- An à! Anh thật lòng xin lỗi em! Anh… anh không muốn như vậy đâu! - Hắn khó nhọc nói nên những lời lẽ đó. Hắn thậm chí không dám nhìn vào mắt cậu. Nỗi sợ hãi trong hắn ngày một gia tăng. Hắn không thể mất cậu được. Trước khi hắn nhận ra bất cứ điều gì thì hắn đã yêu cậu say đắm. Yêu đến cuồng dại.
An chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười tàn nhẫn. Rồi cậu quay đi như năm xưa hắn đã từng quay đi. Cậu chỉ nói đơn giản.
- Nếu anh nghĩ xin lỗi là xong thì anh nhầm lớn rồi! Chỉ với một lời nói vô nghĩa như vậy là có thể chữa hết tất cả vết thương anh đã gây ra cho tôi sao? - An lắc đầu và mỉm cười. - Không! Không đâu! Không thể nào đâu!
Hắn nắm lấy cánh tay cậu và van xin.
- Hãy đánh anh đi! Hãy làm tất cả để cho em bớt tổn thương! Nhưng đừng bỏ anh! Đừng làm như vậy! Anh xin em!
An nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh bỉ.
- Tôi đã từng nghĩ ra hàng ngàn cách để làm anh đau khổ! Nhưng mà tôi lại không nở làm điều đó! Đây là điều tàn nhẫn nhất mà tôi có thể làm rồi! Tôi ước gì mình có thể ác độc như anh ngày xưa! Trong nhưng câu truyện khác có lẽ họ sẽ nghĩ ra rất nhiều thứ để làm cho anh sống không bằng chết! Nhưng tôi chỉ có thể làm thế này thôi! Vì dù sao tôi cũng đã giã từ hạnh phúc của mình rồi!
An nói rồi quay lại để mặc quần áo. Hắn đứng đó lặng đi nhìn An. Cậu đang rời xa hắn. Tuy gần gũi như thế nhưng chỉ vài phút nhữ thôi là cậu sẽ bước ra khỏi cậu đời hắn mãi mãi. Hắn phải làm gì đây? Hắn phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ đây. Hắn đã tàn nhẫn như thế nào thì giờ đây hắn phải gánh chịu hậu quả. Nhưng mà tim hắn đau quá. Mọi tế bào torn hắn đang thét gào trong nỗi tuyệt vọng. Hắn không thể và cũng không dám tưởng tượng ra cuộc sống của hắn nếu không có cậu. Những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi bên nhau giờ tan ra như những quả bong bóng xà phòng. Lung linh đủ sắc màu tuyệt đẹp nhưng mong manh dễ vỡ. Và giờ chúng đang vỡ tan. Từng cái, từng cái một.
- Em nói vậy là không tàn nhẫn à? Em làm vậy còn độc ác hơn là tra tấn anh hàng ngàn lần! thà em đánh em chửi hay làm bất cứ điều gì em thích anh sẽ không chống cự, sẽ để em làm mọi thứ em muốn! nhưng… tại sao em lại phải tàn nhẫn với anh như vậy! anh xin lỗi! Anh xin lỗi mà!
Hắn vừa nói vừa gục xuống trên hai đầu gối của mình. An thấy lòng cũng nhói đau nhưng cậu không thể dễ dàng quên đi những kí ức kinh khủng ngày xưa. Không nói một lời nào nữa cậu bước thẳng ra ngoài.
Còn lại một mình trong phòng, hắn khóc. Hắn khóc như một đứa trẻ. Hắn khóc dù biết rằng không bao giờ có thể mang An trở về nữa. Hắn biết rằng để An tha thứ cho hắn là một điều vô cùng khó khăn. Hắn đã mất tất cả rồi,
Hắn. Ryan bảnh trai không cần tình yêu vì tình yêu luôn đến với hắn. Hắn. Chàng trai trong mơ của bất kì ai giờ đang khóc như một đứa trẻ. Thế giới xung quanh vụn vỡ dưới chân hắn. Và từng mảnh vụn đó đâm vào tim hắn đau đến không thể thở được. Lần đầu tiên trong đời hắn biết đến một tình yêu mãnh liệt cũng là lần đầu tiên hắn phải chịu sự đau đớn cùng cực.
Nhưng mà…
Hắn không thể để chuyện này cứ thế mà diễn ra được. Còn nỗi lòng của hắn thì sao? Còn tình yêu đang bỏng cháy trong lòng ngực hắn thì sao? Ai sẽ hiểu cho hắn. hắn cũng chẳng cần ai hiểu. Chỉ cần An thôi! Chỉ cầu một mình cậu trên thế gian này. Hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu. Hắn sẽ làm mọi điều để An tha thứ hắn. Dù thân xác hắn có tan thành muôn ngàn mảnh. Vì hắn thà chết còn hơn không có hắn và cậu.