Từ trước đến giờ Quan Bình không có ý đấu hàng nên thật quá khó khăn.
- Quý Bật nghĩ xem nên làm thế nào?
Trần Kiểu nói:
- Trước đó khi công tử để Trương Phi đi, ta nghĩ không phải không địch lại mà thực sự không muốn chọc giận Lưu Bị, nay Lã Ôn Hầu đón đánh Viên Thuật, Hạ Bì binh lực yếu ớt cho nên lúc này công tử sẽ không sợ Lưu Bị trở mặt để tránh hai mặt thù địch....Ha ha, không biết có nên như thế không?
Lưu Sấm khẽ mỉm cười không nói gì.
Trần Kiểu lại nói:
- Nếu công tử không muốn trở mặt với Lưu Bị không được giết Quan Bình.
- Đúng vậy, chính ta cũng nghĩ thế.
- Như thế.....Công tử phải thả Quan Bình trở về.
- Nhưng chúng ta khinh địch thả Quan Bình trở về ta thật không cam lòng.
Người tên Quan Bình này ở Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng không phải là người đặc biệt, thậm chí mang danh nghĩa con trai Quan Vũ mà nổi tiếng thôi. Thật sự hắn là con trai trưởng của Quan Vũ, năm đó Quan Vũ vì giết người mà trốn đi, vợ y không lâu sau cũng bệnh mà qua đời, Quan Bình thì lưu lạc, sau khi Quan Vũ có danh tiếng hai phụ tử y mới có dịp đoàn tụ, Quan Vũ rất yêu mến Quan Bình nên luôn dẫn hắn theo bên người.
Ngay cả người con của Quan Vũ là Quan Hưng cũng chưa từng được có ưu đãi này.
Có lẽ nguyên nhân do lúc trước để Quan Bình lưu lạc xứ người nên Quan Vũ đối với hắn vô cùng ấy náy, mới dẫn Quan Bình theo xem như bù đắp.
Chỉ nhìn điểm này cũng biết được Quan Vũ đối với Quan Bình cực kỳ xem trọng.
Trần Kiểu cười nói:
- Công tử không cam lòng, vậy sử dụng chút thủ đoạn nhỏ.
- Mặc dù không đến mức khiến Quan Vũ và Lưu Bị phản bội nhau nhưng nghĩ có thể làm cho hai người nghi kỵ thì thật không khó khăn.... Công tử nghĩ thế nào?
Sau khi Trương Phi cùng Trần Khuê chạy đến Hạ Bì, đã vô cùng khó khăn trốn về Huyện Ngô.
Lúc này Lưu Bị đang chuẩn bị phát binh đến Hạ Bì trợ chiến.
Nghe nói Trương Phi cùng Trần Khuê đại bại, y vô cùng kinh ngạc vội vàng mang theo Quan Vũ và Giản Ung ra thành đón.
Nhìn Trần Khuê đầu tóc rối bù, áo quần sộc sệch Lưu Bị không khỏi sững sờ.
Y chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng chật vật như vậy của Trần Khuê nên khi thấy như vậy hoảng hốt vô cùng, vội vàng tiến đón đỡ Trần Khuê xuống ngựa.
- Hán Du Công, sao lại ra nông nỗi thế này?
Mặt Trần Khuê vô cùng xấu hổ, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Việc này nói ra hơi dài dòng, do ta khinh thường tiểu tặc Lưu Sấm nên liên lụy làm Dực Đức chịu nhục.
Hiển nhiên lão nói lời không tốt.
Lưu Bị nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Khuê cũng không chần chừ, vội đón Trần Khuê vào trong Huyện Ngô.
Trước tiên y cho người chuẩn bị nước tắm để gột rửa bụi bặm của Trần Khuê và Trương Phi.
Rồi sau đó ở phủ nha mở tiệc rượu chiêu đãi, Quan Vũ kéo Trương Phi lại vẻ mặt có chút khẩn trương nói:
- Dực Đức, sao không thấy Thản Chi trở về?
Trương Phi nghe hỏi, mặt không khỏi không xấu hổ.
- Nhị huynh, Thản Chi vì cứu ta nên mới bị bắt giữ làm tù binh, bị tên tiểu tặc Lưu Sấm bắt giữ.
- Hả?
- Tên tiểu tặc Lưu Sấm này còn mạnh hơn trước.
