Từ những câu chữ trên lá thư của Liệt Tâm Dương, lại cộng thêm tình trạng hỗn loạn mà hắn gây ra, kể cả khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa từng thấy qua hắn cũng có thể suy đoán ra đây là một lão đầu rất thú vị.
Mà Triệu Phổ là người hiểu rõ hắn, biết đẳng cấp tên kia cũng ngang ngửa Lâm Dạ Hỏa, đều là những người đặc sắc hiếm thấy.
Chuyện Liệt Tâm Dương thi thoảng lên cơn động kinh nghe nói cũng không phải ngày một ngày hai, chuyện giả chết này cũng từng làm không ít, nhưng chuyện đánh mất quốc bảo lần này quả thật rất nghiêm trọng… Mà vì sao lại phải đi cầu Triệu Phổ cứu mạng chứ? Dù sao cũng đã lỡ đánh mất chìa khóa mở cửa địa cung rồi, có cần khẩn cấp đến vậy không?
“Trong thư hắn có mô tả hình dáng của kẻ đánh cắp như thế nào không?” Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng.
“Trong thư gửi có kèm thêm một bức họa.” Hạ Nhất Hàng lấy bức họa ra, mở ra cho mọi người cùng nhìn.
Trên bức họa là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, dựa theo lời Lâm Dạ Hỏa thì vị này rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ yêu thích của lão đầu kia… Khôi ngô tuấn tú, thoạt nhìn cũng có chút khí khái anh hùng.
Trâu Lương nhìn Hỏa Phượng gật đầu một cái, ý là – Ngươi thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của người ta.
Hỏa Phượng bĩu môi một cái – Lão đầu không có kiến thức! Hừ!
“Ừm… Dáng vẻ đặc trưng cũng không quá rõ ràng.” Sau khi Triển Chiêu quan sát một chút, hỏi, “Có đặc điểm nào rõ ràng hơn một chút không? Ví dụ như nốt ruồi trên mặt chẳng hạn?”
Hạ Nhất Hàng khẽ mỉm cười, để bức họa qua một bên, “Lão đầu nói, trên cánh tay trái bảo bối nhà hắn có một vết sẹo nhỏ hình tròn, nghe nói là vì khi còn bé từng bị bỏng.”
“Vết sẹo…” Mọi người cau mày suy nghĩ một chút.
“Bên cánh tay trái?” Âu Dương sờ cằm, “Đó không phải là vị trí hình xăm Ác Đế mà đám người Ác Đế Thành cùng nhất trí xăm lên đấy chứ?”
“Tiểu tử kia là người Ác Đế Thành?” Lâm Dạ Hỏa cau mày, “Thế quái nào mà chuyện xấu gì cũng đều liên quan đến bọn họ hết vậy?”
“Giả sử tính đến trường hợp xấu nhất, nếu như bọn họ là người Ác Đế Thành… Vậy muốn có chìa khóa của Hỏa Luyện Cung để làm gì?”
“Chìa khóa chỉ có một cái thôi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Chỉ có một cái.” Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Có điều động tĩnh khi mở cửa rất lớn, trước mắt thì vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy có người tiến vào Phong Tê Cốc, lão đầu đã phái người phong tỏa toàn bộ Phong Tê Cốc lại rồi, giả chết cũng là vì muốn tương kế tựu kế…”
“Hay là lại phái người đi dự đám tang?” Triệu Phổ bĩu môi, “Mấy bộ tộc Tây Vực này cũng bận rộn ghê, mới về đây chưa được mấy tháng đã phải đi dự hai cái đám tang rồi, đã vậy lại toàn là giả.”
“Bao giờ đi? Ta nhân tiện cũng phải trở về Ma Quỷ Thành một chuyến.” Lâm Dạ Hỏa vui mừng phấn khởi chuẩn bị đi thu dọn hành lý.
