Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 270-1: Có thù tất báo (1)

Lưu Sấm ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, một kiếm liệng hất lên.

Keng!

Một tiếng giòn vang, hai kiếm giao kích, tiếng kim loại va chạm. Cùng với hai tiếng kiếm cộng hưởng, âm thanh của ma sát phát ra chói tai. Thân thể Lưu Sấm từ trên lưng ngựa trong chốc lát nhảy lên rồi bay về phía sau. Chỉ là trong nháy mát khi hai chân hắn vừa chạm đất thì sát thủ kia lại lần nữa lao thân đến, thanh kiếm trong tay y hàn quang lấp loáng, mang theo ánh mắt lạnh thấu xương lao thẳng đến. Nhanh! Đây là cảm giác duy nhất trong lòng Lưu Sấm cảm nhận được.

Kiếm thuật của thích khách này quả thật quá nhanh! Chỉ một chiêu khoái kiếm (kiếm nhanh) vừa rồi, chỉ sợ đã không thua kém lần trước gặp phải Sử A. Lưu Sấm không khỏi âm thầm kinh hãi, lập tức cũng không do dự, Cự Khuyết kiếm trong tay như một trận bão, bắt đầu khai triển đối công với thích khách.

Hắn từ nhỏ khổ luyện Long Xà Cửu Biến, hiện nay đã đạt đến tiêu chuẩn tầng thứ tám. Nhưng chiêu thức hắn sử dụng lại không được coi là uyển chuyển mà tinh xảo. Loại ngang nhiên ám sát ngay trên đường lớn này đương nhiên không giống với hoàn cảnh giao đấu trên chiến trường. Lưu Sấm mặc dù luyện thành Long Xà Biến, nhưng hình thể của hắn, thể trọng của hắn, thể tích của hắn chung quy đều làm ảnh hưởng đến tốc độ.

Trái lại thích khách kia thân hình nhỏ gầy. Tuy rằng khí lực còn kém xa Lưu Sấm, nhưng lại có ưu thế cực lớn là thân hình linh hoạt, bước chân nhanh nhẹn. Chính là giống như một con khỉ nhảy nhót bao vây quanh Lưu Sấm. Công với kiếm pháp của y mau lẹ, nhanh như tia chớp khiến người ta hoa cả mắt.

Sau hơn mười chiêu, Lưu Sấm bắt đầu không theo kịp tốc độ của đối phương. Chỉ nghe thích khách trầm giọng quát một tiếng

Kiếm quang chợt lóe đâm thẳng vào đùi Lưu Sấm. Cũng may khí lực của y không lớn, nếu như vừa rồi y thật sự dùng lực liền ảnh hưởng đến tốc độ của y. Cho nên một kiếm này không gây nên vết thương quá sâu. Nhưng Lưu Sấm lại bắt đầu sinh ra một cảm giác bất an.

Phải biết rằng, tuy một kiếm kia không mang đến cho hắn quá nhiều thương tổn, nhưng thật sự là làm hắn bị thương, còn khiến hắn đổ máu. Cứ như vậy tất sẽ ảnh hưởng tốc độ của hắn, nếu tốc độ của hắn chậm lại, tất nhiên sẽ bị càng ngày càng nhiều thương tổn. Đây chính là một vòng tuần hoàn ác tính, khiến Lưu Sấm cảm thấy kinh hãi. Nhưng đám người Thái Sử Hưởng bị đám tử sĩ này gắt gao vây lấy. Hưởng sát pháp dũng mãnh nhưng đối phương lại chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số. Đáng sợ nhất là cho tới bây giờ vẫn không thấy tuần binh trong thành xuất hiện.

Là ai muốn ám sát hắn?

Gia tộc Vệ thị!

Lưu Sấm vẫn chưa xác định rõ ràng được lai lịch của đám thích khách này, trong lòng không khỏi ôm mối đại hận.

Cũng chỉ có Vệ thị mới có thể có năng lực như vậy. Bọn họ được Tào Tháo che chở, có đầy đủ gia đồng môn khách để sai khiến. Mà bọn họ ở Hứa Đô cũng rất có địa vị... Nếu như vậy việc ngăn cản tuần binh cũng không khó khăn gì.

