Sau khi Triệu Phổ đọc xong thư thì có chút trì hoãn, thuận tay đưa luôn cho Hạ Nhất Hàng, lắc đầu một cái, cũng không biết phải nên nói gì, bèn dứt khoát ngồi xuống uống trà.
Hạ Nhất Hàng nhận lấy thư đọc, sau khi xem xong thì ngẩng đầu lên, há miệng phát ra một âm tiết, “Á…”
Tất cả mọi người cũng sắp bị nghẹn chết, Công Tôn không nhịn được nói, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Triệu Phổ bĩu môi một cái, “Lão đầu kia đúng là tự tìm đường chết, tới tuổi này rồi mà còn không chịu an phận một chút.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau – Cái gì?
Hạ Nhất Hàng thở dài, nói, “Thật ra thì có chuyện như vầy… Khoảng nửa năm trước đây, ở bãi săn bắn hoàng gia thành Hỏa Luyện có cử hành trận thi đấu cầu cửu môn.”
“Cầu cửu môn?” Triển Chiêu nghi hoặc, “Giống đá cầu sao?”
Tiểu Lương Tử hăng hái nói, “Cầu cửu môn của Tây Vực chúng ta chơi vui hơn trò đá cầu của Trung Nguyên nhiều!”
Tiểu Tứ Tử cũng hiếu kỳ, “Chơi thế nào?”
Tiểu Lương Tử nói “Quy tắc của cầu cửu môn rất phức tạp, trò này tổng cộng có chín cầu môn(4) và chín quả cầu, mỗi quả cầu phải đánh tương ứng vào một cầu môn, số điểm được ghi trên cầu môn cũng không giống nhau, quả cầu không dùng để đá mà phải dựa vào cây gậy dài khoảng ba thước dùng để đánh cầu, mà trò chơi này cũng khá giống với đánh giặc, đều phải chú ý bài binh bố trận, suy tính và hành động cần sự thống nhất cao, tóm lại là cực kỳ thú vị!”
(4) Khung thành
“Trò chơi này đúng là rất thịnh hành ở Tây Vực.” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, “Liệt Tâm Dương rất thích xem cầu cửu môn.”
“Hắn thích xem cầu cửu môn là bởi vì trò này có một yêu cầu bắt buộc lúc chơi.” Triệu Phổ vừa nói vừa thuận tay che lại tai Tiểu Tứ Tử, “Lúc chơi cầu cửu môn tất cả mọi người đều phải ở trần, còn trên cánh tay buộc những sợi dây màu sắc khác nhau để phân biệt đội ngũ.”
Tất cả mọi người có chút không nói nổi – Rốt cuộc vị Đại Vương này nhìn chơi cầu hay là nhìn thịt đây?
“Trong cuộc tranh tài đó Liệt Tâm Dương vô tình gặp gỡ Chân ái của hắn, từ đó liền rơi vào bể tình yêu không cách nào kiềm chế hay thoát khỏi nó được… Biết tại sao hắn lại giả chết không?” Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, “Là bởi vì hắn muốn cùng Chân ái bỏ trốn, ngao du thiên hạ hảo sơn hảo thủy!”
Mọi người sửng sốt hồi lâu.
Triển Chiêu hỏi, “Tìm được Chân ái muốn bỏ trốn thì cũng đâu cần phải giả chết?”
“Bởi vì các hoàng tử đều không phải là con ruột của Liệt Tâm Dương, cho nên chuyện ai sẽ trở thành người kế vị cũng rất phiền toái.” Hạ Nhất Hàng quơ quơ lá thư trong tay, “Liệt Tâm Dương nói mặc dù hắn tìm được Chân ái nhưng cũng không thể tổn thương đến ái nhân cũ được, trong lòng bàn tay là thịt mà mu bàn tay cũng là thịt nốt, cho nên hắn mới nghĩ ra biện pháp định giả chết cho xong chuyện, còn ngôi vị Hoàng đế bọn họ muốn cướp thế nào thì cứ cướp hắn không quan tâm.”
Tất cả mọi người cũng hết nói nổi, tên Hoàng đế Liệt Tâm Dương này cũng thái quá lắm rồi!
Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Nếu hắn đã sắp xếp xong xuôi, tại sao còn viết thư gửi cho ngươi?”
Triệu Phổ “Ha ha” hai tiếng.