“Đi Lang Vương Bảo chơi không?” Tiểu Lương Tử cũng muốn đi chuẩn bị hành lý, “Quay về nhìn muội muội ta một chút đi!”
Tiểu Tứ Tử vui vẻ vỗ tay, chạy đi cùng Tiểu Lương Tử.
Công Tôn trải tờ đơn ra nhìn, định bụng đi xem thử ở thành Hỏa Luyện có dược liệu trân quý gì có thể mua không.
Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, như đang hỏi – Vậy thì ai đi?
Triệu Phổ cười khổ nhìn Hạ Nhất Hàng – Mụ! Ta có thể đi được không?
Hạ Nhất Hàng cũng hết nói nổi, buông tay, “Đường đi tới thành Hỏa Luyện dù sao cũng phải ngang qua Ma Quỷ Thành và Lang Vương Bảo, tương đương với việc ở địa bàn người bên mình, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.”
Ánh mắt Triệu Phổ cũng sáng rực – Vậy là ta được đi sao?!
Hạ Nhất Hàng thở dài, “Vậy ta tiếp tục giữ nhà.” Vừa nói vừa chỉ Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng một cái, “Hai ngươi cũng ở lại giữ nhà với ta!”
Âu Dương cùng Long Kiều Quảng bĩu môi một cái, “Hứ… Chẳng có gì thú vị!”
Trâu Lương và Triệu Phổ vô cùng vui vẻ chạy đi thu xếp hành lý.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Hạ Nhất Hàng – Quả nhiên toàn bộ chuyện trong nhà đều do hắn định đoạt, Triệu Phổ chỉ phụ trách đánh giặc thôi.
Lúc tối muộn, mọi người đều đã chuẩn bị sắp xếp xong rồi.
Trước cửa thành Bắc Hắc Phong Thành, ba ngàn kỵ binh hắc y hắc mã tinh anh đều chỉnh trang chờ xuất phát.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dắt ngựa tới, chỉ thấy giữa ba ngàn kỵ binh này và những kỵ binh khác dường như có sự khác biệt, phù hiệu trên tay áo bọn họ không có bất kỳ dấu hiệu gì chứng tỏ họ thuộc về doanh trại nào đó, đặc điểm duy nhất chính là thuần một thân đen, từ áo, đai lưng, kiên giáp(6), tụ giáp(7) cho đến giày, đều có hoa văn long lân màu xanh đen.
(6) Giáp vai
(7) Giáp tay
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, hỏi Triệu Phổ, “Đây chính là Long Giáp quân trong truyền thuyết sao?”
Triệu Phổ khẽ mỉm cười, hướng về phía đội ngũ đằng trước kêu một tiếng, “Thanh Lân.”
Ở phía trước đội kỵ binh, một tướng quân mặc hắc y hắc giáp, cưỡi một con chiến mã màu đen quay đầu lại.
Hắn vừa quay đầu lại, tất cả mọi người đều nhướng mày… Vị này chỉ nhìn nửa gương mặt thôi cũng đã đủ dọa người rồi, trên nửa mặt bên trái của hắn có một mảng da màu xanh, nhìn từ xa thì mảng da màu xanh ấy trông cũng không khác gì một lớp vảy lắm.
Người nọ xuống ngựa, đi tới trước mặt mọi người.
Hắn là một người trẻ tuổi chỉ khoảng chừng hai mươi, nhìn diện mạo cũng không giống người Trung Nguyên, sắc mặt tái nhợt, đồng tử đen nhánh, trên làn da trắng xám loang lổ các vết sẹo như những mảnh long giáp(8), có chút dọa người.
(8) Vảy rồng
Cho dù không quen biết, nhưng chỉ nhìn diện mạo thôi cũng có thể đoán được vị này là ai, chính là một trong Thập đại danh tướng đại danh đỉnh đỉnh của Triệu gia quân, Long Giáp Tướng quân Thanh Lân.
