Hai con chiến mã cùng hí vang, Tượng Long lọc cọc lùi lại mấy bước.
Mà ngựa của Trương Phi thật thảm thương, bốn vó như nhũn ra, đứng cũng không vững…. Lưu Sấm chỉ cảm thấy hai tay như bị sét đánh, đau nhức vô cùng. Tình hình của Trương Phi cũng chẳng tới đâu cả, mặc dù cầm Trượng Bát Xà Mâu Thương, thế nhưng hai tay lại không ngừng run rẩy.
Mới có mấy tháng mà Lưu Sấm trở nên dũng mãnh như vậy sao?
Trương Phi trong lòng cứ âm thầm hối hận, sớm biết như thế này, lúc trước liều mạng bị Trần Đáo quở trách, cũng nên giết tên khốn này cho về với tổ tiên cho rồi.
Tuy nhiên, gã cũng biết giờ nói gì cũng muộn rồi.
Khí thế của Lưu Sấm đã khác, tuyệt đối không như lúc đầu gặp nhau ở ngoại thành Khúc Dương.
Càng như vậy thì sát khí trong lòng Trương Phi càng mạnh.
Phi Hùng Vệ phóng ngựa trên đường dài, đánh cho bộ khúc của Trương Phi liên tục lùi bước.
- Lưu Sấm, hôm nay một là ngươi chết, thì chính là ta.
Trong lòng Trương Phi biết đã thất thế, sợ rằng bên kia Vương thành cũng gặp phải mai phục.
Gã hét lớn một tiếng, vắt thương thúc ngựa xông tới phía Lưu Sấm lần nữa.
Giết được thằng chó này, là có thể giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng huynh trưởng rồi.
Tiếng gầm của Trương Phi như sấm rền, Xà Mâu Thương vũ động, bay vù vù, tiếng sấm sét bão táp cứ văng vẳng.
Thế thương kia giống như trận mưa to gió lớn cuốn lấy Lưu Sấm vào trong đó. Lưu Sấm cũng không tỏ ra yếu kém, Bàn Long Bát Âm Chùy phát ra từng tiếng kêu chói tai, vang vọng ra khoảng không rộng lớn. Bát Âm Chùy thế lớn lực chìm, mà Xà Mâu Thương thì nhanh như chớp. Một người có ưu thế trên bàn đạp yên ngựa, một người thì giữ lấy niềm tin liều chết. Hai người này cứ đánh ngựa xoay quanh ở một chỗ trên đường. Xà Mâu Thương và Bát Âm Chùy chạm vào nhau, phát ra những tiếng nổ liên tiếp, tứ phía gió mạnh tràn tới, khiến người không thể tới gần. Trương Phi gào thét như sấm sét, liên tục không ngừng, Lưu Sấm cũng không nhượng bộ chút nào, vung cao đại chùy.
Khi Tào Tính dẫn người đuổi tới, thấy Lưu Sấm và Trương Phi đang chiến đấu, trong lòng không khỏi run sợ.
Không ngờ vị Lưu Công Tử này quả nhiên dũng lực vô song.
Trước kia từng nghe người ta nói hắn bản lĩnh ra sao, nhưng bây giờ xem ra…
Nếu Ôn Hầu có thể liên kết cùng người này, nhất định có thể thành nghiệp lớn.
Trong lòng y thầm nhủ như thế, nhưng trên đường dài hai người Lưu Sấm và Trương Phi ẩu đả, đã bắt đầu nhìn ra kết quả cuối cùng.
Về vũ lực mà nói, Trương Phi và Lưu Sấm không kém nhau bao nhiêu.
Trương Phi đấu pháp liều mạng, về khí thế chiếm ưu thế, nhưng Lưu Sấm lại bởi ngồi vững trên bàn đạp yên ngựa, không ngừng tiêu trừ khí thế của Trương Phi, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.
Người đã bất phân thắng bại rồi, đến ngựa cũng vậy.
Tượng Long Mã của Lưu Sấm mặc dù là Xích Thố cũng chưa chắc có thể thắng được.
Mà ngựa Ô Truy của Trương Phi tuy rằng cũng là ngựa khỏe, nhưng nếu so với Tượng Long thì rõ ràng kém một bậc.
Lúc vừa mới bắt đầu, Ô Truy còn ngang tài ngang sức với Tượng Long. Nhưng cùng với Lưu Sấm và Trương Phi đều sử xuất toàn lực, hai con ngựa chiến đấu càng thêm quyết liệt.
Ngươi đạp ta một, ta cũng trả ngươi một.