Hạ Nhất Hàng nói tiếp, “Nhưng mà… Liệt Tâm Dương không ngờ tới một chuyện.”
Tất cả mọi người cau mày – Quả nhiên, bình thường ai muốn bỏ trốn đều sẽ gặp chuyện không may nha, đúng là chuyện thường tình.
“Chính là vị Chân ái kia.” Hạ Nhất Hàng nói, “Hạ độc hắn.”
“Cái gì?” mọi người giật mình, “Tình tiết vở kịch đảo ngược lại á…”
“Tên Chân ái kia hạ độc trong bữa ăn khuya của hắn.” Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, “Nhưng mà do đêm đó Liệt Tâm Dương bị đau bụng nên không ăn được, lại nói dù sao đây cũng là bữa ăn do người ta tự tay làm cho mình, nếu lãng phí thì sẽ chọc giận hắn cho nên mới lặng lẽ đem cho chó mình nuôi ăn.”
Lâm Dạ Hỏa đạp cái ghế, “Mẹ nó, chẳng lẽ không thể đem cho mèo ăn sao? Mỗi lần có độc gì cũng cho chó ăn là sao hả!?”
Triển Chiêu liếc hắn một cái.
Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Con chó kia chết rồi ư?”
Hạ Nhất Hàng buông tay, gật đầu một cái.
Lâm Dạ Hỏa tức giận, “Hỗn đản a!”
Trâu Lương nhét trái quýt vào tay hắn để hắn thôi làm ồn, bảo Hạ Nhất Hàng nói tiếp.
“Liệt Tâm Dương thấy chó bị độc chết thì rất sợ hãi nhưng lão đầu này cũng không phải kẻ ngu xuẩn, lúc đó liền chạy về phòng nằm trên đất giả chết, trong lòng hắn còn ôm một chút hy vọng, hy vọng là mình đã nghĩ sai rồi.” Hạ Nhất Hàng thật ra cũng có chút đồng tình với lão đầu, “Đáng tiếc là tâm can bảo bối nhà hắn sau khi trở về thấy hắn chết thì vô cùng cao hứng, đã vậy còn đạp cho hắn một cước rồi nói ‘Tên lão bất tử ngươi cuối cùng cũng chết."”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái… Liệt Tâm Dương vì vị Chân ái này mà ngay cả giang sơn cũng không cần, ai ngờ lại đổi lấy kết cục thảm thương như vậy, quả thật là làm cho người ta đau lòng.
“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu dự cảm hẳn còn phát sinh thêm chuyện khác nữa.
“Liệt Tâm Dương lúc ấy quá thương tâm, mới nhịn không được mà òa khóc…”
Hạ Nhất Hàng chưa nói xong, tất cả mọi người cũng hết nói nổi.
Tiểu Lương Tử bĩu môi, “Lão đầu kia cũng thật là, làm sao mà lên làm Hoàng đế được vậy?”
Tất cả mọi người nhìn Tiểu Lương Tử, chỉ thấy bé ngửi được mùi thú vị, vừa dựng lỗ tai nghe ngóng, vừa che tai Tiểu Tứ Tử lại.
Triệu Phổ ghét bỏ, “Ngươi nha mới mấy tuổi đã nghe những thứ này, mau mang Tiểu Tứ Tử đi ngủ đi!”
Công Tôn lại gần liếc mắt nhìn thử mới phát hiện tay Tiểu Lương Tử đang che tai Tiểu Tứ Tử căn bản không có dán sát…
Công Tôn cũng hít một hơi khí… Từ trước tới nay toàn là Tiểu Lương Tử giúp mọi người che tai Tiểu Tứ Tử lại, thì ra là chỉ che cho có lệ, khó trách mỗi lần Tiểu Tứ Tử bị Tiểu Lương Tử bịt tai lại thì đều ngồi yên không nhúc nhích…
Công Tôn muốn bắt hai nhóc con đi ngủ, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử vội vàng trốn sau lưng bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.
Lâm Dạ Hỏa giúp hai đứa nhỏ đuổi Công Tôn, “Bỏ đi, tên nhóc Tiểu Lương Tử này đã sớm không cứu được nữa, quản nó có nghe hay không, Tiểu Tứ Tử có nghe được cũng sẽ không hư, sợ cái gì.”
