Tào Hưu nhìn theo Lưu Sấm rời đi, sắc mặt xanh mét. Y quy đầu lại nhìn những tử sĩ đã thôi không chống cự, vứt bỏ khí giới, trong mắt lộ ra sát khí khiến người ta phải kinh hãi.
Đám người của lão Vệ thật quá không hiểu chuyện. Tư Không đã nhắc nhở các ngươi không được tiếp tục đi trêu trọc Lưu Sấm, hắn dù sao cũng là hoàng thúc của Đại Hán… Nhưng các ngươi lại không biết sống chết, biết rõ Tư Không hiện nay đã bận tối mày tối mặt mà còn dám đến gây thêm chuyện phiền phức cho Tư Không, thật là đáng chết mà.
- Tướng quân, những người này nên xử trí như thế nào?
- Còn nữa, đem những thi thể này đến Vệ gia, cảnh cáo chúng nếu còn dám sinh sự, gây chuyện, những thi thể này cũng chính là kết quả của bọn chúng.
- Tướng quân, người này phải xử lí ra sao?
Có tuần binh phát hiện thi thể ở đầu ngõ hẻm liền vội vàng tiến lên bẩm báo. Tào Hưu nén cơn tức giận đi lên phía trước, lật cỗ thi thể kia lại vẫn không khỏi ngẩn ra.
- Người này, không phải Chúc Công Đạo sao?
Chúc Công Đạo vốn tên là Chúc Hướng, tự Công Đạo, là người Lạc Dương. Người này là hiệp khách nổi danh cực phú ở địa khu Hà Lạc, cùng với Sử A xưng là song kiếm, thanh danh vang dội.
Sử sách ghi lại, Giả Quỳ bị cháu ngoại của Chung Diêu là Quách Viện bắt được, nhốt vào tầng hầm. Chính là Chúc Công Đạo đã ra tay giải cứu Giả Quỳ từ trong tay của thiên binh vạn mã. Sau đó Chúc Công Đạo từng bị liên lụy, Giả Quỳ cũng từng tận sức giúp đỡ, nhưng không thể bảo vệ được tính mạng của y. Vì thế, Giả Quỳ thậm chí còn mặc áo tang của Chúc Công Đạo, Chúc Công Đạo vì thế mà lưu danh sử sách. Chỉ có điều hiện nay Chúc Công Đạo còn chưa gặp được Giả Quỳ, mới ở địa khu Hà Lạc du hiệp mà thôi, còn lâu mới có thể lưu danh sử sách. Nhưng dù vậy, Tào Hưu cũng từng nghe người ta nói qua danh hiệu của y.
Không ngờ Vệ thị chỉ vị báo thù mà tìm đến cả Chúc Công Đạo.
Nhưng ngẫm lại thì cũng có lí…
Lưu Sấm giết chết nhiều người như vậy của Vệ gia, lão Vệ sao có thể dễ dàng tha cho hắn được?
Vấn đề này còn liên quan đến thể diện của dòng tộc… Vệ gia tuy không coi là vọng tộc, nhưng ở Trần Lưu cũng là được hưởng danh vọng. Tào Tháo lại có chút sủng ái Vệ gia, khiến cho đám con cháu Vệ gia càng ngày càng ra một đám ngang ngược càn rỡ, ngạo mạn không chịu nổi. Tuy rằng sau này Tào Tháo phải ra mặt dàn xếp, nhưng đám người Vệ thị cũng chưa chắc đồng ý. Chúng dám mòi đến cả Chúc Công Đạo ám sát Lưu Sấm, chỉ sợ cũng đã hao tổn không ít tâm tư suy nghĩ, nào ngờ đâu…
Tào Hưu biết việc này nhất định phải mau chóng báo cáo cho Tào Tháo biết. Tuy rằng y đã giết chết hết toàn bộ thích khách để diệt khẩu nhưng cũng chỉ che mắt được đám bá tánh bình dân.
Những danh sĩ trong triều, có kẻ nào không tinh mắt chứ? Tuân Úc, Chung Diêu cũng không dễ dàng như vậy bị lừa... Vệ thị làm như vậy, có khác nào thẳng thừng khiêu chiến với các thế tộc Dĩnh Xuyên. Tuân Úc có lẽ còn đỡ một chút, nhưng Chung Diêu thì còn lâu mới bỏ qua. Một khi các sĩ tộc Dĩnh Xuyên đồng loạt tấn công, Vệ thị tất gặp đại nạn.
Hậu quả như vậy chẳng lẽ đám người Vệ gia không nhìn ra sao?
Có lẽ đúng như Quách Gia nói, chủ công quá mức sủng tín Vệ gia, cho nên với những người này có phần mắt nhắm mắt mở. không cho chúng biết vị trí thật sự của chúng ỏ đâu. Xem ra phải có lời với chủ công để y giáo huấn đám người Vệ gia, tránh sau này phát sinh thêm phiền toái.
Nghĩ đến đây, Tào Hưu không dám trì hoãn, một bên sai người dọn sạch hiện trường, một bên phái người bẩm báo cho Tào Tháo. Y muốn ngăn cản việc này lại, nhưng vấn đề là sự tình lớn như vậy, một Chấp Kim Ngô Thừa như y có thể ngăn cản sao?
