Chưa giết được Trương Phi, Lưu Sấm không cảm thấy tiếc nuối. Nhưng buông tha cho Trần Khuê, Lưu Sấm thật sự cảm thấy có chút….
Danh vọng của Trần Khuê ở Từ Châu quá cao, nếu giết y, thế cường hào thế tộc ở Từ Châu sẽ như rắn mất đầu vậy.
Trần Đăng tuy rằng lợi hại, lại có tuổi trẻ.
So với Trần Khuê đa mưu túc trí, Trần Đăng hiển nhiên còn kém xa.
Lưu Sấm cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng hối hận đã không kịp rồi, Trần Khuê đi rồi. Trước mắt việc cần làm là ổn định thế cục.
Trời sáng rồi !
Bạo loạn ở Hạ Bì cũng đã được bình ổn.
Hơn hai nghìn đồng khách Trần gia bị giết gần một phần ba, phần còn lại gần như toàn bộ bị bắt tù binh, số người thoát được lác đác được vài người.
Lưu Sấm dẫn theo Hứa Chử và Gia Cát Lượng, trở lại trạm nghỉ chân.
Vừa tới trạm nghỉ chân thì gặp Lã Lam bên cạnh, lớn tiếng nói: - Lưu mập, Lưu mập, thế cục bên ngoài như thế nào? Phản tặc kia có phải chạy rồi không?
Lưu Sấm không kìm nổi ho một trận, bởi vì phía sau hắn, ngoài Hứa Chử và Gia Cát Lượng ra, còn có hai người Cao Thuận và Tào Tính.
Gia Cát Lượng cười khúc khích, mà Hứa Chử thì cười ha hả không ngừng.
Cao Thuận cũng tốt hơn chút, Tào Tính kia lần đầu tiên nghe có người gọi Lưu Sấm như vậy, mà người này còn là khuê nữ của Lã Bố.
Y muốn cười, nhưng cảm thấy thất lễ.
Thế nhưng không cười, y sẽ hết sức khó chịu.
Thế là y đứng sau Lưu Sấm, cười cũng không được, không cười cũng không được, đến mức mặt đỏ bừng.
- Linh Đang, chớ có vô lễ.
Nghiêm phu nhân đi xuống cùng Điêu Thuyền và Tào Thị, lớn tiếng quát.
Lã Lam nhìn những người phía sau Lưu Sấm, đành phải tặc lưỡi, đỏ bừng cả mặt, quay đầu chạy ra phía sau Điêu Thuyền.
Tào Tính nhịn không nổi, ôm bụng cười ha hả.
Mà Nghiêm phu nhân trừng mắt nhìn y, uyển chuyển tiến lên chào: - Lưu công tử, trong thành mọi thứ ổn cả chứ?
- Phu nhân cứ yên tâm, tất cả đều ổn cả.
Chỉ có điều Trần Khuê lão nhân đi rồi, quả thật có chút phiền phức. Thế nhưng ta đã phái người thông báo cho Trần tiên sinh và Văn Viễn tướng quân, nghĩ rằng bọn họ sẽ mau có hành động.
- Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi.
Nghiêm phu nhân sau khi nghe xong, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua, các nàng nghe nói trong thành xảy ra biến cố, bị Lưu Sấm tiếp nhận trạm dịch.
Suốt cả một đêm tiếng kêu chém giết không ngừng, khiến Nghiêm phu nhân nơm nớp lo lắng. Lã Lam nhiều lần muốn chạy ra xem kết cục, nhưng bị Nghiêm phu nhân nghiêm nghị ngăn cản.
Từ sau trận chiến ngoài thành Phó Dương lần trước, Nghiêm phu nhân coi như đã hiểu rõ.
Lã Lam học được bản lĩnh công phu mèo cào, có thể đe dọa được người khác. Nếu tới được chiến trường, về cơ bản là có được đồ ăn.
Cũng là vận may của nàng là lần trước gặp Lưu Sấm.
Nếu đổi người, không hiểu được sẽ có kết cục gì… Cho nên, Nghiêm phu nhân hiện vô cùng nghiêm khắc coi chừng Lã Lam. Lã Lam không sợ cha nàng, chỉ sợ mỗi Nghiêm phu nhân. Mặc dù chưa đồng tình lắm, nhưng dưới sự trông coi của Nghiêm phu nhân, cuối cùng cũng không có bất ngờ gì xảy ra. Chỉ có điều, nàng đang tò mò với tình hình bên ngoài. Tránh đằng sau Điêu Thuyền, một ánh mắt hướng nhìn về phía Lưu Sấm.