Tất cả những người còn lại đều gật đầu.
Triệu Phổ kéo Công Tôn lại, để Hạ Nhất Hàng nói tiếp, “Sau đó?”
“Sau đó tên kia phát hiện Liệt Tâm Dương vẫn chưa chết, mới luống cuống phá cửa sổ bỏ chạy.” Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, “Tiếp đó lúc bọn thị vệ phát hiện ra Liệt Tâm Dương thì hắn vẫn còn đang ngồi khóc trong phòng đây.”
Mọi người than thở – Lão đầu này cũng thật là…
“Chờ đến khi tâm tình Liệt Tâm Dương bình phục lại… mới phát hiện hỏng bét rồi.” Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ, “Có một thứ đã bị mất.”
“Thứ gì?” Triển Chiêu hỏi, “Người kia ẩn náu bên cạnh Liệt Tâm Dương lâu như vậy, muốn hạ thủ giết hắn hẳn là rất dễ dàng… Nhưng đợi đến ngày khác mới động thủ nhất định là có mục đích gì đó đi?”
“Đúng vậy.” Hạ Nhất Hàng gật đầu một cái, “Hắn ăn trộm chìa khóa của Hỏa Luyện Cung, trước đó Liệt Tâm Dương vẫn luôn không nói cho hắn biết chìa khóa được cất giấu ở đâu nhưng ai ngờ sáng sớm ngày hôm đó lại nói cho hắn biết, kết quả buổi tối hắn liền hạ sát thủ.”
“Hỏa Luyện Cung…” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là cung điện ở thành Bắc thành Hỏa Luyện trong Phong Tê Cốc sao?”
Triệu Phổ gật đầu.
Lâm Dạ Hỏa cau mày, “Lão đầu phong lưu, làm mất quốc bảo a… muốn chết sao.”
“Ta chưa từng đi qua thành Hỏa Luyện nhưng đã từng đi qua núi Phong Tê.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Vì đi xem Hỏa Luyện Cung sao?” Triệu Phổ hỏi, “Từ chỗ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh Hỏa Luyện Cung, rất nhiều người mộ danh đến xem.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường thích xem kiến trúc các nơi, thời điểm hắn ở Ma cung, vì muốn thấy toàn cảnh rõ ràng của Ma Cung nên đặc biệt leo lên vách đá nghiêng cheo leo ở Ma Sơn, cái gọi là Phong quang vô hạn ở các ngọn núi cao và hiểm trở, bình thường những cảnh sắc tuyệt mỹ đều cần phải bỏ ra ngàn nan vạn hiểm mới có thể nhìn thấy được.
“Hỏa Luyện Cung và Trầm Tinh Điện ở Băng Nguyên Đảo Cực Bắc nơi ông ngoại ta sống đều cùng một dạng, là Cổ tích mà cũng chính là Thần tích.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tương truyền rằng trên thế gian có Thập Đại Thần Điện, Hỏa Luyện Cung và Trầm Tinh Điện đều ở trong đó, mà trong mười tòa thần điện này, tòa nổi danh nhất… chúng ta hẳn đều không xa lạ gì.”
Mọi người nghe đến đó cũng cau mày.
Triển Chiêu hỏi, “Vạn Chú Cung?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Trong Hỏa Luyện Cung không phải cũng có mấy thứ quỷ dị gì đấy chứ?” Công Tôn hỏi.
Lâm Dạ Hỏa lắc đầu một cái, “Chuyện này thì không ai biết.”
“Núi Phong Tê là vị trí tốt nhất có thể quan sát toàn cảnh Hỏa Luyện Cung.” Bạch Ngọc Đường nói, “Lúc ấy ta leo lên đỉnh núi ngắm nhìn Hỏa Luyện Cung ở trong Phong Tê Cốc, nói thật là lúc nhìn thấy thì có một chút thất vọng.”
“Đích xác là không hùng vĩ như trong lời đồn đãi.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Có rất nhiều người mộ danh vất vả leo lên núi Phong Tê nhưng sau khi nhìn thấy thì vô cùng thất vọng, một mặt là do phần lớn cung điện bị đống lá rụng chồng chất che lại, mặt khác… vốn có mấy pho tượng rất đặc sắc trên mái vòm nhưng bởi vì gió thổi ngày phơi qua mấy trăm năm liền nên đã bị xói mòn thành từng cây cột tròn tròn, quy mô cũng không lớn… So với kiến trúc hoa lệ tinh xảo của Ma Cung hay Ánh Tuyết Cung thì nó còn kém hơn nhiều.”
