Trần Quần nhớ tới Lưu Sấm từng nói với y, nội bộ Viên thiệu mâu thuẫn trùng trùng, phe phái san sát kiềm chế lẫn nhau, sao có thể làm nên đại sự? Tân Bình cũng là người Toánh Xuyên, cùng xã với Trần Quần. Nhưng y lại ở dưới trướng góp sức cho Viên Thiệu, trung thành với Viên thiệu.
Tân Bình không thể đổ trách nhiệm cho Viên Thiệu, nhưng y cũng chẳng ưa gì Tự Thụ, Điền Phong, cho nên đem hết trách nhiệm đẩy cho Tự Thụ. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới Trần Quần.
Cha của Trần Quần là Trần Kỷ hồi đầu tháng một, đã bí mật mang theo một lượng lớn sách cổ đến thành Cô Trúc ở Liêu Tây. Đồng hành còn có danh sĩ Kinh Châu Hoàng Văn, người chế tạo giấy Tả Bá. Cho nên lần di chuyển này đã bí mật bắt đầu nên về mặt thời gian cũng không gặp vấn đề gì quá lớn. Phiền toái duy nhất chính là vị trí thái thú Liêu Đông. Viên Thiệu đổi quận Liêu Tây cho Lưu Sấm, lại phong Lưu Sấm làm thái thú Liêu Đông, liền đã định trước Lưu Sấm một khi đến Liêu Tây sẽ thành đối thủ của Liêu Đông. Mà Công Tôn thị ở Liêu Đông cũng là vọng tộc trăm năm. Đây cũng chính là Thổ Hoàng đế của Liêu Đông. Lưu Sấm còn chưa đến đã đắc tội với Công Tôn thị thì những ngày tháng sau này cũng chẳng dễ chịu gì.
Điều này càng chứng tỏ Viên Thiệu kỳ thật cũng không phải cam tâm tình nguyện nhượng ra quận Liêu Tây.
Trần Quần trong lòng có chút lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn là một vẻ phong khinh vân đạm, không có nửa điểm khẩn trương hay bất mãn.
- Trọng Trị tiên sinh đã vất vả rồi, nếu vậy đợi đến khi ta nắm được thủ lệnh của đại tướng quân liền lập tức trở về Bắc Hải chuẩn bị cho việc di chuyển. Nay đã là tháng hai, rất nhanh sẽ đến tháng ba… Kính xin Trọng Trị tiên sinh giúp đỡ thúc đẩy bên phía đại tướng quân, để ta sớm ngày trở về Bắc Hải.
- Đây là đương nhiên! Đây là đương nhiên!
Tân Bình có chút thẹn thùng, cũng không có bất kì từ chối nào với thình cầu này của Trần Quần.
Xe ngựa dừng lại ở bên ngoài trạm nghỉ chân, Trần Quần xuống xe, mỉm cười nhìn Tân Bình rời đi, nhưng vừa xoay người lại hiện lên vẻ lo lắng…
Thời gian trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã tới mùng hai tháng hai, ngày rồng ngẩng đầu.
Cả mặt đất hồi xuân, vạn vật như sống lại… Tào Tháo nhốt Lưu Sấm liền sáu ngày rồi mới thả ra.
Không còn cách nào khác, Chung Diêu tất tả đến cửa cầu tình, khiến Tào Tháo cảm thấy có chút đau đầu. Mà nhị nữ Tào Hiến được y sủng ái cũng chạy tới chạy lui khóc lóc đòi y thả Lưu Sấm ra. Nếu còn tiếp tục giam giữ, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái. Thêm với việc cày bừa vụ xuân đã bắt đầu, Tào Tháo quyết định lấy cây táo làm cây trồng đổi mới trong nông nghiệp để Điển Nông trung lang tướng và tổng đốc Nhữ Nam bắt tay thực hiện. Kế tiếp, y nhất định phải dốc toàn bộ tinh lực vào chuyện này.
Lưu Sấm tuy rằng thích gây chuyện, nhưng cũng chẳng tạo nên sóng gió gì. Cho nên sau khi suy xét, Tào Tháo hạ lệnh phóng thích Lưu Sấm, đồng thời còn phái người đến nghiêm khắc cảnh cáo Lưu Sấm không được tiếp tục gây chuyện ở Hứa Đô.
Lưu Sấm nghe xong Mãn Sủng truyền lời cũng không quá bận tâm. Hắn khẽ mỉm cười, liền cất bước ra khỏi đại lao.
Bên ngoài đại lao, Thái Sử Hưởng mang theo hơn hai mươi Phi Hùng Kỵ thiết vệ đã đợi rất lâu rồi.
- Cung nghênh công tử thoát khỏi tai ương đại lao.
Sớm đã có người ở ngoài cửa lao đặt một chậu than.
Sau khi Lưu Sấm bước qua chậu than, Trác Ưng dắt ngựa Tượng Long đến trước mặt Lưu Sấm.
- Tốt lắm, chỗ này cũng không thích hợp để hặp mặt, chúng ta đi về thôi.
Lưu Sấm cũng không khách khí, nhảy lên ngựa, ngoắc ra hiệu thiết vệ lên ngựa đi theo.
