Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 7: Trung thu

Tôi tên là Phan Nguyễn Vương Khang. Nói trước cho các bạn biết là tôi rất đẹp trai đó nha. Tôi là một chàng trai khỏe mạnh và thừa tự tin. Tôi có thể có bất kì cô gái nào mà tôi muốn mà thật ra thì bạn gái cũ của tôi vẫn chưa quay về. Nhưng không hiểu sao tôi lại đi yêu một cậu nhóc. Dù biết tình yêu này sẽ đầy khó khăn nhưng sao tôi vẫn không thể kiềm lòng được mỗi lần nhìn thấy nhóc cười.

Chuyện tình của người khác thì tôi không biết sao nhưng chuyện của tôi và em dễ thương lắm đấy nhé. Nhóc của tôi có đôi mắt tròn và luôn luôn long lanh như có điều muốn nói. Tuy tôi không hề muốn nhóc khóc nhưng mà tôi phải thú nhận lúc khóc nhóc đẹp dã man rợ luôn! Cứ mỗi lần nhìn thấy những giọt nước mắt ấy là tim tôi lại đánh thình thịch. Bản chất đàn ông lại nổi dậy. không phải xúi dục tôi làm điều bậy bạ đâu nha! Nó chỉ khiến tôi muốn ôm nhóc và bảo vệ cho nhóc thôi.

Tôi yêu nhóc mà không hiểu vì sao. Tình cảm này không biết đã bắt đầu từ lúc nào, ở đâu hay vì cái gì. Có phải là lần em đụng tôi té lăn ra đất rồi bỏ chạy không? Hay lần tôi và em hẹn hò ở bờ sông? Hoặc cũng có lẽ là trải qua một đêm cùng nhau trong phòng y tế. Từng khoảng khắc ở bên em luôn nhẹ nhàng và thơm mùi sữa. Mùi sữa từ em phát ra đó. Nhóc của tôi chăm uống sữa lắm nhá! Nhóc cũng chăm ăn nữa! Nhưng em không có mập như tôi. Hì hì! Vì em chắc tôi lại phải đi tập thể hình quá!

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết đến cái cảm giác mãnh liệt mang tên của nhóc. Nụ cười của em ám ảnh tôi mỗi đêm. Tiếng nói của em vang vọng mãi trong lòng tôi. Chúng thoi thúc tôi phải tìm gặp em. Chỉ cần được ở bên em là tôi không còn biết gì nữa. Hạnh phúc lắm cơ. Cậu nào có người yêu bé nhỏ và dễ thương như nhóc là hiểu ý của tôi thôi.

Và cũng từ khi nhóc nhận lời quen tôi, tôi phát hiện ra một điều. Hình như tôi hơi bị điệu lên một chút thì phải. Nếu bình thường đi học chỉ cần liếc vô gương một cái thì lúc này tôi lại phải đứng trước nó cả tiếng đồng hồ. Tôi muốn nhóc phải tự hào về tôi. Nhưng mà chỉ cần vào lớp và gặp nhóc thôi thì tất cả những dự định tôi thức cả đêm để nghĩ ra đều bay biến đi đâu mất. Nhóc luôn chào tôi bằng một nụ cười tươi hơn cả ánh nắng ban mai ngoài kia. Trước mặt mọi người nhóc ít khi bày tỏ tình cảm với tôi nhưng khi chỉ có hai đứa thì nhóc khác lắm nhé. Nó trở nên nõng nẽo và dễ thương như một chú mèo con vậy. Chỉ muốn nằm trong lòng của tôi mà thôi.

- Em Khang! Đọc tiếp cho tôi!

Tiếng gọi của cô làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi giật mình đứng dậy và lập tức lúng túng. Nãy giờ tôi bận nghĩ về nhóc chứ có nghe gì đâu mà đọc tiếp đây. Tôi bối rối gãi đầu và nhìn cô cười. Nhóc ngồi kế bên chỉ lắc đầu chứ không nói gì hết. Cô cũng cười với tôi và còn tặng cho tôi một con không tròn trĩnh vô cột điểm miệng nữa. Thở dài tôi ngồi xuống. Nhóc đẩy một tờ giấy qua cho tôi mà mắt vẫn nhìn lên bảng. Tôi liếc mắt nhìn vào tờ giấy.

" Anh làm sao vậy?"