“Cung điện kia rốt cuộc là dùng để làm gì?” Triển Chiêu tò mò, “Tại sao Liệt Tâm Dương lại có chìa khóa?”
“Chìa khóa của tòa cung điện kia là vật gia truyền trong bảo khố của Thành chủ thành Hỏa Luyện, đời đời đại đại thế hệ hoàng tộc thành Hỏa Luyện đều có nhiệm vụ bảo vệ tòa cung điện này, chìa khóa vốn được Hoàng đế từng đời truyền xuống. Sau khi mỗi một vị Thành chủ thành Hỏa Luyện chết đi, thi thể bọn họ sẽ được đưa vào an táng trong Hỏa Luyện Cung.” Triệu Phổ nói, “Hỏa Luyện Cung là nơi tương đối thần bí, niên đại kiến tạo của nó không ai biết được…”
Triệu Phổ vừa nói đến đây, chỉ thấy Tiểu Lương Tử đột nhiên giơ tay lên, “Đệ từng đi vào rồi.”
Tất cả mọi người sửng sốt, soạt một tiếng đều xoay mặt sang nhìn Tiêu Lương.
Hạ Nhất Hàng cũng đứng lên, “Cha ngươi và Liệt Tâm Dương giao tình không tệ, hắn từng dẫn cha ngươi vào sao?”
Tiểu Lương Tử gật đầu, “Đúng vậy, nương đệ kể, Liệt lão đầu vừa nhìn thấy cha đệ thì bước chân cũng bất động, xuân tâm của cái ấy cũng nhộn nhạo… Ai nha.”
Tiểu Lương Tử nói còn chưa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa ở một bên liền nhéo lỗ tai nhóc, “Ta đã nói Liêu Tiệp dạy con trai như vậy thì nó sớm muộn gì cũng gặp phải chuyện không may, ngươi đúng là tên tiểu lưu manh mà!”
Tiểu Tứ Tử dẩu miệng đi qua xem tai Tiểu Lương Tử bị Lâm Dạ Hỏa nhéo, đau lòng giúp Tiểu Lương Tử xoa xoa.
Triệu Phổ đưa tay kéo đồ đệ qua hỏi, “Ngươi vào rồi thấy bên trong có cái gì?”
“Địa cung a!” Tiểu Lương Tử nói, “Cung điện kia nhìn từ bên ngoài thì không có gì cả nhưng sau khi tiến vào đúng là hù chết người, bên trong quả núi Phong Tê đều bị đào ra trống rỗng, có biết không?”
“Lớn như vậy ư?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Chúng đệ ở trên mặt đất đợi một lát, mà ngay chỗ chính giữa mặt đất có một cái hố lớn như Bào mã trường(5), độ sâu của nó như cái giếng sâu không thấy đáy a! Không có cầu thang để đi xuống cũng không biết dùng biện pháp gì để có thể xuống đó!” Tiểu Lương Tử miêu tả sinh động như thật cho mọi người, nhóc cũng là tiểu quỷ đại mệnh, còn cầm giấy bút ra vẽ lại giải thích cho mọi người hiểu, “Cánh cửa kia phải lớn gấp đôi cửa núi vào thành của Lang Vương Bảo! Chìa khóa lớn bằng khoảng một bàn tay, thiết kế tinh xảo, nếu không cẩn thận chú ý có khi còn nhìn không ra lỗ khóa, quá trình mở cửa cũng rất hoành tráng. Tra chìa khóa vào ổ vặn nhẹ, nghe được tiếng lách cách vang lên từ trong ổ khóa, sau đó, cửa lớn kêu “Ầm” một tiếng rồi lùi vào trong vách đá, trước mắt hiện ra hàng ngàn ngọn đèn lồng đá! Từ ngoài vào trong đều có, đếm không xuể.”
(5) Trường đua ngựa
“Đèn lồng đá ư?” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Tiểu Lương Tử gật đầu, “Cái cao cái thấp, nhìn cứ như được treo ở giữa không trung vậy, có điều nếu nhìn gần thì có thể thấy mỗi một đèn lồng đá đều có treo một dây thép màu đen…Ta tò mò đưa tay chọt một cái, ai ngờ được cái đó liền lung lay… ngay sau đó tất cả những đèn lồng khác cũng đều lắc lư, hơn nữa còn bắt đầu di chuyển.”