Thập đại phó tướng Triệu gia quân, trong đó có tám người chia ra thuộc về bốn nhánh quân lớn, Hạ Nhất Hàng, Trâu Lương, Long Kiều Quảng, Âu Dương Thiếu Chinh, dưới tay mỗi người đều có hai thủ hạ, còn dư lại hai người… Mà hai người này, là trực thuộc Triệu Phổ.
Thanh Lân chính là một trong hai vị phó tướng trực thuộc của Triệu Phổ, binh mã của hắn chỉ có hai vạn người, tất cả đều là kỵ binh, gọi chung là Long Giáp quân, là đội binh mã có chiến công rất lớn trong chiến đấu.
Muốn gia nhập vào Long Giáp quân thì điều kiện duy nhất chính là công phu phải giỏi! Nơi này tập trung một phần binh lính có sức chiến đấu mạnh nhất trong Triệu gia quân, hơn nữa, bọn họ còn có một đặc điểm… Phần lớn đều giống với Triệu Phổ, là hỗn huyết.
Trước đây bọn Triển Chiêu đều đã gặp qua Thập đại phó tướng của Triệu gia quân, phần lớn đều có quen biết, có mấy người đã cùng lăn lộn thành thân quen, nhưng cũng có mấy người vì có ít cơ hội gặp mặt cho nên không mấy quen thuộc.
Thanh Lân chính là một vị thuộc loại mọi người không quá quen biết.
Vị tiểu ca này danh tiếng cực lớn, Long Giáp quân là binh mã mà lúc xuất chinh Triệu Phổ nhất định phải mang theo bên người, di chuyển linh hoạt, sức chiến đấu mạnh mẽ.
Cũng đừng nhìn dáng vẻ Thanh Lân có chút dọa người mà lầm, ấn tượng duy nhất mà vị Tướng quân này cho đám người Khai Phong chính là – Ngoan ngoãn!
Thanh Lân cực kỳ nghe lời Triệu Phổ, gần như là nghe lệnh làm việc, bình thường hắn vốn không nói nhiều, người cũng rất dễ ở chung, thông minh lại chững chạc, không nông nổi phô trương.
Khi gặp Thanh Lân lần đầu tiên, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái không biết vết sẹo trên người hắn là do thế nào tạo thành.
Tiểu Tứ Tử từng hỏi qua Công Tôn, hắn bởi vì bị thương nên bệnh, hay là do trời sinh đây?
Công Tôn nói, trước kia Thanh Lân hẳn là đã từng bị thương rất nặng, có thể là xương toàn thân đều đứt đoạn, nhưng có thần y đã dùng cỏ thanh lân chữa trị cho hắn.
Cỏ thanh lân là loại thảo dược trị liệu hết sức hiếm thấy có thể chữa trị những tổn thương gân cốt vô cùng hiệu quả, thuốc này so với hoàng kim còn quý hơn, cực kỳ hiếm hoi. Hơn nữa bản thân cỏ thanh lân vốn chứa kịch độc, người thường chỉ cần đụng vào sẽ tử vong. Chỉ có lang trung y thuật cao minh mới có thể dùng những loại thảo dược khác để trung hòa độc tính của loại dược này… Nhưng vẫn không ai có khả năng chế tạo đến mức hoàn toàn vô hại được, cho nên thời điểm thoa ở ngoài da sẽ làm tổn thương một phần da.
Triệu Phổ nói, khi còn bé Thanh Lân từng bị người ta ném xuống từ trên vách đá, xương cốt toàn thân đều gãy hết, nhưng may nhờ có một vị lão thần y đi ngang qua nhặt được, lão nhân kia dùng cỏ thanh lân đắp lên toàn bộ xương cốt của hắn. Thanh Lân nhân họa đắc phúc, sau khi chữa khỏi thì có được hai chỗ khác người.