Tôi ghi lại cho nhóc.

" Đâu có sao đâu"

Nhóc trả lời.

" Vậy sao không đọc tiếp được? mệt hả?"

" Không! Anh khỏe lắm!"

Tôi không muốn làm nhóc lo lắng. Mà thật ra con trai mới lớn như tôi đâu có dễ bệnh vậy. Mà em cũng là con trai nhưng sao mỏng manh vậy. Sao nhóc lại có một gương mặt dễ thương đến thế cơ chứ. Nét dễ thương của nhóc không giống bọn con gái. Và tim tôi chẳng đánh thình thịch như trống mỗi lần đứng kế mấy thằng bạn. Chỉ có nhóc thôi.

Đột nhiên nhóc cầm lấy tay tôi phía dưới bàn học. Tôi hơi giật mình vì nhóc chẳng bao giờ thể hiện tình cảm ở nơi đông người cả hú gì ở đây lại là lớp học. Chắc là nhóc đang lo lắng cho tôi lắm đây. Tôi siết chặt tay của nhóc và mỉm cười. Chúng tôi cứ nắm tay nhau cho đến hết tiết học.

Giờ ra chơi đến. Nhóc đi mua đồ ăn rồi. Mặc dù nhóc mới ăn nguyên một hộp cơm và uống một hộp sữa cô gái hà lan socola. Tôi hiểu quá rõ nhóc của tôi mà. Chán nản tôi nằm dài ra bàn, lắng nghe tiếng chuyện trò của đám bạn xung quanh. Hôm nay đề tài của tụi nó xoay quanh đêm Trung Thu ngày mai.

À! Ngày mai là Trung Thu rồi à! Vậy mà tôi quên mất. Tôi cũng nên rủ em đi chơi đâu đó chứ. Tất nhiên là vậy rồi. Dể xem nào! Nên dẫn em đi đâu đây? Đi quán kem được không ta? Không được! Vô đó em chỉ lo ăn thôi không quan tâm gì đến tôi cả! Vậy thì ra công viên. Buổi tối ra ngoài đó để coi phim đen miễn phí hay gì. Lỡ như tôi không kiềm chế được thì sao? Thôi! Nguy hiểm lắm! vậy đi đâu bây giờ? À! Nhớ rồi! Ngoại ô ở trong khu đất cấm có một cái hồ rất đẹp. Chú tôi làm thầu xây dựng ở đó nên dĩ nhiên là tôi được phép vào rồi. Dẫn nhóc ra đó đi! Nhóc vốn yêu thiên nhiên chắc sẽ vui lắm đây!

Khi nhóc chìa ra cho tôi một cây kẹo mút thì tôi hỏi nhóc.

- Trung Thu này em có bận gì không?

Hỏi vậy thôi nhưng tôi biết chắc là em không bận gì đâu. Đúng không?

- Có! Em bận!

Tôi tự nhiên thấy máu trong người mình tuột dốc. Tôi không thể tin vào tai của mình nữa. Sao nhóc lại có thể bận được chứ? Không! Sao nhóc lại có thể bận vào đêm Trung Thu chứ!

- Em bận cái gì? sao lại bận?

Em chậm rãi ngồi xuống bên tôi và nói.

- Ngày mai ba em sẽ về! Hai cha con em sẽ ăn tối cùng nhau! Em vui lắm! Lâu lắm rồi hai cha con em mới được ăn cùng nhau bữa cơm đó!

Tôi mỉm cười với em. Nhìn em vui vẻ như vậy tôi cũng không nở làm em băng khoăng. Nhưng nói thật là tôi buồn lắm. Vì nếu như không có em thì đêm đó tôi biết làm gì đây. Gia đình em cũng không có ai. Chẳng lẽ tôi cứ cắt bánh Trung Thu ăn một mình sao. Lúc đầu mới gặp em tính cách của tôi lạnh lùng cũng vì vậy. Nếu nói về điểm này thì tôi và em giống nhau. Vì thế tôi rất hiểu cái cảm giác hạnh phúc của em. Thôi thì ngày nào tôi cũng có em rồi đêm Trung Thu nên để em ở cùng với ba.

- Có chuyện gì hả anh?

- À không… anh chỉ định rủ em đi chơi nhưng mà anh thấy em ở nhà với ba đi!

Gương mặt của nhóc xụ xuống. em đưa đôi mắt có lỗi nhìn tôi.