Chỉ là Nghiêm phu nhân có mặt ở đó, Lưu Sấm không thể phớt lờ Nghiêm phu nhân để chạy tới nói chuyện với nàng.
- Khổng Minh, rốt cuộc tình hình ra sao rồi?
Lưu Sấm dẫn Nghiêm phu nhân ra ngoài nói chuyện, Lã Lam không kìm nổi chạy đến, tìm Gia Cát Lượng hỏi.
Gia Cát Lượng cũng không rườm rà lập tức đem tình hình chiến trường mà nói rõ…
- Cái gì, Yến Nhân Trương Phi kia cũng tới rồi ư?
Gia Cát Lượng kinh ngạc hỏi: - Không ngờ ngươi biết Trương Phi?
- Đương nhiên, thằng cha kia đáng ghét nhất.
- Ý là sao.
- Người kia so với Quan Vũ còn ngang tàng mấy phần, hơn nữa luôn gây phiền toái cho phụ thân.
Phụ thân cho người mua vài con ngựa tới đây, y còn chạy tới cướp đoạt… Hừ, Lưu Huyền Đức người này đáng ghét nhất. Ở ngoài nhìn thì rất nhân hậu khoan dung, y cho người tới xin lỗi phụ thân ta, nhưng lại không thể đưa ngựa về. Cuối cùng trả lại mấy trăm con ngựa xấu, phụ thân tức giận đến nổi trận lôi đình.
Khổng Minh à, ta cho ngươi biết, những người càng muốn tỏ thái độ nhân hậu, thì càng dối trá… Dù sao, ta không thích bọn Lưu Bị.
Gia Cát Lượng nghe được, liền cau mày lại.
Đây là lần đầu tiên y nghe nói chuyện này, cũng có chút bất mãn với Lưu Bị.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, nếu Gia Cát Lượng không gặp được Lưu Sấm, nói không chừng y nghe được lời nói của Lã Lam sẽ không chút do dự đứng trên lập trường của Lưu Bị mà bắt bẻ lại vì Lưu Bị. Nhưng hiện tại, y không mở miệng, nhưng càng có chút khinh thường nhân phẩm của Lưu Bị.
Theo sau, Nghiêm phu nhân dẫn theo đám người Điêu Thuyền, Lã Lam trở về Vương thành.
Cao Thuận tiếp nhận phòng ngự Vương thành, mà công việc kết thúc cuối cùng và dẹp yên hậu chiến thì giao cho Tào Tính.
Vấn đề là, Tào Tính cũng là người trong quân ngũ.
Đánh trận với Tào Tính thành thạo, thế nhưng thu dọn tàn cục này…
Trước kia, dưới tay y còn có Tần Nghị có thể dùng. Nhưng hiện tại Tần Nghị cấu kết Lưu Bị, tự nhiên không thể có trái tốt được. Tuy rằng Tào Tính chưa giết y, lại nhốt y vào đại lao, sẵn sàng chờ Lã Bố về xử lý. Nhưng cũng bởi vậy mà Tào Tính thật sự phải đau đầu rồi.
Rơi vào đường cùng, y lại chạy đến tìm Lưu Sấm giúp đỡ.
- Công tử, chi bằng ta tiến cử một người, nói không chừng có thể giúp đỡ san sẻ với công tử.
Trần Kiểu thấy vẻ lúng túng của Lưu Sấm, thế là cười ha hả nói: - Ta có một người bạn tốt, là người Đan Dương, tên là Đới Càn Đới Tử Can. Y tinh thông chính vụ (việc chính trị ), xử lý tốt những việc này. Trước đây ta đi tới Giang Đông, có quen biết y. Về sau Tôn Sách vượt sông, Giang Đông hỗn loạn, Tử Can cùng ta về Từ Châu, giờ đây thì ở Hạ Bì. Trước khi ta còn đang suy nghĩ, làm thế nào để dẫn giới tới công tử, chi bằng nhân cơ hội này, thử một phen.
Đới Càn Đới Tử Can ư?
Lưu Sấm vẻ mặt ngạc nhiên.
Hắn còn chưa có nghe nói qua người này….
Nhưng Trần Kiểu đã tiến cử, nghĩ đến người này thật có thực học.
Thế là sau khi suy nghĩ một lát, hắn gật đầu đồng ý.
Chỉ trong chốc lát, Trần Kiểu dẫn theo Đới Càn tiến đến bái kiến Lưu Sấm.
