Mãi cho đến nửa tháng sau, đám người ‘nhàn rỗi’(1) cuối cùng cũng phải trở về Hắc Phong thành.
(1) Nguyên văn: Bất vu chính nghiệp, đây là một thành ngữ ám chỉ những người bỏ bê công việc của mình để làm những công việc khác, hay còn ngầm chỉ những kẻ nhàn rỗi.
Trên đường, ngoại trừ chuyện về thành Hỏa Luyện, điều khiến mọi người quan tâm nhất chính là, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã dùng phương pháp gì mà chỉ trong vòng một canh giờ đã có thể giải quyết việc giữa Bạch Quỷ tộc và Triệu Trinh, khiến cho cục diện vốn như nước với lửa lại có thể biến chuyển, thành công làm cho tình huống trước mắt trở nên hài hòa dị thường.
Hơn nữa tuyệt diệu chính là, hai người Bạch Quỷ tộc kia không giống như đang góp vui lấy lệ… Biện pháp gì mà khiến cho hai người đó cam tâm tình nguyện gọi Bạch Ngọc Đường một tiếng “Thiếu chủ”?
Đừng quên lão già kia một ngày trước còn đòi lấy tính mạng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đấy!
Bọn Công Tôn để Tiểu Tứ Tử tới hỏi hai người, chuyện này chỉ có mình bé làm là thích hợp nhất, cứ việc nắm ống tay áo lắc tới lắc lui, không nói thì quyết không buông tay… Chiêu này ngay cả Bạch Ngọc Đường còn đỡ không nổi chứ đừng nói tới Triển Chiêu.
Bọn họ nói với mọi người rằng phương pháp mà cả hai sử dụng chính là từ trong miệng của Bàng thái sư, giống như cách khám bệnh của Công Tôn, kê đơn đúng bệnh!
Giang hồ hỗn loạn khác với triều đình đầy toan tính ở chỗ, tiền bối thì không sợ mất mặt, hậu bối lại sợ mất thể diện!
Thái sư nói với Triển Chiêu, đừng đem chuyện này đóng thành một cái cọc có liên quan đến sự tồn vong của một bộ tộc hay sự an nguy quốc gia đại sự của biên thùy phía Nam Đại Tống, mà hãy biến nó thành một cái cọc có thể mua bán!
Thái sư nói một đạo lí rất đơn giản cho Triển Chiêu, trên đời này có một vài người là có thể mua chuộc, nhưng cũng có một số người lại không thể nào mua nổi! Thật sự không có cách khác thu mua? Có người nào đó đáng để tín nhiệm, không muốn người đó bị diệt vong, hơn nữa càng nhiều người như vậy thì càng dễ dàng thu mua.
Ngươi rất khó dùng tiền bạc để mua chuộc một hai người, nhưng tuyệt đối có thể dùng ngân lượng thu mua cả một quần thể, bởi vì bọn họ muốn có quyền lợi, những thứ kia sẽ vì lợi ích mà giết chết những kẻ cản trở quyền lợi của bọn họ!
Yêu Trường Thiên là người mà Bạch Quỷ tộc tin tưởng ư? Một trăm năm trước Bạch Quỷ tộc đúng là như vậy, nhưng một trăm năm sau ai biết sẽ thế nào!
Sống quá một trăm năm chỉ có Thôi Nhạn Thừa, Bạch Quỷ tộc sở dĩ tín nhiệm Thôi Nhạn Thừa là bởi vì hắn có năng lực! Thế nhưng hiện tại hắn đã không còn bản lĩnh nữa! Nói trắng ra, kẻ mà Bạch Quỷ tộc tin cậy đã không còn tồn tại!
Cho nên, Thái sư đưa ra cho Triển Chiêu một đề nghị hoàn toàn chính xác, thu mua Bạch Quỷ tộc!
Xét về phương diện đối nhân xử thế, Thái sư vẫn luôn quan niệm rằng – Trên đời này, phàm là những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, vậy thì lập tức không còn là vấn đề nữa! Mà trong khắp thế gian trăm hóa vạn biến, không có mấy người là không thể dùng tiền để giải quyết!
Mua chuộc cần phải có kĩ xảo, không phải cứ ngươi muốn bao nhiêu bạc ta liền cho ngươi, mà là phải cho thứ đối phương muốn!
Người thuộc Bạch Quỷ tộc muốn cái gì? Võ công cái thế chỉ có một vài kẻ mà thôi, đại đa số đều tầm thường, cho nên thứ mà mỗi bộ tộc đều muốn chính là sự bình an và giàu có.