- Em xin lỗi!

Tôi vội nói.

- Không! Không sao đâu!

- Vậy đêm đó anh định làm gì?

- À… anh… anh không làm gì cả!

- Vậy hay là anh qua nhà em đi! Mình ăn cơm chung với nhau được không?

Tôi hơi bất ngờ trước lời đề nghị của em. Nhưng tôi vốn không thích tiếp xúc với người lạ nên cũng không muốn đi. Nhưng làm soa tôi từ chối được khi em cứ bám lấy cánh tay của tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như thế. Đôi mắt mà tôi yêu nhất trên thế gian này.

Tôi thở dài.

- Ừ! Được rồi! 6h tối mai anh sẽ đến nhà em!

- Hoan hô! - Nhóc nhảy cỡn lên và theo thói quen định lao đến hôn tôi. Nhưng nhóc chợt nhận ra mình đang ở đâu nên khựng lại giữa chừng. Điều đó cũng làm tôi mất hứng. Tôi bắt đầu ý thức ghét cái xã hội này rồi đó nha.

Đồng ý với em rồi tôi lại đâm ra lo lắng. Dù sao thì tôi cũng sắp đi gặp… ba vợ tương lai. ( cho tôi mơ chút đi) Phải làm sao tạo ấn tượng tốt với ông ấy. Để khi nào chuyện của hai đứa công khai thì ông cũng không bị shock. Tôi phải cho ông thấy là ông hoàn toàn có thể giao nhóc lại cho tôi.

Bởi thế khi ra về tôi nở một nụ cười thật tươi với nhóc. Tuy tôi không nói ra nhưng tôi muốn nhóc hiểu rằng. " anh sẽ không làm cho em thất vọng đâu!" không hiểu sao hôm nay nhóc lậy thu dọn tập vở chậm như vậy. Tôi đứng đợi nhóc đến khi mọi người đã bỏ về hết. Nhóc vẫy vẫy tay ra dấu cho tôi lại gần. Tôi nhướng mày ngạc nhiên. Xung quanh đây đâu còn ai nữa đâu mà nhóc lại phải làm ra vẻ bí mật thế. Nhưng dù vậy tôi vẫn ghé tai vào.

Bỗng nhiên nhóc nhón gót hôn lên má tôi một cái và nói.

- Cảm ơn anh!

Rồi bỏ chạy.

Tôi đứng thẫn thờ ở đó gần cả phút. Tay cứ không ngừng sờ má. Nụ hôn của em như ấm nóng trên da tôi. Tôi muốn giữ nó lại mãi. Hình như trong một thoáng tôi có ngửi thấy mùi sữa thì phải.

Rồi tôi chợt tỉnh người ra và chạy theo nhóc. Chúng tôi hoàn toàn không để ý thấy Như đang đứng ở ngoài hàng lang và quan sát chúng tôi bằng cặp mắt mang đầy oán hận. Đến tận sau này tôi mới hiểu ánh mất đó có thể làm những gì.



- Alo? Có chuyện gì vậy em? Chưa đến giờ mà! - Tôi hỏi.

Giọng của em run rẩy qua đường dây làm tim tôi đập mạnh vì lo lắng.

- Anh ơi…

Tôi căn thẳng hỏi.

- Có chuyện gì vậy em? Em bị gì hả? Em đang ở đâu? Nói đi! Anh đến liền!

- Không…em…

- Sao? Làm ơn đừng làm anh sợ nữa mà!

- Ba nói hôm nay không đến được! - Cuối cùng em vỡ òa ra.

Tôi thở vào nhẹ nhõm vì em không bị gì. Nhưng tôi cũng không thể vui mừng được. Tôi biết ba chiếm vị trí thế nào trong lòng của em. Và chuyện này chắc có lẽ tồn thương em nhiều lắm. Tôi phải làm thế nào đây?

- Em đừng buồn! Ở đó đợi anh! Được không?

- Uhm…

- À mà! Anh có chuyện muốn nhờ em nè!

- Sao anh…

- Em hãy chuẩn bị đồ ăn với một cái gối nha!

- Chi vậy anh?

- Cứ làm đi đừng hỏi nhiều!

- Ê! Lâu lắm rồi anh mới nói với em bằng cái giọng này đó nha!

