rất tự tin nhưng bây giờ phải hoài nghi sức quyến rũ của mình. - Này, vậy cậu khảo nghiệm chị đây thế nào?
Thư Tịnh có chút không cam lòng. - À, đơn giản thôi.
Hạ Thiên cười hì hì: - Sau này tôi sẽ đến xem, nếu chị đẹp lên một chút, như vậy sẽ trở thành vợ chính thức. - Cậu, tôi cũng không muốn.
Thư Tịnh tức tối, người ta còn ngại nàng chưa đủ đẹp.
Thư Tịnh nói xong những lời này thì tách đám người mà chạy đi, tức giận phì phò.