Ngựa Ô Truy hất đầu đụng trúng đầu của Tượng Long, Tượng Long há mõm kéo lấy tai của Ô Truy.
Ô Truy bị trọng thương, hơn nữa còn nhận lấy lực lớn từ Bát Âm Chùy, vốn đã không chống đỡ nổi, hí một tiếng thảm thiết, móng trước mềm nhũn, ùm một cái hất Trương Phi ngã xuống. Lưu Sấm thấy vậy, lập tức mừng rỡ, thúc ngựa tao tới luân chùy định lấy mạng Trương Phi.
Không sai, kiếp trước Trương Phi là thần tượng của hắn, nhưng hôm nay bọn họ là kẻ thù, Lưu Sấm tuyệt đối sẽ không nương tay.
Bát Âm Chùy kia lực mạnh vô cùng, đầu Bát Âm kêu lên vù một tiếng rồi nện thẳng vào Trương Phi.
Lưu Sấm biết rằng, trong ba người Quan Trương Triệu, Quan Vũ có lẽ có khả năng chiêu hàng ( kêu gọi đầu hàng ), nhưng Trương Phi lại tuyệt đối không thể đầu hàng. Còn về Triệu Vân, nay y vẫn còn dưới tay Công Tôn Toản, cho nên… Cũng chính bởi vì như vậy, Lưu Sấm từ đầu tới cuối chưa muốn thu phục Trương Phi. Chứ đừng nói là, giữa hắn và Trương Phi còn có ân oán, hai người tuyệt đối không có thể xoay chuyển, chỉ có thể đấu giết.
Chùy nện xuống, nếu như nện trúng Trương Phi chắc chắn sẽ chết.
Mà Trương Phi từ trên ngựa ngã xuống và ngất xỉu, căn bản tránh không kịp.
Lúc nói thì chậm, lúc đó thì lại nhanh, ngựa Ô Truy ngã dưỡi đất nằm ở bên cạnh, đột nhiên hí một tiếng dài, bất thình lình ngửa vó đứng lên, cúi đầu xông tới Lưu Sấm.
Nghe phù một tiếng, Bát Âm Chùy hung hãn nện vào cổ của Ô Truy.
Ngựa Ô Truy bị nện trúng ngã nhào xuống đất, bốn vó co lại, máu trong miệng phun ra, hiển nhiên là không còn thở nữa.
- Hắc nhi !
Trương Phi thấy ngựa Ô Truy vì cứu gã mà chết, hai mắt cứ giương lên, thét lên một tiếng như xé gan xé phổi vậy.
Lưu Sấm cũng bị hành động của ngựa Ô Truy làm cho kinh sợ rồi!
Loài ngựa là người bạn tốt nhất của con người, ở thời xưa là như vậy đấy.
Ngựa Ô Truy ngã trong vũng máu, cổ bị đánh gãy, nhưng cặp mắt kia vẫn mang ánh hào quang lưu luyến, nhìn về phía Trương Phi.
Giống như đang nói rằng : Xin lỗi, vừa rồi là tôi không tốt….
- Hắc nhi !
Trương Phi quơ lấy một cây đại đao trên mặt đất, tiến lên liều mạng với Lưu Sấm.
Đúng lúc này, từ trong đám cháy ở Bạch Môn Lầu một con ngựa lao ra, viên tướng ngồi trên ngựa vung đao chặn Lưu Sấm lại.
- Thúc phụ, đi nhanh !
Trương Phi lúc này cũng tỉnh táo lại, gã vội vàng kéo lấy một con chiến mã vô chủ, xoay người ngồi lên, tiến lên trước cùng Quan Bình ngăn địch lại.
Thế nhưng Quan Bình sao mà là đối thủ của Lưu Sấm được?
Một năm trước, y với Lưu Sấm còn bất phân thắng bại.
Nhưng giờ thì….
Lưu Sấm cũng lấy lại tinh thần, Bàn Long Bát Âm Chùy vù vù vung lên, chỉ ba hiệp thôi, hắn khiến cho đại đao của Quan Bình bị cán chùy đẩy lại, Quan Bình từ trên ngựa ngã xuống. Trương Phi muốn tiến lên giải cứu cho Quan Bình, lại bị một đám người ngăn lại.
- Dực Đức, đừng hiếu chiến, chúng ta đi thôi
Hóa ra, Trần Khuê hoảng loạn chạy khỏi Vương thành, nhìn thấy Trương Phi ở dưới Bạch Môn Lầu Hạ liền vội lớn tiếng quát.
- Hán Du tiên sinh…
Trương Phi thấy rõ là Trần Khuê, cũng hoảng sợ.