Nào biết được, Đới Càn này nhìn thấy Lưu Sấm, liền thi một lễ: - Nghe qua đại danh của công tử, ta luôn muốn bái kiến, khổ nỗi lại chẳng có cách nào.
Hôm nay được gặp Lưu công tử, quả thật may mắn.
Mọi người trong nghe lời của Đới Càn này lại hiển nhiên có hàm ý khác.
Lưu Sấm kinh ngạc nói: - Tử Can cứ khách khí, Sấm là người lỗ mãng, có được Dư ấm của tổ tiên ban cho, nên mới có đại danh như vậy?
Trần Kiểu cũng cảm thấy kỳ lạ, ngạc nhiên nhìn Đới Càn.
Y biết rằng, người bạn tốt này của mình không phải là một người thích nịnh nọt.
Nhưng hôm nay vừa gặp Lưu Sấm đã nói ra những lời như vậy, thực sự khiến Trần Kiều cảm thấy sợ hãi….
Đới Càn khẽ mỉm cười, lấy ra một quyển sách.
- Xin hỏi Lưu Công Tử, cách tính tiền sổ sách này, là do Lưu công tử nghĩ ra.
- À?
Lưu Sấm nghe vậy, lập tức ngẩn cả người.
Trong quyển sách kia, rõ ràng là cách tính toán sổ sách thu chi của y dạy cho Lã Đại. Chỉ có điều, Lưu Sấm không phải xuất thân là tài vụ kế toán, cho nên chỉ biết sơ qua về cách cách tính tiền nợ này thôi. Mà sổ sách trong tay hắn, hiển nhiên có cải tiến, nhìn qua dường như hợp lý hơn.
- Đầu năm, ta nghe nói từ miệng người khác cách tính tiền nợ này, thế là thử sử dụng một chút.
Kể từ đó, thực sự các khoản mục rõ ràng rất nhiều, hơn nữa tính toán cũng thuận tiện hơn. Còn, những thẻ tính mà Lưu công tử làm ra, ta cũng làm một cái. Sau khi dùng vài lần, phát hiện thẻ tính này thực sự dễ dùng hơn nhiều so với thẻ tính ban đầu, mà bài vè ( bài vè trong lúc tính toán bằng bàn tính ) mà Lưu công tử làm ra, lại vô cùng khéo léo.
Đới Càn đang nói, lấy ra một thẻ tính từ trong túi.
Nói là thẻ tính, kỳ thực chính là bàn tính.
Đồ vật này là thứ mà ban đầu Lưu Sấm nói cho Lã Đại cách tính tiền nợ, đã thuận tay chế tạo ra.
Đồ vật này tạo ra cũng không phức tạp, rất nhanh bị Lã Đại bắt chước làm, có trời mới biết làm sao lại truyền được tới tay Đới Càn…
- Lưu công tử không cần kỳ lạ, cách ghi tính tiền nợ này và bảng tính đều truyền ra từ Lang Gia lúc đầu năm.
- Hả?
Lưu Sấm lập tức bừng tỉnh.
Dự đoán này có liên quan tới đồn điền mở rộng của Từ Dịch.
Sự vụ đồn điền này tất nhiên có hàng loạt những tính toán chữ số.
Lã Đại dù chưa tham dự sự vụ đồn điền này, nhưng nghĩ đến cùng cũng sẽ dành sự hỗ trợ lớn nhất cho Từ Dịch.
Không hề nghi ngờ, truyền thụ cách tính tiền nợ và bảng tính cho Từ Dịch, chính là sự hỗ trợ lớn nhất đối với y. Mà Từ Dịch trong khi đang sử dụng, cũng sẽ vô ý phổ biển thứ đồ này ra ngoài. Lưu Sấm tuyệt đối không nghĩ tới, Đới Càn hiện giờ lại có thể vì vậy mà kính phục mãi Lưu Sấm.
Đã có một tầng quan hệ như vậy, Lưu Sấm tự nhiên sẽ không khách khí.
Hắn lập tức mời Đới Càn tới chịu trách nhiệm sự vụ khắc phục hậu quả ở Hạ Bì, mà Đới Càn cũng không nói hai lời, liền đồng ý ngay.
- Công tử, còn có một việc, cần người tới giải quyết.
- Chuyện gì?
Trần Kiểu cười nói: - Ngươi hôm qua Quan Bình kia bị bắt làm tù binh, vậy chuẩn bị xử lý như thế nào.
Muốn giết, hay muốn chiêu hàng…. Tào tướng quân vừa rồi không tiện mở miệng, dù sao y bị ngươi bắt làm tù binh, muốn hỏi dò chủ ý của ngươi….