Nếu không phải do người này, ta chưa chắc bị thất bại....Dũng lực kẻ này tương đương với ta, ta không nghĩ mình không đánh lại, nào ngờ hắn chiếm ưu thế, Thản Chi vì bảo vệ ta mới bị tên tiểu tặc Lưu Sấm bắt giữ, Phi ta tội thật đáng chết.
Con trai của Quan Vũ bị bắt, còn chính gã lại còn sống trở về.
Trong lòng Trương Phi tự trách mình không ngừng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Quan Vũ biến sắc, ngồi yên trên ghế một lúc lâu không nói gì.
- Vân Trường không cần lo lắng, theo cách nhìn của ta có lẽ tên Lưu Sấm kia không làm gì hại đến tính mạng Đại công tử.
- Hừ!
Quan Vũ vội đứng lên, liếc nhìn qua Trần Khuê, nhanh chóng rời khỏi sảnh đường.
Trần Khuê xấu hổ vô cùng.
Lời nói vừa rồi của lão.....Lưu Sấm dựa vào gì mà không dám giết Quan Bình chứ?
Tên đó nổi danh là lòng dạ lang sói, mạng sống của Quan Bình nằm trong tay hắn, ngoại trừ đầu hàng ra không có cách nào có thể tiếp tục sống được.
Nhưng vấn đề là Quan Bình sẽ đầu hàng sao?
Lời nói mới vừa rồi của Trần Khuê chẳng khác nào nói Quan Bình sẽ đầu hàng Lưu Sấm.
Nên biết rằng Quan Vũ là một người cực kỳ cao ngạo, sao lại chịu được khi nghe những lời như thế? Có lẽ Trần Khuê chỉ nói an ủi nhưng đối với Quan Vũ mà nói đó là sự sỉ nhục. Quan Vũ xưa nay không thích sĩ phu, sau khi lời nói này vừa đi ra khỏi miệng Trần Khuê làm cho y bất mãn không ít.
Lưu Bị đối với Trần Khuê kính trọng ba phần nhưng Quan Vũ lại không như vậy.
Lưu Bị lúc này tiến vào, có chút kinh ngạc hỏi:
- Vừa rồi thấy Vân Trường nổi giận đùng đùng rời đi, không biết có chuyện gì không?
Trương Phi vội vàng tiến lên nói tình hình Quan Bình bị bắt nói với Lưu Bị.
Lưu Bị nghe nói thế hai mày chau lại, muốn trách tội Trương Phi lại không biết nên mở miệng thế nào....Lúc này thật đúng không thể trách tội Trương Phi.
Gã không uống rượu, cũng không đánh binh lính.
Lần thất bại này hoàn toàn vì trúng gian kế của Lưu Sấm.
Nói chung cả Lưu Bị, Trần Khuê của đều bị Lưu Sấm đưa vào bẫy.
Ngay lúc đó cả lựa chọn của Trương Phi cũng không thể nói là sai, đổi lại là Lưu Bị trong tình huống như thế chỉ sợ cũng phải ưu tiên bảo vệ Trần Khuê.
- Huyền Đức, có lẽ lần này ta sai lầm rồi.
Trần Khuê thở dài một tiếng nói:
- Ta thật sự quá xem thường Lưu Sấm.,
- Hán Du Công, có chắc chắn đó là kế sách của tên tiểu tử Lưu Sấm này không?
Trần Khuê nói:
- Lã Bố là một người thô lỗ, cứng nhắc không thể có được tính toán như thế.
Mặc dù Trần Cung là người mưu dũng, nhưng tính tình rắn rỏi nhưng về mưu lược thì y không có được. Trương Liêu có tài dùng bình nhưng kế sách lần này hiển nhiên không phải sở trường của hắn, ta nghĩ rồi, nếu Lã Bố, Trần Cung, Trương Liêu không thể tính được kế này thì còn lại chỉ có Lưu Sấm.
Lã Bố giữ Cao Thuận và Tào Tính ở Hạ Bì, hai người này đều là tướng tài nhưng không phải là người mưu trí.
Nếu không có hai người hắn thì toàn cục Hạ Bì nằm trong tay của Lưu Sấm. Nghĩ Lưu Sấm kia vốn là vì Lã Bố mà liên kết đồng minh với y, nghe nói Lã Bố cố ý mang con gái gã cho người này, nên âm thầm bảo hắn trấn thủ Hạ Bì, nắm trong tay thế cục cũng không phải là không thể.