Trong ấn tượng của gã, Trần Khuê mãi mãi là người phong độ nhẹ nhàng, dung mạo gọn gàng.
Nhưng hiện tại, Trần Khuê tóc tai bù xù, nhếch nhác kinh khủng.
- Dực Đức, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.
Phía sau, Hứa Chử đã dẫn người tới đánh lén.
Trương Phi nhìn qua Quan Bình, rồi lại nhìn Trần Khuê, nghiến răng một cái, dẫn luôn Trần Khuê xông tới cổng thành đánh.
Thế lửa ở Bạch Môn Lầu đã ngừng lại, hơn mười chiếc xe đồ quân nhu vẫn đang hừng hực bốc cháy.
Dầu hỏa loại vật phẩm này, cháy nhanh mà tắt cũng nhanh.
Thế lửa nhìn thấy lúc đó khác thường, nhưng chỉ có dầu hỏa cháy khô, không có thứ dẫn lửa nào khác, nó sẽ đi ra ngoài.
Trên mặt đất chất đầy thi thể, trong không khí tràn ngập toàn mùi thịt bị cháy.
Trương Phi dẫn Trần Khuê từ trong Bạch Môn Lầu đi ra, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Lưu Sấm cũng không truy kích, hắn sai người trói lại Quan Bình, lại nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh con ngựa Ô Truy đã chết kia, rồi ngồi xuống.
Vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt của Ô Truy, trong mắt hắn hiện lên vẻ buồn bã.
Tượng Long dường như cũng biết, đồng loại của nó vừa mới trải qua trận đấu kịch liệt và đã không thành công.
Vì thế nó tiến lên dùng đầu cọ vào mặt ngựa Ô Truy, miệng hồng hộc như đang nói điều gì, để lộ ra sự buồn bã sâu thẳm.
- Lưu Công Tử, sao không truy kích?
Lưu Sấm ngẩng đầu liếc nhìn Tào Tính một cái, hạ giọng nói - Chẳng qua là mấy con chó chết, cần gì phải để ý.
Nói xong, hắn vỗ vỗ mặt Ô Truy: - Ngươi tên là Hắc Nhi phải không?
Yên tâm đi, chủ nhân của ngươi đã trốn rồi.
Con ngựa Ô Truy kia khò khè thở, phun ra một đống máu trong miệng, rồi chẳng còn tiếng động gì nữa.
- Là một con ngựa tốt, hãy chôn cất cho nó, dựng tấm bia đá, viết: Đây là ngôi mộ con ngựa yêu quý Hắc Nhi của Yến Nhân Trương Phi … Con ngựa tốt như vậy, thật sự đáng tiếc.
Hắn mất hết hứng thú, mà Tào Tính cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hắn cũng biết giết Trương Phi lúc này, tất sẽ dẫn tới việc báo thù của Lưu Bị .
Trương Phi nếu không chết, thì còn dễ nói.
Nếu Trương Phi chết rồi, Lưu Bị tất sẽ bất chấp tiến đánh Từ Châu.
Mà binh lực Hạ Bì giờ không nhiều, nói thật không phải là lúc khai chiến toàn diện cùng Lưu Bị. Lần đánh lùi Lưu Bị này, nghĩ tới Lưu Bị cũng có chút lo ngại. Đối mới Lã Bố mà nói, là rất quan trọng. Lã Bố cần có thời gian, sau khi giải quyết Viên Thuật, mới có thể ra tay trừng trị Lưu Bị.
Chứ đừng nói, Trần Khuê vẫn còn kẹt ở trong đó.
Nếu hắn tạo phản, Quảng Lăng Trần Đăng kia e rằng sẽ không nhàn hạ được.
Hạ Bì, thật sự không ổn định.
Hắn nhìn thoáng qua một đoạn đường đầy hỗn loạn, lắc lắc đầu, xoay người lên ngựa.
- Tào tướng quân, ngươi lập tức báo tin cho Văn Viễn tướng quân, bảo y phải cẩn thận Quảng Lăng Trần Đăng.
Tào Tính ngẩn ra, vội vàng trả lời đồng ý.
Y do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: - Chẳng lẽ không thông báo cho Ôn Hầu sao?
- Ôn Hầu toàn lực công kích Trương Huân, nếu để y biết được biến cố này, e rằng sẽ khiến y rối loạn tinh thần.
Việc này có thể để Văn Viễn tướng quân biết được, đồng thời khi thông báo cho Trần tiên sinh, thì nói cha con Trần gia tạo phản, để y cẩn thận hơn.