Lưu Sấm biết càng tiếp tục kéo dài sẽ càng nguy hiểm. Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra tình cảnh ngày đó giao thủ với Sử A. Kiếm thuật của Sử A rất bình thường, cũng không nhanh như thích khách trước mặt. Nhưng Lưu Sấm lại cảm thấy nếu bàn về độ nguy hiểm, Sử A còn vượt xa thích khách trước mặt.

Như vậy, kiếm thuật của Sử A là như thế nào?

Sau khi Lưu Sấm liên tiếp trúng hai kiếm, lại không có cảm giác đau đớn. Ngược lại trên mặt đã hiện lên một nụ cười có chút cổ quái.

Khi thích khách vừa đánh tới, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Lưu Sấm đột nhiên vẽ ra một vòng tròn quỷ dị. Tốc độ không nhanh, thậm chí có vẻ rất thong thả, đong đưa không dứt đến đáng ngờ. Nhưng chính loại kiếm thuật chậm rãi đong đưa này lại ngăn cản rồi khóa chặt lại đường kiếm mau lẹ của đối phương. Kiếm quang của thích khách vẫn rất mạnh, nhưng không thể nào nhiễu loạn được tầm mắt Lưu Sấm một lần nữa.

Lấy chậm đánh nhanh, hậu phát chế nhân...

Lưu Sấm như lập tức chiếm được điểm mấu chốt, Cự Khuyết kiếm nặng năm cân trong tay hắn tưởng như nặng ngàn cân, càng ngày càng chậm, càng ngày càng thong dong. Kiếm quang hình vòng cung, từng vòng hợp lại với nhau, vòng tròn lớn rồi đến vòng tròn nhỏ, rồi đến vòng tròn không lớn không nhỏ… Kiếm của thích khách càng lúc càng nhanh, nhưng lại giống như bị một cỗ sức mạnh dẫn dắt không thể nào thoát ra được những vòng tròn Lưu Sấm lần lượt vẽ ra. Ở bên ngoài có vẻ như Lưu Sấm đang phải lùi liên tiếp về phía sau, nhưng đối với thích khách kia là thống khổ không tả xiết. Y bị Lưu Sấm từng bước từng bước lôi về phía trước, thân thể giống như căn bản không thể khống chế. Hơn nữa, y cũng không dám dừng lại, bởi vì y biết, chỉ cần y dừng bước lại, ắt sẽ phải nghênh đón trận công kích như bão tố từ Lưu Sấm.

Xa xa, tiếng trống ù ù trong phố, tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Mà tử sĩ ở một bân cũng đang giảm dần… Thái Sử Hưởng mắt thấy Lưu Sấm bị thương, gầm lên như hổ điên, liều mạng muốn liều chết xung phong nhảy sang đây. Thiết vệ của Lưu Sấm cũng tử thương mất mấy người. Nếu xét theo toàn cục thì Thái Sử Hưởng và thiết vệ đang từ từ chiếm thế thượng phong.

Nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn!

Thích khách cắn răng một cái, bước chân đột nhiên nhanh gấp mấy lần, trong khoảnh khắc mắt thấy Lưu Sấm sắp vọt đến, y buông bảo kiếm trong tay bắn về phía Lưu Sấm.

Buông kiếm chính là tuyệt chiêu bảo mệnh cuối cùng của thích khách. Khi bảo kiếm rời tay, thích khách đột nhiên xoay người rời đi... Lưu Sấm cũng bị việc bất thình lình buông kiếm làm cho hoảng sợ, sau khi vung tay đánh bay bảo kiếm thì thích khách đã nhảy ra vòng chiến chạy về một con ngõ nhỏ bên đường. Tốc độ của người này phải ngang với bảo kiếm trong tay hắn, trong chớp mắt đã đến cửa ngõ. Lưu Sấm sao có thể dễ dàng như vậy thả y đi, bước nhanh hai bước, Cự Khuyết kiếm cũng rời tay bay ra ngoài.

Chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, Cự Khuyết kiếm hung hăng đâm vào eo lưng thích khách kia.