Lưu Bị nghe những lời này trong lòng không kìm được rống tiếng khóc lớn.
Trần Khuê, Trương Phi và Giản Ung thấy thế cả kinh, vội hỏi:
- Huyền Đức, vì sao khóc?
- Ta nghĩ đến dân chúng Từ Châu, nhớ đến Ngọc nhi nên ta mới thế.
Lưu Bị lệ rơi lả chã:
- Nghĩ Lưu Bị ta cũng dòng họ Hán thất, dòng họ Trung Sơn Tĩnh Vương, khi ở U Châu khởi binh tới nay, Nam Bắc chinh chiến đã mất nửa đời người, kết quả chỉ có thể ăn nhờ ở đậu ngay cả một nơi yên thân cũng không có. Tên Lưu Sấm kia chẳng qua chỉ là một đồng tộc nhưng có thể được làm Hoàng thúc Đại Hán, thanh danh truyền xa. Trên đời này đúng là bất công nếu Lưu Sấm và Lã Bố có quan hệ thông gia chỉ sợ phải mất nhà.
Lưu Bị coi Từ Châu là nhà.
Trần Khuê nghe nói trong lòng cũng khá chua xót liên tục dỗ dành an ủi.
Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến những tiếng ồn, một tên lính lảo đảo chạy vào thở phì phò, quỳ gối ở công đường.
- Chủ công, việc lớn xảy ra rồi.
- Chuyện gì mà lo sợ thế?
- Nhị tướng quân, Nhị tướng quân....
Lưu Bị nghe thế vô cùng hoảng sợ vội hỏi tiếp:
- Vân Trường hắn làm sao?
- Nhị tướng quân chuẩn bị khởi binh chinh phạt Hạ Bì.
Trần Khuê nghe được cả kinh, vội vàng nói:
- Huyền Đức Công, vạn lần không được.
- Tại sao?
- Nay Hạ Bì thế cục không rõ, không biết rốt cục Lã Bố có bao nhiêu binh mã.
Nhị tướng quân đối với dụng binh của Hạ Bì sợ không hiểu rõ nên sẽ khó khăn, việc cấp bách cần bẩm báo với Tào Công, nhờ người xuất binh tiếp viện.
Hiện tại Trần Khuê cũng không thể nào hiểu rõ được thế cục.
Trời mới biết rốt cuộc Lã Bố chuẩn bị bao nhiêu binh lính? Cũng chưa biết được trong tay Lưu Sấm có bao nhiêu chiêu chưa xuất chứ?
Tình hình địch chưa rõ nên chưa thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Trần Khuê cho rằng lúc này cần phải liên lạc với Tào Tháo, thỉnh cầu Tào Tháo xuất binh.
Đúng rồi, còn Trần Đăng....Trần Đăng hẳn lúc này cũng đã xuất binh, nhưng nếu Lưu Sấm ở Hạ Bì chuẩn bị mọi thứ chỉ sợ Nguyên Long kia cũng không thuận lợi.
Trong tình hình như vậy Trần Khuê nghĩ không nên xuất binh chinh phạt lúc này.
Lưu Bị nghe Trần Khuê nói thế.....Không nói gì thêm liền lao ra khỏi nhà.
Y đến cửa huyện nha môn, lấy một con ngựa chạy thẳng đến sàn đấu võ.
Sàn đấu Huyện Ngô, Quan Vũ đầu đội mũ giáp, hai chận dạng thúc ngựa tiến lên lập tức.....Trần Đáo đón đầu y, đau khổ cầu xin, hy vọng Quan Vũ có thể tỉnh táo.
- Vân Trường, ta biết ngươi lo cho Thản Chi, nhưng mang binh thảo phạt cũng không phải đơn giản, cần tính toán cẩn thận.
- Cẩn thận tính toán sao?
Quan Vũ tức giận quát:
- Đợi sau khi tính toán xong thì Thản Chi nhà ta đầu lìa khỏi cổ.
Thúc Chí, ngươi mau tránh ra việc này không quan hệ gì đến ngươi cả....Ngày trước ở Giới Bài Sơn ta đã không chém đầu tên tiểu tử kia, hiện giờ mới gặp họa thế này.Ta sẽ nhanh chóng dẫn binh đến Hạ Bì nếu không thể giết Lưu Sấm thì ta không thể nguôi giận được.
Trần Đáo kéo dây cương của Quan Vũ, chết sống không chịu buông tay.