Liếc nhìn Thiên An cúi gằm mặt có vẻ sợ, anh nắm lấy bàn tay nó trả lời một câu chung cho tất cả câu hỏi:
Đúng vậy, anh yêu Thiên An. Nếu vì yêu Thiên An mà mọi người thích gọi anh là gay, là đồng tính thì cứ tự nhiên gọi. Nếu mọi người không thích anh yêu Thiên An thì không cần thích hay nói chuyện với anh nhé. Anh xin lỗi vì anh không có trách nhiệm đi làm vui lòng tất cả mọi người.
Nhân lúc các cô gái còn đang há hốc mồm vì câu trả lời của anh thì anh nhanh chóng kéo Thiên An đưa vào lớp của nó. Suốt buổi học hôm đó anh cứ cười tủm tỉm khi nhớ lại hành động làm nũng của nó và nụ hôn của anh lúc sáng ở căn tin. Lâm và Tuấn hơi bất ngờ nhưng cũng thấy rất vui vì mới tối hôm qua nhìn anh tệ như thế mà sáng nay đã cười tủm tỉm suốt.
Ăn tokbokki cực cay đi.
Nhìn ngon quá, nhưng tay anh bận cầm sách rồi.
Nó phì cười rồi chỉ chỉ tay vào môi nó. Anh liếc nhìn xung quanh hai thằng bạn thân đang quan sát anh và nó, nhưng anh mặc kệ mà đưa miệng mình sát mặt nó chuẩn bị hôn. Nhưng nó lại mắc cỡ chui tọt ra sau lưng ghế đá trốn, tưởng mình đã trốn thoát nên đang lò dò chuẩn bị đứng dậy thì bị hôn chụt một cái vì ai kia cũng chui ra sau lưng ghế đá quyết thực hiện nhiệm vụ được yêu cầu.
Áaaa, anh Phong, mọi người thấy bây giờ. Anh kì quá à.
Chứ ai mới khiêu khích anh hả?
Ai, ai, ai chứ?
Hai má nó đỏ bừng xỏ từng miếng tokbokki đỏ ao bỏ vào miệng người đối diện. Mà nó thấy lạ quá cơ, thường thì nó đút anh ăn gì thì anh hay cười cười khen ngon và xoa đầu nó. Hôm nay nó đút anh ăn gần hết hộp rồi mà không thấy cười, cũng không khen ngon và chẳng xoa đầu luôn, chỉ thấy mặt hơi nhăn nhăn thôi.
Em ghét anh.
Sao vậy? Sao tự nhiên ghét anh?
Ăn sắp hết rồi mà không khen ngon, không cười, không xoa đầu gì hết.
Anh xoay qua giật chai nước trên tay Tuấn công tử rồi tu một hơi chạm đáy. Xong xuôi thở phù phù xoay lại cười cười xoa đầu nó khen ngon.
Hahhaha.... hahahaha..... Thì ra là bị cay quá chịu không nổi. Hahaha... hahaha....
Anh bị cay sắp chết rồi mà em còn cười được nữa hả? Không thương anh gì hết à.
Em không biết anh ăn cay không được mà, tự nhiên bị la à.
Thấy nó ư, ư nhăn nhăn nhó nhó làm anh lật đật dỗ dành:
An, anh xin lỗi, anh đâu có la em đâu. Cho anh xin lỗi nha.
Cay quá chảy nước mắt luôn rồi nè, để chiều nay em bắt đền cho hộp khác ít cay nha.
Chiều hôm đó nó nhắn tin cho anh nói nó đi ăn tokbokki với Hưng và Hằng rồi khi về sẽ mua hộp ít cay cho anh, nó kêu anh về kí túc xá trước tắm rồi chờ nó. Anh thấy nó đi với 2 người bạn chắc cũng không có gì nguy hiểm nên yên tâm về kí túc xá trước tắm xong thì ngồi trên giường chờ.
Anh Phong, anh Phong ơi, đánh.... đánh..... bị đánh... bị đánh....
Gì vậy? Có chuyện gì vậy Hoàng? Từ từ nói anh nghe coi.
Em thấy thằng An năm nhất hay đi chung với anh hình như bị ai đánh nằm ngay góc khuất gần thư viện á.