- Cũng lâu lắm rồi em mới kêu anh là ê đó! Hình như là kể từ cái lần em nói…

- Thôi đi! Nhớ đến sớm đó!

Nói rồi em cúp máy ngay. Tôi mỉm cười khi tưởng tượng ra gương mặt của em đang bắt đầu ửng đỏ. Thật tiếc vì tôi không thể ở bên mà chứng kiến khung cảnh dễ thương đó. Thôi! Phải đi ngay thôi! Em đang buồn lắm! Không thể để em chờ được!

Tôi gặp em đang đứng trước cửa nhà với gương mặt lóng ngóng. Em xách theo một cái xỏ đan bằng mây. Tôi cười với em. Và em cũng cười với tôi nhưng đó là một nụ cười buồn còn vươn nước mắt. Sau khi em đã ngồi ngay ngắn phía sau, tôi phóng đi.

Trên suốt đoạn đường em không nói một lời nào chỉ tựa cằm vào vai tôi im lặng. Qua chiếc gương chiếu hậu tôi có thể thấy lấp lánh nơi khóe mi xinh đẹp ấy một giọt nước trong trẻo. Tôi dừng xe lại.

- Sao vậy anh? Mình đến nơi rồi hả? - Em hỏi tôi.

Tôi bước xuống xe và đặt hai tay lên vai em. Tôi nhìn thật sâu vào mắt em như cố tìm một nỗi buồn để xua đi. Nhưng tôi chỉ thấy một màu đen mênh mông. Đôi mắt tôi yêu giờ trống rỗng vô hồn vì đau khổ. Tôi bỗng thấy tim tôi đánh lạc một nhịp vì ánh mắt buồn bã của em. Phải làm gì để em không còn ánh nhìn như thế nữa?

- Em thấy mặt trăng đêm nay thế nào?

- Mặt trăng hả…?

- Uhm… mặt trăng!

- Tròn và bự lắm!

- Đúng rồi! Tròn và bự như mặt của em vậy đó!

- Không dám đâu! anh đừng có chọc em!

- Thật mà! Mà em có biết anh yêu nhất cái gì ở em không?

Em lặng người nhìn tôi. Nhìn em như đang chìm vào suy tưởng vậy. Tôi khẽ cười khi thấy em như vậy. Đối với tôi lúc nào em cũng dễ thương như thế.

- Hì hì! - Không biết em nghĩ được cái gì mà lại nhe răng ra cười.

- Sao vậy? Lại nghĩ lung tung rồi phải không?

- Tại em dễ thương quá nên cái gì mà anh không thích chứ!

- Ọe! Ghê quá đi! Em tự tin còn hơn anh nữa!

- Vậy chứ cái gì? - Em phụng phịu nhìn tôi.

- Thôi! Anh không nói đâu! Để từ đây cho đến khi tới nơi xem em nghĩ ra không nhé! Nếu em nghĩ ra thì anh sẽ tặng em một món quà!

Tôi lại leo lên xe vào cho xe nổ máy. Vừa chạy tôi vừa quan sát em. Em đang chu mỏ ra và phồng hai má lên suy nghĩ. Mỗi lần em tập trung là lại có vẻ mặt đó. Sao tôi lại yêu em đến thế không biết! Tôi biết giờ cuộc đời mình đã không thể không có em được nữa rồi.

Mắt em sáng lên khi nhìn thấy những hàng cây bên đường. Vào mùa thu này chúng bắt đầu đổi màu lá. Từ màu xanh thẵm chuyển sang màu đỏ rực. Một số lá chưa thay hết vẫn còn giao lại những lớp lá xanh màu nõn chuối. Lá vàng thì rụng như một tấm thảm dày dưới đường đi. Và trong không gian nhưng chiếc lá vàng và đỏ cứ bay lả tả. Tôi trầm trồ nhìn khắp mọi hướng làm tôi khó khăn lắm mới giữ vững tay lái được. Khi chúng tôi đi đến hết con đường mặt hồ màu xanh tím sáng lấp lánh hiện ra.

- Woa!