Không cần Triệu Phổ nói tỉ mỉ, Công Tôn cũng đã tự mình đoán được, Thanh Lân có hai chỗ khác hẳn với người thường, một, hắn Bách độc bất xâm. Hai, Cương cân thiết cốt(9)!
(9) Xương cứng như thép
Đúng vậy, sau khi thương thế của Thanh Lân lành hẳn, tất cả các loại độc tố đều không có ảnh hưởng gì đến hắn nữa. Mà xương cốt lại tốt hơn, cứng hơn xương người bình thường gấp mấy lần. Lão nhân kia còn giới thiệu một người bạn của mình dạy võ công cho hắn.
Nhắc tới cũng rất trùng hợp, đám người Triển Chiêu đều biết sư phụ Thanh Lân, là lão cao tăng Thiếu Lâm, thủy tổ Thiết Cốt Công, Vô Lễ Thiền sư, bị người giang hồ gọi đùa là hòa thượng ăn mày.
Vô Lễ Thiền sư chẳng qua chỉ là tước hiệu, lão nhân hữu lễ lại đối nhân xử thế tốt, một thân Thiết Cốt Công cứng rắn bá đạo, nhưng thường ngày lại ăn mặc như tên khất cái, lôi thôi lếch thếch lại điên điên khùng khùng.
Sở dĩ lúc còn nhỏ tuổi Thanh Lân đã bị người ta bỏ lại trên vách núi, nguyên nhân chỉ bởi vì hắn là hỗn huyết.
Năm đó toàn bộ hỗn huyết vùng Tây Bắc đều bị các bộ tộc coi là không sạch sẽ, hơn nữa còn mang đến tai họa dị chủng, bọn họ không được bất kỳ bộ tộc nào chứa chấp, lại bị Hán tộc phòng bị, bình thường không có nhà để về phải lưu lạc ở nơi hoang dã.
Sau khi Triệu Phổ chưởng quản Hắc Phong Thành, có đặc biệt mở ra một quân doanh, chuyên thu dưỡng những đứa trẻ hỗn huyết không có nhà để về.
Bởi vì chính bản thân Triệu Phổ cũng là hỗn huyết, hắn ghét nhất những tập tục tổn thương hỗn huyết kia, đặc biệt là khi dễ trẻ con hỗn huyết, đó chính là phạm vào tối kỵ của Cửu vương gia. Lâu ngày, từ Hắc Phong Thành, thậm chí đến cả toàn bộ Tây Vực cũng dần dần bắt đầu tiếp nhận hỗn huyết, bây giờ đã có rất ít người nói về vấn đề hỗn huyết này.
Thanh Lân và Triệu Phổ quen nhau từ sớm, quá trình quen biết cũng khá thú vị… Khi còn bé hắn từng theo Vô Lễ Thiền sư đi hóa duyên, đúng lúc gặp được Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh đang rãnh rỗi đi dạo Hắc Phong Thành.
Nhìn Thanh Lân mặc quần áo lam lũ tả tơi, Triệu Phổ liền đoạt hắn vào quân doanh từ tay Đại hòa thượng, bảo hắn đừng đi theo hòa thượng ăn mày kia xin cơm nữa, đến quân doanh lăn lộn với lão tử, lão tử sẽ bảo bọc ngươi.
Thanh Lân theo đến quân doanh rồi mới phát hiện khắp nơi đây đều là người hỗn huyết giống mình, liền hỏi Triệu Phổ, tại sao lại làm như vậy.
Năm đó Triệu Phổ vẫn còn trẻ, vung ống tay áo lên nói một câu, “Tây Vực quá loạn, cần phải đề ra một quy củ mới.”
“Quy củ gì?”
“Không được khi dễ người khác! Cũng không được để bị khi dễ!”
Cứ như vậy, từ đó về sau Thanh Lân thật tâm thật lòng theo sát Triệu Phổ cùng lăn lộn… Hắn từ một tiểu hỗn tử bị vứt bỏ, lăn lộn thành danh tướng danh chấn thiên hạ.