Hắn gọi Thái Sử Hưởng đến bên người, nhẹ giọng hỏi:
- Nguyên Phục, tình hình hai ngày nay trong nhà vẫn còn bình thường chứ hả?
- Công tử yên tâm, Tử Thăng đại ca sau khi nhận được tin tức liền lập tức tăng cường bảo hộ trong phủ. Thêm vào đó Tào Tư Không cũng phái người đến, cho nên trong nhà hết thảy bình thường, cũng không có phiền phức gì. Vệ thị mấy ngày nay không có động tĩnh gì, nghe người ta nói là bị Tư Không trách cứ.
Lưu Sấm gật đầu, giục ngựa đi chầm chậm.
Xem ra, Tào Tháo cũng không muốn khiến chuyện này trở nên quá huyên náo, cũng có thể là tinh lực của y không tập trung ở đây nên mới an bài như vậy
- Trường Xã bên kia, có tin tức gì không?
- Đỗ Bá Hầu phái người đến, thông báo là đã xây xong một thất, chỉ chờ công tử đến. Hành Nhược đại ca cũng phái người lại đây nói là đã lộ chân tướng. Lão phu nhân hy vọng có thể trước tiên gặp mặt công tử một lần, sau khi biết được tin tức cũng không nói gì nữa. Tuy nhiên Hành Nhược đại ca nói, lão phu nhân thật ra thông tình đạt lý, dường như rất có học thức, khiến y cũng phi thường kính trọng.
Lưu Sấm sau khi nghe xong, chỉ cười cười, cũng không có nói năng rườm rà.
Mẫu thân của Từ Thứ đã cảm thấy được sự hiện hữu của hắn sao?Tình hình này xem ra ấn tượng của lão nhân gia này đối với mình hình như cũng không tệ lắm, có thể nói là một mở đầu rất tốt đẹp.
Lưu Sấm cảm thấy vô cùng hài lòng, nếu lão phu nhân có thể giúp hắn nói vài câu tốt đẹp thì việc Từ Thứ đến cũng nắm chắc được bảy, tám phần.
- Khổng Minh bên kia, có tin tức gì không?
- Khổng Minh ca ca bên đó cũng không có động tĩnh gì, cũng không phái ai trở về cả.
Lưu Sấm đầu tiên là ngẩn ra, chợt liền kịp phản ứng. Không có tin tức, chính là tất cả đều thuận lợi… Nếu không dựa vào tính tình cẩn thận của Gia Cát Lượng, nếu phát sinh phiền phức gì nhất định sẽ phái người đến báo tin cho Lưu Sấm. Chẳng qua, Lưu Sấm đến bây giờ vẫn chưa rõ, Gia Cát Lượng đến tột cùng là có chủ ý gì giúp hắn thoát khỏi Hứa Đô? Phải biết rằng, đây cũng không phải là một hai người chạy trốn, mà là vài trăm người rời khỏi.
Nhưng Lưu Sấm đối với Gia Cát Lượng là tuyệt đối tín nhiệm nên chưa từng đi hỏi. Đoàn người đi dọc thêm con đường dài, rất nhanh đã đến phố phường bên ngoài Bắc Hứa. Lúc này trong phố xuất hiện một đội xe ngựa, khi đi đến giữa con đường dài, đột nhiên trục của một chiếc xe bị gãy, ngã trên mặt đường.
Lưu Sấm sai người dừng lại, nói chuyện với Thái Sử Hưởng.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy từ trong đội xe truyền đến một tiếng hét rống:
- Sấm tặc, đừng chạy!
Đoàn xe hộ vệ đột nhiên rút binh khí ra, nhất loạt xông về phía Lưu Sấm. Nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí liền biết những người này sớm đã sắp xếp thỏa đáng chỉ chờ Lưu Sấm đã đến. Thái Sử Hưởng giận tím mặt, xuống ngựa giơ cao thương, nghênh chiến với những hộ vệ kia. Mà các thiết vệ phía sau Lưu Sấm cũng đều ùa lên ngăn những hộ vệ kia lại. Lưu Sấm ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa như trước, một tay giơ cao Cự Khuyết kiếm, một tay kéo dây cương, nét mặt đầy hứng thú nhìn khuôn mặt hung tợn độc ác của những thích khách.
Hắn căn bản không khẩn trương, bởi vì nhìn ra được... những thích khách này căn bản không phải đối thủ của Thái Sử Hưởng.
Thái Sử Hưởng từ khi được Thái Sử Từ đón về bên mình, được Thái Sử Từ và Hứa Chử dốc lòng dạy bảo, Lưu Sấm lại truyền cho y Tiền tam biến của Long Xà Cửu Biến, thương pháp thuần thục, sát pháp dũng mãnh. Cây thương lớn mơ hồ như gió như bão, biến ảo ra một đạo thương ảnh mạnh mẽ, những thích khách này căn bản không phải là đối thủ.
Chỉ với chút thủ đoạn này cũng đòi đi ám sát?
Trong lòng Lưu Sấm đột nhiên dâng lên một tia nguy hiểm, đưa tay về rút Cự Khuyết kiếm ra.
Đúng lúc Cự Khuyết kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, từ một bên nóc nhà của thướng dân vọt ra một bóng đen nhảy đến tấn cống, kiếm khí dày đặc đập vào mặt...