Anh không đủ bình tĩnh để mang giày vớ mà chân không chạy như vận động viên điền kinh tới chỗ nó. Nó đang lồm cồm cố đứng lên nhưng lại té xuống đường.
An, em có đau lắm không? Anh ở đây, anh đến rồi.
Anh Phong, chân em đau quá em không đứng được. Hộp tokbokki của em? hộp tokbokki của em đâu rồi?
An, nó đổ hết rồi, thôi kệ đi em
Nhưng em mua hộp ít cay để đền cho anh mà.
Để lần sau anh cùng em đi ăn nha.
Anh rút khăn tay trong túi lau vết máu chảy ra từ miệng nó, xắn ống quần nó lên để xem vết bầm tím ở ống quyển rồi cõng nó về kí túc xá.
Anh thổi thổi vào vết bầm rồi thoa thoa cao Tiger vàng cho nó. Nó thì đang đăm chiêu nhớ lại cảnh lúc nãy nó bị đánh.
"Nhóc, đứng lại đã.
Ơ, hình như là thầy của anh Phong. Em chào thầy ạ.
Tốt nhất từ nay nhóc con tránh xa Duy Phong ra. Lần này chỉ là cảnh cáo thôi.
Dạ???? Tại sao ạ?????
Bốp, bốp, hự, hự"
Cái cú đấm vào mặt nó rất đau nhưng nó vẫn chịu đựng được, nhưng cái cú đạp thẳng vào ống quyển của nó trước khi ông ta rời đi thì thật sự quá sức chịu đựng bởi vậy nó mới té ra đường gần như bất tỉnh."
Thiên An, ai đã đánh em mà bầm tím như vầy? An, An, anh hỏi em đó.
Hả???? Dạ????
Ai đã đánh em hả? Anh sẽ trả lại cho em.
Dạ..... dạ em tự té.
Không đúng, sao em tự té mà bầm như vầy được? Ai đã đạp vào ống quyển của em hả?
Dạ.... dạ.... dạ... em tự té thiệt mà. Khi em té thì ống quyển của em đập mạnh vào thành đường nên mới bầm như vậy à.
Anh xin lỗi vì anh ỷ y không đi cùng em nên em mới bị như vậy.
Anh đừng buồn như vậy mà. Em xin lỗi mà.
Thiên An, không khóc, không khóc nhé. Anh xin đó.
Vậy anh cười cái đi rồi em sẽ không khóc.
Ừ, hihihi
Nó để ý thấy anh thở rất nhanh và nắm chặt tay khi thấy vết bầm của nó nên nó nói dối vì nó sợ anh sẽ gây sự với ông thầy đó và anh sẽ không thể tốt nghiệp. Còn anh, anh biết nó giấu anh nhưng vì nó đang đau nên anh không muốn chất vấn nó mà nghĩ sẽ tự tìm hiểu sau.
Vừa tan học, nó định chạy nhanh qua khoa của anh về cùng và làm nũng anh chiều nay dẫn nó đi ăn chè củ năng để kỉ niệm 2 tháng yêu nhau, Quân Bảo gọi cho nó và nói anh đang đợi ở trước cổng trường. Nó hân hoan vừa đi vừa hát nghêu ngao chạy ra ngoài cổng, anh thấy nó chạy ra ngoài đó thì không yên tâm nên đi theo nó.
Đứng cách một đoạn anh thấy nó ôm chầm lấy một thanh niên cao to đẹp trai và cười nói vui vẻ với nhau. Người con trai đó đưa cho nó một hộp quà nhỏ rồi lên xe hơi sang trọng rời đi. Nó trầm tư nghĩ về chuyện trao đổi của nó và Quân Bảo vừa nãy:
"Chị Mơ đã tìm được ba chưa?
Chị nghĩ là chị tìm được rồi, nhưng chị không chắc nữa.
Vậy nếu người đó không phải Vũ Đình Quân thì chị làm sao?
Chị.... chị.... chị không biết nữa.
Chị muốn bỏ cuộc tìm kiếm ba Quân hả?
Không, không, không bao giờ. Chị bám theo anh Quân từ kiếp này đến kiếp khác là vì tìm kiếm anh ấy.
Vậy giờ chị tính thế nào?
Chị không biết nữa.
Hôm nay là ngày mất của ba. Em tặng chị món quà, bên trong là cái đồng hồ mà ba Quân luôn đeo lúc còn sống."