Thái sư nói Triển Chiêu đừng nên khách khí, hãy bảo với hai vị quản sự của Bạch Quỷ tộc rằng, hiện tại trước mắt chỉ có hai con đường, một là đi theo Ngũ Gia nổi tiếng thích uống rượu an an ổn ổn sống một đời, hai là Triệu Trinh sẽ giết sạch những kẻ không muốn đi theo bồi Ngũ Gia uống rượu an an ổn ổn cả đời, người ở lại sẽ tiếp tục cùng Ngũ Gia uống rượu an an ổn ổn sống tốt. Loại chuyện thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành này chỉ thích hợp với cá nhân chứ không phải với cả quần thể, chỉ e ngay cả chính bọn họ còn không nắm chắc được nếu như mình đi theo Bạch Quỷ tộc thì khi nào sẽ phải tới lúc diệt tộc.
Mặt khác, Thái sư cũng bảo Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường một chút, thời điểm đối phó với Bạch Quỷ tộc, hai người bọn họ không nên bày ra phong phạm một thân chính khí của đại hiệp giang hồ, Bạch Quỷ tộc sẽ không vì thế mà phục tùng! Khát vọng của đám người này chính là có thể khiến Bạch Quỷ Vương sống lại một lần nữa, bản tính của Yêu Trường Thiên năm đó có bao nhiêu tà ác nha!
Bạch Ngọc Đường là “truyền nhân” mang huyết thống của Bạch Quỷ Vương, cũng là người mà Bạch Quỷ Vương đã đích thân truyền ngôi, cho nên hắn nhất định phải đủ cường thế thì người Bạch Quỷ tộc mới chịu quy phục hắn. Bạch Quỷ Vương rời đi tương đương với việc Bạch Quỷ tộc mất đi người để tín nhiệm, nếu có thể khiến cho bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Bạch Quỷ Vương xuất hiện trên người Bạch Ngọc Đường, bọn họ mới có thể ngày càng tin phục, càng ngày càng tuân theo, đối với bọn họ thì đừng nên giảng đạo lí, càng hoành hành ngang ngược lại không nói lí thì bọn họ lại càng thích!
Cứ như vậy, Triển Chiêu chạy đi tìm Thôi Chấn và Phong Viêm Tây thương lượng điều kiện.
Đời này, Triển hộ vệ chưa bao giờ như lúc này phải làm một kẻ quyền quý thích phô trương, vừa vào cửa đã nói sẽ cho Bạch Quỷ tộc rất nhiều ưu đãi, lại còn bảo đảm con cháu đời sau của bọn họ sẽ sống tốt như thế nào, địa bàn mở rộng ra sao, từng chút một vuốt mông ngựa, cho Thôi Chấn và Phong Viêm Tây ăn một cái bánh vẽ thật lớn, nói cả một buổi, mục đích chính là muốn bọn họ đi theo Bạch Ngọc Đường nổi tiếng thích uống rượu.
Triển Chiêu cảm thấy dùng chiêu thức tầm thường như vậy đối phó với Bạch Quỷ tộc có chút không phải phép, Thôi Chấn cùng Phong Viêm Tây cũng không nghĩ vị “Nam hiệp khách” lại là một người như vậy.
Chờ Triển hộ vệ thương thuyết xong, Bạch Ngọc Đường cũng đến.
…
Ngũ Gia và Triệu Trinh bàn bạc có điểm dễ dàng hơn, thật ra Triệu Trinh cũng đang rất lo âu không biết phải xử lí Bạch Quỷ tộc như thế nào.
Bạch Quỷ tộc năm đó gieo rắc tai họa bốn phương, nhưng tổn thất cũng chẳng phải giang sơn nước Tống của hắn, Bạch Quỷ tộc cùng với hoàng triều Đại Tống vốn chẳng mang thù, có mối hận chính là do Tiền triều gây ra!
Ngược lại, Yêu Trường Thiên lại là ân sư đã chiếu cố cũng như truyền thụ võ công binh pháp cho Triệu Phổ, đối với Đại Tống của hắn có ơn.
Triệu Trinh dĩ nhiên là không muốn Bạch Quỷ tộc tạo phản, thế nhưng chỉ cần bọn họ an phận thủ thường đừng làm phản, bất cứ điều kiện nào Triệu Trinh cũng có thể đáp ứng, dù sao hoàng triều Đại Tống của hắn thứ khác không nhiều nhưng tiền lại không thiếu!