Lưu Sấm ra tù liền bị ám sát, tin tức rất nhanh liền truyền đến tai Chung Diêu.
Chung Diêu giận tím mặt:
- Công Trợ, con lập tức dẫn ba trăm người đến chỗ Mạnh Ngạn, thứ nhất là bảo vệ an toàn cho hắn, thứ hai là đến xem xét thương thế cho hắn. Còn nữa, con hãy ở lại bên cạnh Mạnh Ngạn đi.
Chung Diêu nhìn Quách Viện nói:
- Nguyên nhân thì hai ngày trước ta đã nói rõ với con rồi, nếu vậy thì bắt đầu từ bây giờ, dốc lòng góp sức cho hắn… Đương nhiên, nếu hắn có thể rời khỏi, con liền theo hắn rời đi, còn nếu hắn không thể rời đi được thì ta sẽ triệu con quay lại, con không cần lo lắng.
Quách Viện cũng hiểu tâm ý của Chung Diêu! Tuy rằng y và Lưu Sấm không có quan hệ máu mủ thật sự, nhưng dù sao cũng là anh em bà con trên danh nghĩa. Trước đây y từng muốn tìm đến nương tựa Viên Thiệu, nhưng nghĩ lại một lượt thì tìm đến dưới trướng Viên thiệu chẳng bằng đi theo Lưu Sấm, dù sao dựa vào quan hệ giữa hai người cũng đã có thể được trọng dụng. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lưu Sấm có thể thoát khỏi Hứa Đô. Suy nghĩ của đám người Chung Diêu y cũng hiểu rõ trong lòng. Dựa vào tình hình trước mắt, Tào Tháo tuy rằng coi trọng Chung Diêu, nhưng bản thân nếu muốn nổi bật hơn người chắc chắn rất khó khăn.
Y lập tức khom người lĩnh mệnh, điểm lấy ba trăm gia binh đi thẳng đến chỗ ở của Lưu Sấm.
Chung Diêu vừa về tới thư phòng, đã thấy Tuân Du đang ngồi trong thư phòng đang lật xem bản sơ thảo Thập tam kinh chú giải mà Nam Sơn thư viện mới đưa tới.
- Nguyên Thường, ngươi quyết định rồi sao?
Chung Diêu cười khổ một tiếng nói:
- Ta cũng đã nhìn ra, Mạnh Ngạn không phải là hạng người chịu sống dưới trướng kẻ khác lâu dài, muốn hắn góp sức cho Tào Công, chỉ sợ rất khó. Nếu đã như vậy thì hãy để cho hắn được tự quyết định… Nếu có thể tranh đoạt nên cơ đồ thì Chung thị cũng không phải không có lợi.
- Còn lão Vệ gia ngươi định xử trí ra sao?
- Xử trí ra sao ư?
Trên mặt Chung Diêu lộ ra một tia sát khí khiến người ta sợ hãi.
- Lão Vệ gia y tưởng ràng có thể dựa vào sự sủng ái của Tư Không liền không coi chúng ta ra gì. Mạnh Ngạn là hoàng thúc Đại Hán, lại là bậc anh kiệt của Dĩnh Xuyên. Lão Vệ gia y muốn đối phó với Mạnh Ngạn có khác nào tát vào mặt nhân sĩ Dĩnh Xuyên chúng ta, ta sao có thể buông tha cho y được.
Không ngờ tới, con ngươi Tuân Du chợt lóe lên tia sáng sắc bén, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nguyên Thường, đừng hành động thiếu suy nghĩ.
- Hả?
- Kỳ thật chuyện này đối với hoàng thúc quả thật là một cơ hội thật tốt. Nếu như hoàng thúc biết nắm bắt, nói không chừng có thể mượn cơ hội này, rời khỏi Hứa Đô. Thật ra ta và ngươi, nếu quyết định trợ Mạnh Ngạn giúp một tay, theo tình hình hiện nay, ta và ngươi không cần ra mặt để tránh rước họa vào thân.
Chung Diêu nghe vậy ngẩn ra:
- Công Đạt, đây là ý gì?
- Nguyên Thường cho rằng Mạnh Ngạn là loại người nào?
- Chuyện này…
- Người này hiểu về nắm bắt cơ hội, cũng rất giỏi nắm bắt cơ hội. Mà hắn là loại người có thù tất báo, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn sao có thể buông tha cho lão Vệ gia? Chỉ cần hắn làm ầm ĩ lên, Hứa Đô đương nhiên sẽ đại loạn. Đến lúc đó, Tư Không giết không nổi hắn, chỉ có cách cho hắn về lại quê cũ, đây cũng là cơ hội tốt nhất cho hắn.
- Nếu quả thực như vậy…
Chung Diêu nhăn mày lại.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy ngoài phòng truyền đến âm thanh hoảng loạn của quản gia:
- Lão gia, đại sự không xong rồi… Nghe nói biểu thiếu gia sau khi về đến nhà liền điểm binh mã muốn đi tìm lão Vệ gia gây chuyện. Hắn hiện nay đang dẫn người rời khỏi phủ đệ, đánh tới dinh cơ của Vệ gia…
Chung Diêu ngẩn ra, lại nhìn về phía Tuân Du.
Mà Tuân Du lại khẽ mỉm cười, bưng chén lên nhấp một ngụm nước: