Xã hội nhộn nhịp, mọi người đều vội vàng với công tác, chẳng mấy ai còn để tâm cảm nhận những tia nắng ban mai ấm áp, cơn gió nhẹ thoảng mang theo hơi thở trong lành của buổi sáng sớm. Ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản hơn khi thức dậy giữa những tia nắng vàng rực rỡ, cùng tiếng chim hót ngân vang trong không gian.
Thôi mơ mộng chừng đó đủ rồi, sấp trễ giờ đi học tới nơi, ai mà rảnh rỗi đi cảm nhận sáng sớm như thế nào chớ!
Vậy mà trên thế gian này vẫn còn sót lại một sinh vật hiếm hoi biết cảm nhận vũ trụ bao la khi chỉ mới.. học lớp 11!
Một cậu bé với mái tóc đen bồng bềnh trong gió. Gương mặt trắng trẻo toát lên một sự thanh thản lạ kì và cả sự… điên rồ nữa! Bằng chứng là nó vừa đạp xe vừa nhắm mắt lại! Tuy con đường này buổi sáng khá vắng vẻ nhưng việc đạp xe mà không thèm nhìn đường thì đúng là liều mạng. Nhưng mà cái mạng có quan trọng gì chứ! Nó đâu có quan trọng bằng việc cảm nhận những làn gió nhẹ mơn man trên da mặt. Đâu có bằng hơi ấm của những tia nắng mặt trời tinh khôi. Trời! Thằng này nó bệnh thật rồi! Cứ kiểu này thế nào cũng có ngày gặp…