Thích khách hiển nhiên không ngờ rằng Lưu Sấm đã đến cái ngõ rẽ vào hẻm kia, thân ảnh kia… Y còn đang muốn trốn vào ngõ hẻm, chợt nghe tiếng binh khí sắc nhọn trong gió vút lên.. Cự Khuyết kiếm hung ác tuy chưa đâm vào phần sau tim của y nhưng thích khách bị sức mạnh khổng lồ của Cự Khuyết kiếm đẩy về phía trước hai bước, bộp một cái ngã trên mặt đất. Hai chân còn kẹt ỏ bên ngoài mà thân mình đã chui vào trong ngõ hẻm, dãy dụa mấy cái trong vũng máu rồi bất động.

Thích khách bị giết, cũng có nghĩa là lần ám sát này hoàn toàn thất bại. Những tử sĩ còn lại thấy tình hình như vậy thì còn lấy đâu ra ý chí chiến đấu, lập tức giải tán.

Chỉ có điều, không chờ bọn chúng chạy trốn lại gặp ngay phải Tào Hưu dẫn một đội binh mã chặn đường. Tào Hưu không nói hai lời, xanh mặt, lớn tiếng quát:

- Đừng để một tên thích khách chạy mất, bắt chúng lại cho ta.

Phía sau tuần binh của Chấp Kim Ngô đều vung trường thương lên, xông vào đánh nhau với thích khách. Tào Hưu thì giục ngựa đến bên Lưu Sấm, thấy Lưu Sấm người đầy máu tươi, không khỏi cười khổ nói:

- Hoàng thúc, sao lại là ngươi nữa vậy?

Lưu Sấm nhìn tình hình này liền biết Tào Hưu rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu.

Đương nhiên, không có nghĩa là Tào Hưu có liên quan đến đám thích khách này, mà là y nhìn ra lai lịch của đám thích khách này nên mới dứt lòng ra tay hạ sát. Mục đích của y đương nhiên không phải là muốn xả giận cho Lưu Sấm mà là muốn bảo vệ cho người đứng sau lưng thích khách.

Nhưng ngươi làm như vậy, lẽ nào cho rằng ta không dám ra tay sao?

Sắc mặt Lưu Sấm tỏ ra giận dữ, lớn tiếng quát:

- Tào Văn Liệt, đây chính là cách trị an của Hứa Đô các người sao? Ta đến Hứa Đô còn chưa được hai tháng liền bị ám sát hai lần. Dưới tay Tào Tư không trừ phi là không có người, không thì sao có thể để cho những thích khách này càn rỡ đến vậy.

Tào Hưu sắc mặt xanh mét, lại không biết nên giải thích với Lưu Sấm như thế nào. Lưu Sấm liên tiếp bị ám sát hai lần, đây là sự thật, y khó trốn tránh được sai lầm này. Không chỉ có y mà cả Mãn Sủng phỏng chừng lần này đều phải chịu liên lụy. Trong lòng y cũng không ngừng tức giận, nhưng trên mặt lại phải tỏ ra áy náy.

- Hoàng thúc bớt giận, chẳng qua chỉ là đám đạo chích…

- Bọn đạo chích, lại là bọn đạo chích!

Lưu Sấm cả giận nói:

- Không hiểu sao khắp thành Hứa Đô lại toàn bọn đạo chích? Biết là đám đạo chích sao còn không chém chết? Nếu như các ngươi không làm thì để ta làm hộ. Ta lại không tên chỉ là một đám đạo chích mà giết mãi không hết. Giết chúng mười tên, trăm tên, nghìn tên… giết cho xác ngập khắp nơi, giết cho máu chảy thành sông. Ta lại không tin còn kẻ nào dám tiếp tục đi làm đạo chích.

Giọng nói toát ra sát ý nồng đậm.

Tào Hưu tuy rằng cũng được xưng tựng là một viên mãnh tướng, nhưng vẫn không kìm nổi giật mình lạnh toát.

Một lúc lâu sau, y cắn răng, khom người nói:

- Hoàng thúc bớt giận, Hưu chắc chắn sẽ bẩm báo việc này với Tư Không, mời Tư Không tra rõ việc này, để trả cho hoàng thúc một cái công đạo.

Trác Ưng dẫn ngựa tiến lên. Lưu Sấm mạc kệ Tào Hưu, xoay mình lên ngựa. Hắn mang theo đám người Thái Sử Hưởng và Trác Ưng rời đi, đồng thời thu nhặt lại thi thể của mấy thiết vệ binh mang về phủ.