Trước kia, từng có một khoảng thời gian Thanh Lân làm thị vệ của Triệu Phổ, trong khoảng thời gian đó, từ việc nhìn Triệu Phổ bài binh bố trận, hắn học được cách đánh giặc.
Dựa theo lời nói của rất nhiều địch nhân thì thế này, Thanh Lân là một trong những tướng lãnh khó đối phó nhất trong Triệu gia quân, bởi vì hắn quá tuân phục Triệu Phổ, nói đơn giản thì hắn chính là “Quân cờ” trong tay Triệu Phổ, chỉ cần Triệu Phổ phân phó, hắn sẽ hoàn thành cả mười trên mười điều mà Triệu Phổ giao cho, khi Triệu Phổ không phân phó, hắn sẽ đặt mình vào vị trí của Triệu Phổ mà tự suy nghĩ.
Người này vừa trung thành lại dũng cảm, là một trong số ít “Người thành thật” trong tất cả danh tướng của Triệu Gia quân, hết sức đáng tin.
Tính tình Triển Chiêu như vậy, vô cùng phù hợp với Thanh Lân, cùng tán gẫu hai ba câu đã thấy rất ăn ý.
Bạch Ngọc Đường cũng rất hợp với hắn.
Lâm Dạ Hỏa lại thường xuyên vừa đạp Trâu Lương vừa chỉ Thanh Lân nói, “Ngươi đó, giá mà có được một nửa tính nghe lời của hắn…”
Chỉ là hắn còn chưa nói xong, Trâu Lương đã phản bác lại ngay, “Ngươi ngược lại có cả mười phần tính cách kia của hắn!”
Lúc hai người cấu véo lẫn nhau, Thanh Lân còn đi khuyên can.
Triệu Phổ vốn chỉ muốn mang trang bị gọn nhẹ, nhưng vừa ra đến trước cửa, Hạ Nhất Hàng đã nhắc nhở hắn phải mang Thanh Lân theo.
Triệu Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng một chút, “Ngươi cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra sao?”
Hạ Nhất Hàng nói, “Địa hình Phong Tê Cốc là chỗ rất thích hợp để đánh giặc, chỗ kia muốn đánh thắng thì chỉ có thể dựa vào địa thế, nếu bàn về người có thể lợi dụng địa thế tốt nhất trong thiên hạ để đánh giặc, cũng chỉ có ngươi.”
Triệu Phổ híp mắt, quả nhiên nguyên do lão Hạ yên tâm để hắn đi không chỉ đơn giản như vậy, là sợ vạn nhất là có đánh nhau! Nếu bàn về địa hình chiến đấu, đều phải cần chiến dịch ngắn gọn điêu luyện, cần binh mã tuyệt đối tuân theo chỉ huy, hơn nữa còn phải linh hoạt cơ động, Thanh Lân quả là thích hợp nhất.
Thanh Lân quay lại nói với Triệu Phổ, tất cả binh mã đều đã tập kết xong.
Triển Chiêu đặt Tiểu Tứ Tử vào trong túi tơ tằm, treo lên ngực.
Triệu Phổ kéo Công Tôn có chút không được tự nhiên lên lưng Hắc Kiêu.
Tiểu Lương Tử leo lên lưng Ngai Ngai, ngồi đằng sau Lâm Dạ Hỏa níu lấy đai lưng hắn.
Triệu Phổ ra lệnh một tiếng, “Rời thành!”
Ngay sau đó, cửa thành rộng mở, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đi đầu, đám người Triệu Phổ Triển Chiêu đi ở giữa, Thanh Lân mang theo ba ngàn kỵ binh đi sau cùng… Toàn mã đội cùng xông vào rừng Hắc Phong, nương theo bầy sói chạy băng băng về phía trước, thẳng tiến đến trạm thứ nhất, Lang Vương Bảo!.