Bạch Ngọc Đường chạy tới hỏi ý kiến của Triệu Trinh, Triệu Trinh thật sự vui vẻ, điều kiện của hắn rất đơn giản, chỉ cần đám người kia không tạo phản, tuân theo quốc pháp, còn lại bọn họ muốn làm gì thì làm hắn sẽ không can thiệp. Hơn nữa, nhân sinh quan của hắn khá giống với Thái sư… Triệu Trinh nói với Bạch Ngọc Đường, làm một Hoàng đế nếu muốn được thần tử yêu thích, không phải chỉ có mình thần tử nghiền ngẫm tâm ý của Hoàng đế, thi thoảng làm Hoàng thượng cũng phải biết nói những lời khiến thần tử mến mộ. Có vài thần tử thích minh quân, cho nên đối với bọn họ phải biết khiêm tốn, nếu muốn chiêu hiền đãi sĩ thì phải tôn trọng ý kiến của bọn họ. Nhưng cũng có một số thần tử lại thích quân vương khí phách, thích phong độ Đế vương, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, Bạch Quỷ tộc hẳn là thuộc dạng thứ hai.
Triệu Trinh bảo Bạch Ngọc Đường tới hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu xem lúc Yêu Trường Thiên còn trẻ, lời nói và điệu bộ khi ấy như thế nào, cứ bắt chước làm y chang dùng để đối phó với Thôi Chấn và Phong Viêm Tây, chỉ cần để cho bọn họ thấy trên người Bạch Ngọc Đường có bóng dáng của Bạch Quỷ Vương năm xưa, thì từ đó về sau cho dù có đuổi bọn họ đi thì bọn họ cũng không đi.
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, lập tức đi hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Ân Hậu và Thiên Tôn nghe xong, cảm thấy biện pháp này của Triệu Trinh không chừng thật sự có thể dùng được, cho nên liền giúp Bạch Ngọc Đường học một chút bộ dáng năm đó của Yêu Trường Thiên.
Mặc khác, Thiên Tôn cho rằng, cái gọi là “Ngoại sanh bất xuất cữu gia môn”(2)chính là cho dù cách một thế hệ, nhưng Bạch Ngọc Đường quả thực có điểm giống Yêu Trường Thiên – Hỉ nộ vô thường, rất khó nắm bắt!
(2) Cháu ngoại trai từ tướng mạo cho tới tính tình khẳng định sẽ có chút tương đồng với cậu ruột.
Người trong giang hồ đều nói Bạch Ngọc Đường hỉ nộ vô thường, tốc độ trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, mặc dù tất cả mọi người ở Phủ Khai Phong không thấy như vậy, nhưng Thiên Tôn là người đã chứng kiến hắn khôn lớn, đồ đệ của y thật sự là một kẻ khác người, Bạch Ngọc Đường đối đãi với người khác theo hai loại thái cực, đối với người thân, bạn bè hoặc người mà hắn thích, hắn sẽ có một mặt dung túng, thâm chí là nuông chiều. Nhưng đối với người không quen thuộc hắn sẽ dùng bộ mặt người lạ chớ lại gần, tránh xa ngàn dặm, hơn nữa tâm tình biến hóa chẳng thể đoán được. Hắn thích một người nào đó, có nhìn thuận mắt người nào đó hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng, nên thật ra Bạch Ngọc Đường thuộc tuýp người hết sức bốc đồng, loại tùy hứng này được di truyền từ tổ tiên nhà họ Lục, nó phát huy tới mức tận cùng, nên có thể thấy được điệu bộ năm xưa của Yêu Trường Thiên, không lẫn vào đâu được!
…
Chờ tới khi Bạch Ngọc Đường ở chỗ Triệu Trinh, Thiên Tôn và Ân Hậu nhận được toàn bộ lời đề nghị thì lần gặp lại này khi đứng ở trước mặt hai người Bạch Quỷ tộc kia nghiễm nhiên là một Tiểu Bạch Quỷ Vương.
Mới vừa rồi Triển Chiêu đã rót đầy một bụng canh Mê Hồn khiến cho hai người hoàn toàn khuynh đảo, Thiếu chủ của bọn họ “Tà khí hiên ngang, không thể nắm bắt, khi ôn hòa lúc lại thất thường”, liền cảm thấy Bạch Quỷ tộc hoàn toàn có hi vọng!
Cứ như vậy, Bạch Quỷ tộc bị hai cái “Ưu đãi” cùng với “Bóng dáng của Bạch Quỷ Vương” dứt điểm mua chuộc.
Bọn họ rất nghe lời, bởi vì Bạch Ngọc Đường “ra lệnh” bảo bọn họ phải vâng theo, không nghe lời thì tức tốc làm thịt.
Ngay cả Thôi Nhan Thừa cũng quy phục, mọi người liền quyết định sống thật tốt, phát triển Bạch Quỷ tộc, tương lai nối tiếp tương lai, có lẽ đời sau của Bạch Ngọc Đường nói không chừng có thể lai tạo ra một Bạch Quỷ Vương đấy!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mặc kệ hy vọng của bọn họ, dù sao Thôi Nhan Thừa cũng đã hơn trăm tuổi, Công Tôn nói bị thương quá nặng, chống đỡ nhiều nhất cũng chỉ được năm sáu năm!