“Đèn lồng di động?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải vị trí di động không theo một quy tắc nào, có chỗ trầm xuống có chỗ lên cao, nhưng mà chúng lại không hề chạm vào nhau?”
“Đúng vậy!” Tiểu Lương Tử gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Đó là Thê Đăng Trận trong truyền thuyết.” Bạch Ngọc Đường nói, “Địa cung này vốn không có cầu thang đi xuống, nếu muốn xuống dưới thì biện pháp duy nhất chính là nhảy theo những đèn lồng này, đèn lồng chính là cơ quan, phải dựa theo phương pháp nhất định mà đi xuống, một khi đi nhầm thì tất cả đèn lồng đều sẽ đung đưa, người đang đứng trên đèn lồng hoặc sẽ ngã chết hoặc sẽ bị những vách tường giả xung quanh đè chết, đây là loại cơ quan nguy hiểm hơn cả cơ quan trận.”
“Nghe thật là đau đầu.” Triển Chiêu không nhịn được nói.
“Quả thật rất đau đầu!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, một bên hỏi Tiểu Lương Tử, “Lúc Liệt Tâm Dương và cha đệ nói chuyện với nhau, có nói đến Hỏa Luyện Cung này được dùng để làm gì không?”
Tiểu Lương Tử gãi gãi đầu, “Hắn trừ việc dặn dò chúng ta không được phép đi quá xa, đừng sờ lung tung, chỉ có thể xem ở phụ cận cửa cung một chút chứ cũng không nói gì nhiều… A, đúng rồi!”
Tiểu Lương Tử hình như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói, “Lão đầu rất nghiêm túc nói qua với cha đệ, sau khi bọn họ chết đi đều phải xuống cái giếng ấy của Hỏa Luyện Cung… Hắn còn hỏi cha đệ, có tin rằng một khi nhảy xuống sẽ thông thẳng đến Diêm Vương Điện luôn không?”
Mọi người nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ, nối thẳng xuống Diêm Vương Điện ư?
Tiểu Lương Tử lại hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Trên tấm khiên của Túc Thanh ca không phải có đồ án mặt quỷ rất lớn sao?”
Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái.
“Trên những đèn lồng đá kia cũng có loại đồ án đó.”
Lâm Dạ Hỏa khẽ cau mày, “Tấm khiên kia của Túc Thanh, tương truyền chính nắp đậy của lối đi thông xuống Địa ngục.”
Bạch Ngọc Đường cũng nói, “Hẳn là giống với Thập Đại Thần Điện và Tứ Đại Thánh Địa trong truyền thuyết, đều chẳng phải là chỗ tốt đẹp gì mà là Tà địa.”
Triển Chiêu hỏi, “Thần Tinh Cung bên dưới Băng Nguyên Đảo cũng vậy phải không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ông ngoại ta cũng chưa từng đi qua Thần Tinh Cung, lối đi xuống đã bị phong kín, không ai có thể xuống được… Nhưng mà khi nhìn từ trên mặt băng xuống, nhất là khi nhìn xuyên qua những mảng băng trôi… Lúc khí trời tốt còn có thể thấy trong lớp băng là rất nhiều hình bóng to lớn của Nhân ngư.”
Triển Chiêu tò mò đứng lên, y còn chưa đi qua Băng Nguyên Đảo bao giờ… Thật là muốn đi!
“Hỏa Luyện Cung này và thành Hỏa Luyện là Thánh địa mà cũng là chính Cấm địa, mất chìa khóa không phải là chuyện đùa, bất kể trong cung có cái gì đi nữa thì khẳng định là thứ cực kỳ nguy hiểm.” Hạ Nhất Hàng quơ quơ lá thư trong tay, nói, “Liệt Tâm Dương cũng may là còn có đạo đức, biết đi tìm Nguyên soái nhờ cứu mạng.”
Mọi người tiến tới nhìn, quả nhiên, ở cuối tin Liệt Tâm Dương viết một dòng lớn, “Vô cùng khẩn cấp, Nguyên soái cứu mạng!”