Ngay khi tôi dừng xe em lập tức nhảy xuống. Em hết chạy từ bên này đến bên khác. Hết nhìn lên trời rồi lại nhìn xuống đất. Tối đứng đó ngắm em nhiều hơn là ngắm cảnh vật. Nhưng đến một người lạnh lùng vô cảm như tôi cũng phải công nhận rằng khung cảnh này quả thật rất đẹp. Mặt trăng to và tròn vành vạnh màu bạc lấp lánh trên nền trời xanh đen sâu thăm thẳm được điểm xuyết thêm bởi hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Mặt hồ cũng giống như một bầu trời thứ hai vậy. Nhưng chỉ có điều nó ánh lên một màu xanh tím. Cây cối đứng xung quanh và chìm khuất vào tĩnh lặng. Chỉ có em, vật thể sống động nhất là đang chạy quanh mà thôi.

- Đẹp không? - Tôi lên tiếng.

Em quay gương mặt lúc này đã rạng rỡ nụ cười lại nhìn tôi. Dù biết em đã là của tôi. Dù biết nụ cười ấy cũng thuộc quyền sở hữu của tôi. Nhưng tôi không thể không lặng người đi trước ánh sáng dịu kì đó. Tôi bước lại nắm lấy tay em và hỏi.

- Sao? Giờ em đã biết câu trả lời chưa?

Em chớp chớp đôi mắt phản chiếu màu bạc của mặt trăng và nói.

- Em không biết! Em chỉ biết em yêu anh vì anh là chính anh! Còn anh yêu em thì…

- Anh yêu nụ cười của em! Vì thế em đừng để mất nụ cười đó nha!

- Em…

- Anh sẽ mãi ở bên cạnh em! Anh hứa sẽ bảo vệ em!

- Thật không?

Tôi ôm em vào lòng và nói nhỏ.

- Thật!

Tôi đâu biết rằng sẽ có lúc tôi lãng quên em. Sẽ có lúc tôi quên đi tình cảm mãnh liệt này. Nhưng bây giờ tôi có em trong tay, tôi đang cảm nhận nhịp tim của em bằng chính lồng ngực của mình. Tôi yêu em. Tôi đang yêu em. Và dù có gì đi nữa thì tôi cũng sẽ mãi yêu em.

- Em đói rồi!

- Nhưng em mới ăn trên xe mà!

- Nhưng mà em đói rồi!

- Rồi! rồi! mình ăn!

Em và tôi ngồi trên tấm thảm lá vàng thiên nhiên vừa ăn những món em chuẩn bị vừa ngắm nhìn mặt trăng tỏa sáng như một quả bóng màu bạc. Vừa nhai một cái bánh Oreo em vừa hỏi tôi.

- Mà anh kêu em đem gối theo để làm gì?

Tôi lăn ra cười sặc sụa khi thấy trăng của em dính socola đen xì. Trong em lúc đó mắc cười không thể tả.

- Ê! Nói cho em nghe đi!

- Thì để mình nằm chứ làm gì!

- Sao? Nằm ở đây?

- Ừ!

- Không!

- Sao vậy?

- Dơ lắm!

- Không dơ đâu!

Tôi nói rồi với tay lấy chiếc gối và nằm xuống. Lá khô kêu lạo xạo dưới lưng của tôi.

- Nếu vậy sao anh chỉ kêu đem một cái gối?

- Thì một cái là đủ rồi!

- Em nằm đâu?

- Trên người anh nè!

- Anh ghê quá đi!

- Nói thiệt mà! - Tôi duỗi cánh tay của mình ra và nhìn em chờ đợi.

Em lưỡng lự một lát nhưng rồi cũng nằm xuống. Chúng tôi nằm đó yên lặng như hòa mình vào cảnh vật. Thậm chí cũng không buồn phủi mấy chiếc lá bám trên quần áo. Không gian nhẹ nhàng pha lẫn giữa hai mành xanh và tím. Tôi thấy hạnh phúc tràn ngập khắp mọi nơi. Trên mặt trăng đầy đặn kia cũng như là mặt hồ chỉ khẽ gợn sóng khi có lá rơi xuống.

Trước khi chìm vào giấc ngủ em thì thấm bên tai tôi.

- Đây là Trung Thu hạnh phúc nhất của em! Cảm ơn anh!

Tôi hay nghiên người qua để nhìn em. Em rút vào lòng tôi và ngủ say sưa. Tôi cầu mong cho gió đừng dừng lại để em có thể ngủ ngon lành. Tôi ngắm em thêm một lát thì mi mắt cũng bắt đầu trĩu nặng.

- Chúc tất cả các bạn Trung Thu vui vẻ và hạnh phúc!