Vậy thì để năm sáu năm sau rồi bàn tiếp!
…
Mọi người nghe xong, Triệu Phổ bĩu môi một cái, “Hóa ra Bạch Quỷ tộc đều là đồ con lừa, dắt thì không đi đánh thì thụt lùi!”
Sau khi Lâm Dạ Hỏa nghe xong, vuốt cằm suy tư, “Ừm… Đúng là có người như vậy.”
Công Tôn tò mò hỏi, “Ngươi cũng đụng phải rồi?”
“Lại còn không phải sao!” Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Trước kia ta có đi vào một tửu lâu nhỏ, người bên trong đều tự trói mình lại sau đó để cho người ta đánh.”
Tất cả mọi người trầm mặc một lúc, lặng lẽ xoay mặt nhìn về phía hắn.
Lâm Dạ Hỏa nói, “Có mấy cô nương xinh đẹp cầm roi đánh người, những người bị đánh kia ngược lại còn rất vui vẻ nữa(3)!”
(3) Sadist & Masochist: S – Người bạo dâm (hay ác dâm) và M – Người khổ dâm (hay thống dâm) thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.
“Ở trong thành Hỏa Luyện nha… Ứm.” Lâm Dạ Hỏa còn chưa có nói xong, Triển Chiêu một phen bịt lại miệng hắn.
Công Tôn vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử về.
Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường bưng chén trà lắc đầu, “Ngươi xác định đó là tửu lâu?”
Thiên Tôn cũng tò mò hỏi Ân Hậu, “Chỗ nào vậy nha? Thành Hỏa Luyện này nghe qua có chút man rợ, ta từ trước tới nay chưa từng đi qua.”
Ân Hậu liếc y một cái, “Vậy ngươi dứt khoát đi tới đó thử một chút xem sao, không phải chưa có ai đánh ngươi ư, ngươi đến chỗ đó thử một chút đi.”
Thiên Tôn vẻ mặt ghét bỏ nhìn ông, “Đồ lão già không đứng đắn!”
Ân Hậu im lặng, “Ngươi chẳng phải không biết đó là nơi nào sao?”
Thiên Tôn nhướng mày, “Đúng vậy đó, cho nên mới bảo ngươi không đứng đắn!”
…
Mọi người một đường cười nói, rất nhanh đã trở lại Hắc Phong thành.
Cửa thành Hắc Phong đồng loạt mở ra.
Sau khi vào thành, Hạ Nhất Hàng ra nghênh đón.
Mọi người xuống xe ngựa, Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng, “Tình huống ở thành Hỏa Luyện thế nào rồi?”
Hạ Nhất Hàng lắc đầu, “Trong thành, cả nước đang lo việc ma chay đấy thôi.”
Khóe miệng Triệu Phổ cong lên, “Chuyện cả nước cùng lo việc đám tang cũng chỉ vài lần, lão Liệt Tâm Dương cũng thật là, cảnh tượng người ta chôn cất long trọng một hồi, hắn liền bày ra cái cảnh hạ táng xong vẫn cứ trở về, tên này là chết thật hay là giả chết đây?”
“Thiên Dực vừa đi nghe ngóng, cũng gần trở lại rồi…” Hạ Nhất Hàng vừa dứt lời, mọi người liền nghe được “Viu” một tiếng, Đổng Thiên Dực đáp một cái trên nóc nhà của Soái phủ.
Triệu Phổ thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, cầm trong tay phong thư mà lúc trước Triển Chiêu đã đưa cho hắn, nói với mọi người một câu, “Vào nhà rồi nói!”
Chuyện thứ nhất Triệu Phổ sau khi vào cửa là hỏi Đổng Thiên Dực, “Rốt cuộc là Liệt Tâm Dương đã chết hay chưa?”
Đổng Thiên Dực lắc đầu, “Chưa chết!”
Triệu Phổ liếc mắt nhìn trời… Quả nhiên!
“Ngươi nhìn thấy người rồi?” Triệu Phổ hỏi.
Đổng Thiên Dực gật đầu, lấy ra một phong thư giao cho Triệu Phổ, nói, “Lão đầu bảo ta mang đến.”
Triệu Phổ nhận lấy mở ra nhìn, liền thấy là một bức thư do chính tay Liệt Tâm Dương viết cho hắn.
Xem xong, Triệu Phổ liền bày ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đồng thời nghi hoặc nhìn Triệu Phổ – Vẻ mặt này trước đây chưa từng thấy qua!
Ngay cả Hạ Nhất Hàng cùng Âu Dương Thiếu Chinh cũng tỏ ra khó hiểu – Biểu cảm này là đã xảy ra chuyện gì đây?.